Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 751: Không Có Mặt Mũi Gặp Người




"Rời khỏi rạp chiếu phim, tín hiệu điện thoại liền có lại."

Lục Dương nhìn nhìn điện thoại.

Xem phim hơn hai tiếng, trên màn hình điện thoại hiện lên không ít thông báo tin nhắn.

Tuy nói mỗi rạp phim ở địa phương khác đều sẽ có khung thời gian khác nhau, nhưng suất đầu tiên chiếu vào ngày tết Nguyên Đán, trên cơ bản khung thời gian sẽ bắt đầu chiếu vào buổi chiều, vì vậy có rất nhiều đồng học, cũng vừa hoặc mới coi xong.

Ngô Bá: Lục ca, ngươi cũng quá trâu rồi, ta cùng Diệu Hồng đang ở trong rạp xem phim của ngươi, quá hay.

Tin nhắn mới được gửi tới vài phút trước.

Bên rạp Ngô Bá có lẽ chiếu muộn hơn bên phía Lục Dương rất nhiều, huyện Thanh Sơn kỳ thật cũng có một cái rạp chiếu phim, nằm ở tầng năm quảng trường trung tâm, bất quá giá vé vô cùng đắt, một vé thôi đã bảy tám chục tệ, so với đại thành thị thì nhiều hơn gấp đôi.

Vì để xem phim điện ảnh của bản thân, xem ra Ngô Bá cũng bỏ xuống vốn lẫn gốc rồi.

Lục Dương trả lời một câu.

"Vợ của ngươi cũng sắp sinh rồi, còn mang theo nàng chạy loạn làm gì, chú ý một chút..."

"Không có việc gì, không có việc gì, cả gia đình ta đều đi xem mà."

Ngô Bá rất nhanh cũng nhắn tin trở về.

Lục Dương không có nhiều lời, lại nhịn mấy tin nhắn khác.

Quan Nguyệt: Chán quá đi, đám Triệu Oánh Oánh đi coi phim hết rồi, chỉ còn em ở nhà một mình, anh lúc nào thì tới đây nha.

Lục Dương: Sắp tới rồi.

Quan Nguyệt: [Icon mỉm cười]

Hạ Vi: Xấu hổ quá, vừa rồi mới gặp được mẹ cùng vợ của ngươi, hình như ta có nói gì đó sai sai, nếu mà các nàng hiểu lầm, ta có thể giúp ngươi giải thích, mặt khác bộ phim ta xem xong rồi, hay lắm, lớp trưởng cũng quá tuyệt vời.

Lục Dương: Không sao, không sao.

Hạ Vi: Vợ của ngươi rất đẹp, nàng thật hạnh phúc a.

Lục Dương: ...

Lục Dương có chút bắt không được mạch của Hạ Vi, vợ ta đẹp, không phải ta nên hạnh phúc sao?

Còn có trong nhóm chat cấp ba, cũng đang trò chuyện với khí thế ngất trời, có người giống như Liễu Thanh Thanh, thời điểm chiếu đoạn mở đầu giới thiệu cũng chụp tên Lục Dương lại, gửi tới trong nhóm.

Còn có người đang thảo luận nội dung cốt truyện.

Lục Dương nhìn nhìn, đại bộ phận mọi người đều cảm thấy bộ phim này tương đối hay, đáng để xem, tuy không tính là tuyệt đối kinh điển, nhưng chất lượng tuyệt đối đạt tiêu chuẩn, ở trong lễ trao giải phim điện ảnh năm nay, có khả năng đứng vào top 5.

Nhìn một hồi.

Lục Dương không nhì nữa.

Hắn bây giờ còn phải đi đến mặt trận tiếp theo.

"Đi thôi, chúng ta về nhà trước."

Thang máy đã đến, Lục Dương nói ra.

"Ừ, quá muộn, về nhà nghỉ ngơi đi." Tiền Vân ngáp một cái, bà so với mấy người trẻ tuổi thì không giống nhau, Tiền Vân mỗi ngày đều ngủ vô cùng sớm, trên cơ bản tám chín giờ là đã nghỉ ngơi.

Lúc này đã 9:30 rồi.

Đi ra thang máy, Lục Dương lái xe đem Liễu Thanh Thanh cùng mẫu thân Tiền Vân về nhà.

Sau đó tìm một cái cớ ra ngoài.

Thời điểm hắn định lái xe ra khỏi bãi, có một người chặn lại trước xe của hắn.

Lục Dương hạ cửa xe xuống, biểu lộ kinh ngạc nhìn Trần Thu Nguyệt đang đứng trước mặt chắn xe.

"Nửa đêm đấy, em muốn hù chết anh à."

Tuy rằng vẫn còn ở trong cư xá, nhưng Lục Dương cũng không nghĩ tới lại gặp được Trần Thu Nguyệt lúc này.

Cửa xe mở ra.

Trần Thu Nguyệt leo lên ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế.

Một đôi mắt hoa đào, ở trên người Lục Dương đánh giá một hồi, sau đó khóe miệng nhếch lên, nói ra: "Còn biết là nửa đêm nữa cơ đấy, thế ngươi lên xe tính lái đi đâu."

"Đi ra ngoài có chút việc."

Lục Dương mặt không đổi sắc.

Trước mặt Trần Thu Nguyệt, hắn cũng không phải rất khẩn trương, khả năng da mặt dạo gần đây được luyện nên hơi dày.

Lặng lẽ nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình xe, trong lòng Lục Dương âm thầm có chút lo lắng, làm sao lại đụng phải Trần Thu Nguyệt đây? Sớm biết như vậy liền đổi xe khác cho rồi.

Nếu như hôm nay lái Prado, thì Trần Thu Nguyệt khẳng định không chặn lại xe.

"Có chuyện? Chuyện gì?" Trần Thu Nguyệt truy vấn.

Bộ dạng không đạt được câu trả lời thề không bỏ qua.

Bên này vẫn còn trong bãi, Lục Dương đem chiếc xe lái ra ngoài, nói ra: "Có phải em biết chút gì đó không"

Lục Dương cảm thấy Trần Thu Nguyệt đã biết chút gì đó, nếu không cũng xe không nửa đêm nửa hôm tới đây cẳn xe mình, hơn nữa, nàng làm sao biết, bản thân muốn đi ra ngoài?

"Vừa rồi ngươi đi rạp phim Wanda?"

Trần Thu Nguyệt chạm rãi nói.

Lục Dương ở trên xe nhìn một vòng, nói ra: "Em không phải để định vị trên xe của anh chứ."

"Ngươi cảm thấy ta nhàm chán như vậy sao?" Trần Thu Nguyệt hướng về Lục Dương liếc mắt nhìn, hừ lạnh nói: "Thời điểm ngươi ở rạp phim, không đụng phải ngươi quen sao?"

Người quen?

Trên mặt Lục Dương xuất hiện dị sắc.

Kinh ngạc nói: "Em từ lúc nào quen được Hạ Vi vậy!"

Nếu nói ở rạp chiếu phim gặp phải người quen, vậy cũng chỉ có mình Hạ Vi, mặc dù đối phương thấy mình đến liền chạy đi, nhưng khẳng định biết mình có ở đó.

Bất quá, Trần Thu Nguyệt là sinh viên khoa máy tính, Hạ Vi là sinh viên học viện ngoại ngữ, nghĩ thế nào, cũng khó có thể biết nhau, hay là ở trong xã đoàn gặp mặt?

Nghe được Lục Dương nói vậy.

Trần Thu Nguyệt nhíu lại chân mày hình là liễu, hỏi: "Hạ Vi là ai?"

"Em không biết nàng a."

Lục Dương không nghĩ tới bản thân lại đoán sai.

"Ngươi còn không nói cho em biết Hạ Vi là ai đấy!"

Ngữ khí Trần Thu Nguyệt có chút không vui.

Lục Dương có chút bất đắc dĩ, không nghĩ tới vừa rồi không có giải quyết được vấn đề, mà lại kéo thêm vấn đề mới, hắn giải thích nói: "Hạ Vi là đồng học anh quen khi học môn tự chọn, hôm nay đi Wanda, em bảo gặp người quen, mà hôm nay anh chỉ gặp mỗi nàng ấy, cho nên nghĩ hai người quen nhau, anh thề, giữa chúng ta một chút quan hệ cũng không có, em không nên suy nghĩ bậy bạ."

Nghe nói như thế.

Trần Thu Nguyệt mới dần dần trầm tĩnh lại, Lục Dương tuy rằng hoa tâm, nhưng dưới tình huống bình thường, sẽ không thề như vậy, xem ra hắn và nữ nhân này không có quan hệ gì.

Trần Thu Nguyệt hừ một tiếng: "Vậy thì xem ra, chú ý của ngươi đã tập trung toàn bộ trên người Liễu Thanh Thanh, đến ngay cả Thẩm Yên cùng Lý Minh Bác cũng không phát hiện..."

"Cái gì, Thẩm Yến cùng Lý Minh Bác đi xem phim?"

Lục Dương có chút kinh ngạc.

Về phần sự tình Liễu Than Thanh, Lục Dương cũng không ngoài ý muốn khi Trần Thu Nguyệt biết, chuyện này lúc trước đã từng thẳng thắng qua, thậm trí Trần Thu Nguyệt còn thêm QQ của Liễu Thanh Thanh, tuy rằng ít khi nói chuyện phiếm mà thôi.

"Đúng vậy a, hôm nay Thẩm Yến vừa nói với ta, ta liền biết là người nào." Trần Thu Nguyệt hừ một tiếng: "Ta nói rồi, ngươi vì sao lại muốn mời toàn bộ đồng học đi xem phim, là vì thời gian không đủ dùng chứ gì? Bây giờ đi đâu? Đi đại học Hà Đông à? Đi tìm nữ nhân tên Quan Nguyệt?"

"Em nhìn em đi, thông minh như vậy làm gì, đoán một phát trúng ngay." Lục Dương bất đắc dĩ thở dài, giải thích nói: "Em cũng đừng nóng giận, đây không phải là do sớm đáp ứng sao, nếu như anh sớm đáp ứng em, thì khẳng định cũng sẽ nghĩ biện phát rút thời gian ra cùng em một chỗ, tuyệt đối sẽ không tính toán gì hết, lời hứa nam nhân đáng giá nghìn vàng, anh không thể thất hứa được, em nói đúng không."

"Nói như vậy, ta còn phải khen ngươi một phen?"

Trần Thu Nguyệt cắn răng nhỏ.

"Đương nhiêu, nếu như em muốn khen....thì anh cũng không có ý kiến...A, em làm gì thế? Em là chó à?" Lời nói còn chưa nói hết, Lục Dương đã kêu thảm một tiếng.

Hắn lại bị Trần Thu Nguyệt cắn cho một cái.

Mấu chốt nhất là còn bị cắn trên mặt.

Sắp phải đi đại học Hà Đông rồi, cái mặt này sao còn có thể gặp người a?