Một người làm mẹ, nếu có nữ sinh xinh đẹp tán thưởng con mình, thì nhất định sẽ rất cao hứng.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, không thể ở trước mặt con dâu của mình nói vậy được.
Tiền Vân có chút luống cuống.
Bà ho hai tiếng cắt đứt lời nói Hạ Vi.
"A di, dì không sao chứ?"
Hạ Vi cẩn thận hỏi.
"Không có việc gì, không có việc gì...Đồng học kia, ngươi nói là biên kịch, có phải tên Lục Dương phải không, nếu như là vậy, thì tiểu tư kia chính là con của dì, còn đây là vợ của hắn."
Tiền Vân chỉ Liễu Thanh Thanh.
Lần này đến phiên Hạ Vi ngây người.
Có sự tình trùng hợp vậy sao?
Vừa rồi nàng còn đề cử người khác xem phim Lục Dương làm biên kịch, nhưng không nghĩ tới, vậy mà đề cử trúng mẹ Lục Dương cùng vợ hắn.
"Cái này là thiệt hay giả?"
Hạ Vi tỏ ra rất khó tin tưởng.
Nhìn Liễu Thanh Thanh, sắc mặt Hạ Vi có chút cứng ngắc, nếu như là thật, vậy cái kia...Hạ Vi cảm giác mặt mình hơi nóng, nàng rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"A Di, người không phải là đang nói đùa chứ."
Đối phương biết Lục Dương là biện kịch phim điện ảnh, Hạ Vi cũng không vì chuyện này mà kinh ngạc, bởi vì phía dưới ap-phich có viết rồi, mặc dù nói rất ít người xem thèm để ý biên kịch là ai, bọn hắn chỉ biết diễn viên chính là minh tinh hạng mấy, hoặc chú ý một chút đạo diễn là ai.
Tiền Vân nhẹ gật đầu: "Dì lừa cháu làm gì, đương nhiên là sự thật, hắn còn đang ở bên kia xếp hàng lấy vé, một lát nữa sẽ tới...Cháu xem, không phải hắn đang tới đây sao?"
Hạ Vi quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Lục Dương cầm mấy tấm vé xem phim hướng bên này đi tới.
Tận mắt nhìn thấy, tự nhiên không phải là giả, Hạ Vi có chút xấu hổ vô cùng, nói một tiếng xấu hổ, vội vàng chạy trốn đi, lúng túng, thật sự quá lúng túng.
Nàng không biết nhìn thấy Lục Dương sau đó nói gì.
Hỏi vì sao không nhắn tin lại?
Hình như người ta kết hôn rồi.
Vì sao kết hôn sớm như vậy?
Vì sao lại sắp có con?
Hắn thật sự chỉ mới học năm 2 ư?
Trong đầu Hạ Vi hiện lên một đống câu hỏi.
Thời điểm Lục Dương trở về, nhìn thấy Liễu Thanh Thanh đã có chỗ ngồi, hắn cười nói: "Anh còn lo lắng có vị trí ngồi không, xem ra hai người vận khí không tệ."
Tiền Vân trừng mắt nhìn nhi tử, nói ra: "Vận khí không tệ, vừa rồi có một người hảo tâm nhường vị trí cho Thanh \Thanh, còn nói nàng là bạn học của ngươi."
"Có sự tình trùng hợp vậy sao?"
Lục Dương có chút kinh ngạc.
Hắn vừa rồi hình như thấy có một nữ sinh từ bên này chạy ra nhưng không thấy rõ bộ dạng cụ thể.
"Đúng vậy, đồng học kia còn tán dương ngươi một trận nữa đấy." Trên mặt Liễu Thanh Thanh hiện dáng tươi cười, không có chút nào bận tâm hay tức giận, điều này làm cho Tiền Vân có chút ngượng ngùng.
Nha đầu Thanh Thanh này, tính cách thật sự quá yếu mềm, nếu như không có mình hỗ trợ, nhất định sẽ bị tiểu tử nhà mình khi dễ gắt gao, từ xưa đến nay không cách nào tránh khỏi mối quan hệ căng thẳng của mẹ chồng nàng dâu, nhưng ở trong gia đình này, giống như không có tồn tại.
"Ngươi có vợ rồi, về sau ở trong trường học ít trêu trọc nữ sinh đi."
Tiền Vân quở trách một câu.
Cả buổi đột nhiên nói ra một câu như vậy, làm cho Lục Dương có chút không nghĩ được gì, khó đến nữ sinh vừa rồi là mình có trêu trọc sao?"
Trong đầu Lục Dương hiện lên mấy gương mặt, sau đó lắc đầu, hỏi: "Thanh Thanh, mẹ của anh nói tới ai vậy?"
"Là một nữ sinh tốt bụng, nàng gọi là Hạ Vi, còn gọi anh là lớp trưởng...."
Nghe được lời nói của Liễu Thanh Thanh, Lục Dương liền biết là thiếu nữ yêu thích văn nghệ.
Hắn ngượng ngùng cười cười, nói ra: "Mẹ, mẹ không nên hiểu lầm, giữa chúng ta thật sự một chút quan hệ cũng không có, lúc trước trên lớp học, con là lớp trưởng, cũng chỉ nói mấy câu với nàng."
Tiền Vân trợn tròn mắt, căn bản không tin chuyện nhi tử bịa ra, hơn nữa, thứ này cũng không phải nàng tin là được, còn cần Liễu Thanh Thanh tin mới được...
"Lục Dương lớn lên đẹp trai, còn là lớp trưởng, bị nữ sinh ưa thích là chuyện bình thường, dì đừng cảm thấy nàng kỳ lạ." Liễu Thành Thành cười nhàn nhạt nói ra.
"Vẫn là Thanh Thanh tốt bụng nhất." Trước mặt công chúng, Lục Dương ở trên mặt Liễu Thanh Thanh hôn một cái, điều này làm Tiền Vân ở bên cạnh nhịn không được cay mắt, trong rạp nhiều người như vậy, người trẻ tuổi bây giờ, thật sự một chút e lệ cũng không có.
Tuy nhiên.
Chuyện này so với những người khác, cũng không đáng kể chút nào, Tiền Vân vừa rồi còn nhìn thấy cách đó không xa có một đôi tình lữ trẻ tuổi, nam ngồi trên một cái ghế ôm lấy nữ sinh, hai người gặm cả buổi.
Định nghĩa liêm sỉ ở thời đại này cũng sớm khác với trước đây.
Đợi một hồi.
Phòng chiếu mở cửa.
Từng người mua vé đều lần lượt đứng dậy, đến chỗ kiểm phiếu vào trong, khả năng là chiếu suất chiếu cùng một lúc, nên đội ngũ đi xếp hàng rất dài.
Lục Dương mua vé ở phía sau, vì vậy cũng không vội.
Thấy mọi người gần vào rạp hết rồi, ba người mới đi tới đằng sau đội ngũ, Lục Dương đứng ở phía trước Liễu Thanh Thanh, Tiền Vân ở phía sau, hai người như bao tiêu đem Liễu Thanh Thanh bảo vệ.
Kiểm phiếu vào rạp.
Ba người tiến vào rạp phim, dựa theo dãy số trên vé mà tìm được vị trí ngồi.
Tiền Vân còn là lần đầu tiên tới rạp phim kiểu này, lần đầu tiên nàng đi xem phim là xem trong một rạp phim cũ ở thị trấn Song Cát, mà cái rạp kia đã sớm đóng cửa mười năm trước.
Ngồi ở trên ghế salon mềm mại, ba người nhìn màn hình lớn đang phát một đoạn quảng cáo, thị lực cũng ba người cũng không tệ, nên không tồn tại tình huống nhìn không rõ.
"Người tương đối nhiều a."
Liễu Thanh Thanh nhìn về mấy chỗ ngồi phía trước.
Mấy hàng phía trước đã ngồi đầy, đằng sau cũng chỉ có mấy ghế còn trống, Lục Dương cũng không để trong lòng, nói ra: "Có lẽ bộ phim này làm tuyên truyền cũng không tệ, đây cũng là suất chiếu đầu tiên, người xem khẳng định rất đông."
Nhìn đám người rập rạp trong rạp, trong lòng Tiền Vân cũng cảm thán một câu, không đến thành thị liền không biết mình lạc hậu, khi bà còn ở huyện Thanh Sơn ,có người nào nhàn rỗi mà đi xem phim, một vé xem phim cũng hơn mấy chục tệ, chi tiêu hợp lý đủ mua thức ăn trong một tuần lễ.
Phim điện ảnh rất nhanh bắt đầu.
Thời điểm chiếu phần giới thiệu, Liễu Thanh Thanh lấy ra điện thoại, sớm mở Camera, đợi đến thời điểm xuất hiện tên biên kịch, nàng vội vàng chụp xuống, tách tạch tạch...Mấy tấm hình liền được lưu vào trong điện thoại.
Đoạn giới thiệu lướt qua rất nhanh, nếu không phải đặc biệt chú ý, căn bản không có người nào nhớ kỹ được tên biên kịch, đoạn giới thiệu còn hơn một phút, Lục Dương lấy điện thoại ra nhìn một chút, kết quả phát hiện không có tín hiệu.
Hắn chỉ có thể nhét điện thoại vào trong túi.
Sau đó chăm chú thưởng thức bộ phim.
Bởi vì kịch bản bất đồng, thời điểm quay lại còn là một năm trước, nên thủ pháp quay phim đã xảy ra biến hóa rất lớn, thậm chí nhân vật nam nữ chính đều không giống kiếp trước, giống như hiệu ứng hồ điệp.
Theo quan điểm của một nhà biên kịch, Lục Dương thích loại này hơn, đó cũng không phải là đang khoe khoang, mà là lấy một góc độ chuyên nghiệp để bình phẩm. Bộ phim này có thể là phim hài, nhưng cũng có chổ để người xem suy ngẫm, mấy phần thừa thãi ở kiếp trước đã bị Lục Dương loại bỏ, tuy nhiên, để biết một bộ phim hay- hay dở, thì cần phải xem doanh thu phòng vé.
Giống như bộ phim Nhà Tù Shawshank, hay Người hùng không súng, không phải dựa vào mấy đoạn phim bi kịch cảm động đề lừa gạt nước mắt của khán giả, mà dựa vào nội dung cùng tình tiết để thủ thắng, dùng tâm tình của nhân vật chính để chuyển biến, tác động lên người xem.
Một bộ phim Hay hay Dở, nhìn vào xem số người rời rạp có thể đại khái đoán được một ít, toàn bộ hành trình dài hơn hai tiếng, Lục Dương cũng không có phát hiện người nào sớm bỏ về, có đi ra ngoài cũng chỉ là đi vệ sinh, rất nhanh đã trở lại.
Đến ngay cả Tiền Vân, một người không thích xem phim cũng thấy hay.
Trên mặt Lục Dương lộ ra nụ cười.
Xem ra bộ phim lần đầu tiên mình làm biên kịch, coi như thu hoạch đại thắng rồi.