Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 749: Tình Cờ




Thời gian thoáng cái đi tới năm 2012.

Tết Nguyên Đán, sinh viên cả nước đều giống nhau, được nghỉ ba ngày.

Nói là ba ngày, kỳ thật cũng chỉ một ngày, bởi vì trong đó đã bao gồm cả ngày nghỉ thứ bay chủ nhật, ngày hôm nay Lục Dương không có đi tới đi lui, mà chỉ ở trong nhà phụng bồi Tiền Vân cùng Liễu Thanh Thanh.

"Tiểu Dương, thay đồ đi."

Mắt nhìn thấy đã đến buổi chiều, Tiền Vân từ tủ quần áo lấy ra một chiếc áo mà đỏ, ném ở bên cạnh Lục Dương.

Lục Dương cầm lên nhìn.

"Mẹ, thay quần áo làm gì, đồ con mặc không tốt sao."

"Hôm nay là tết Nguyên Đán, đi ra ngoài đương nhiên phải ăn mặc vui mừng một chút, con nhìn con đi, quần áo ngoài trừ màu đen thì là màu xám, dáng vẻ không giống như mấy thanh niên trẻ tuổi gì cả..."

Tiền Vân lải nhải nói.

Lục Dương rất muốn nói, con cũng không còn trẻ nữa rồi.

Tuy rằng tuổi vẫn còn trẻ, nhưng tâm tình khó mà thay đổi được, giống như việc hắn mua xe vậy, vô luận là Audi A6 hay Prado, đều là loại xe mà nam nhân thành thục ưa thích.

Xe thể thao của người trẻ tuổi, rất khó làm hắn sinh ra hứng thú.

Nhìn Liễu Thanh Thanh cũng thay một chiếc áo bông cho có không khí ngày tết, Lục Dương cũng cố mà cởi áo ra, đổi lại một chiếc áo màu đỏ.

Tiền Vân đánh giá một hồi, nhẹ gật đầu, nói ra:" Thế mới đúng chứ? So vừa rồi thì có tinh thần hơn nhiều."

"Tinh thần hơn nhiều là sao?"

Lục Dương nhìn nhìn Liễu Thanh Thanh.

Hắn vô cùng nghi ngờ về gu thẩm mỹ của mẹ.

Liễu Thanh Thanh che miệng cười vui vẻ, nói ra: "Là tốt hơn trước nhiều, ánh mắt a dì quả thật không tệ."

"Em chỉ biết vuốt mông ngựa thôi."

Lục Dương lắc đầu.

Không biết từ lúc nào, Liễu Thanh Thanh đã lên cùng chiến hào với mẹ rồi.

"Xú tiểu tử, ngươi hiểu cái gì?" Tiền Vân trừng mắt nhìn nhi tử.

"Tốt rồi, buổi tối ăn gì đây"

Lục Dương đứng dậy giật giật tay áo.

Nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn năm giờ chiều, ăn xong lại nghỉ ngơi một chút, bọn họ sẽ tới rạp chiếu phim xem phim.

Tiền Vân nói: "Hôm nay ngày tết, khẳng định phải ăn sủi cảo."

"Con không ăn đâu."

Lục Dương lắc đầu.

Thời điểm Đông Chí lần trước, hắn ăn sủi cảo nhiều lắm, hiện tại nhìn thấy là không muốn ăn.

"Trong nồi cơm còn cơm thừa, để ta làm cơm chiên trứng cho ngươi ăn."

Tiền Vân lần này cũng không bắp ép Lục Dương.

Nhi tử đã không muốn ăn có ép cũng không được, bà cũng sớm quen rồi.

"Được rồi, để con tự làm." Lục Dương đi vào bếp mở tủ lạnh ra nhìn, bên trong có không ít đồ ăn, bởi vì mùa đông đi ra ngoài không dễ, nên Tiền Vân mỗi lần đi chợ đều mua rất nhiều thức ăn.

Lục Dương chọn một quả cà rốt, một quả dưa leo, bỏ vào trong bồn, rửa qua một cái, sau đó nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thanh đang đứng ở cửa, nói ra: "Anh làm cơm chiên Dương Châu, em có muốn ăn không?"

Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu, nói ra: "Ăn a."

"Vậy được."

Lục Dương lại nhìn mẹ một chút.

"Mẹ, mẹ thì sao?"

"Ngươi không cần phải xen vào ta, ta muốn ăn sủi cảo." Tiền Vân vẫn còn muốn ăn sủi cảo, chủ yếu là lần trước Đông Chi làm nhiều quá, chiếm vị trị trong tủ lạnh, nên Tiền Vân muốn sớm đem sủi cảo giải quyết hết.

Bằng không mấy lần tới đi chợ, mua móng heo hay xường về cũng không có chỗ để chứa.

Cũng kỳ quái.

Tiền Vân phát hiện, mặc kệ trong tủ lạnh có gì, bà đều có cảm giác đồ vật trong đó không bỏ đi được.

Mà cái tủ lạnh ở đây so với tủ lạnh dưới nhà còn to hơn nhiều, nhưng bà vẫn có cảm giác không đủ dùng.

Lục Dương gần đây rất ít khi xuống phòng bếp, tuy nhiên, tất cả kỹ xảo nấu ăn, đều như khắc sâu vào trong khớp xương rồi, hắn thuần thục cầm dao cắt dưa leo và cà rốt.

Nhìn kỹ thuật này đã đủ vào khách sạn làm đấu bếp rồi.

Tiền Vân cũng đứng ở phòng bếp nhìn xem, nhìn thấy nhi tử thuần thục thái thịt, trong nội tâm của bà rất kinh ngạc, chẳng lẽ tiểu tử này nhà mình, thật đúng là một thiên tài?

Liễu Thanh Thanh cũng tiến lên hỗ trợ, cầm hai quả trứng gõ vào trong bát, lại dùng một chiếc đũa đánh tan, đem lòng trắng cùng lòng đỏ trộn lẫn vào nhau.

Lục Dương xới hai muỗng cơm ra.

Chờ dầu nóng, hắn liền đem trứng gà cùng gia vị rau củ đổ vào trong, cuối cùng thả cơm vào.

Chỉ trong chốc lát.

Một nồi cơm chiên Dương Châu đã ra lò, Lục Dương trước bới cho Liễu Thanh Thanh một chén đi ra.

"Nhiều quá."

Thấy Lục Dương đưa bát tới, Lục Dương vội vàng nói.

Lục Dương nói ra: "Hôm nay ăn tương đối sớm, nên ăn nhiều một chút, bằng không tí nữa xem phim lại đói bụng, em bây giờ không phải ăn cho một mình mình, nên ăn nhiều một chút cũng không sao."

Bát cũng không quá lớn, kỳ thật cũng không nhiều cơm lắm, chỉ là sức ăn bình thường của Liễu Thanh Thanh quá ít, chuyện này ở trong thời gian mang thai cũng không phải là thói quen tốt.

Liễu Thanh Thanh nhận lấy chén bưng đi.

Lục Dưng lại bật lửa lên, bỏ thêm một ít quả ớt, lật qua lật lại, sau đó đổ toàn bộ chảo vào một cái tô, nếu như bên phía Liễu Thanh Thanh là một phần ba, thì chỗ này của Lục Dương là hai phần ba rồi.

Làm xong, Lục Dương lại mở tủ lạnh đem mấy củ cái trắng ra, đặt mấy miếng vào dĩa, một phần bữa tối mỹ vị đã ra ò.

"Mẹ, tay nghề của con được không?"

Nhìn mẹ mình, Lục Dương có chút đắc ý nói.

Trong lòng Tiền Vân tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng biểu hiện ra khuôn mặt khinh thường nói: "Bình thường, cũng chỉ mạnh hơn ba ngươi có một chút chút...."

"Vậy mẹ cũng quá đề cao cha con rồi, cha ngoài trừ làm cấp dưới, còn có thể làm gì?" Lục Dương nhếch miệng, bưng chén đĩa đi ra phòng bếp.

Tiền Vân cũng bắt đầu dọn dẹp mấy thứ còn lưu lại, lại rửa nồi, từ tủ lạnh lấy ra một túi sủi cảo, cũng chuẩn bị bữa tối cho bà.

...

Buổi chiều 6:30.

Lục Dương lái xe mang theo người một nhà tới quảng trương Wanda.

Tuy rằng thời gian đã không còn sớm, nhưng người bên này vẫn còn rất nhiêu, bên ngoài rạp chiếu phim, rất nhiều người đang xếp hàng, đại đa số đều là đôi tình lữ.

Lục Dương bảo mẹ cùng Liễu Thanh Thanh đứng ở phòng nghỉ chờ, bản thân thì chạy qua xếp hàng lấy vé.

"Xin chào, ngươi ngồi đi."

Một nữ sinh đứng dậy, đem vị trí đưa cho Liễu Thanh Thanh, nhìn bụng nhỏ thoáng nhô lên của Liễu Thanh Thanh, nàng đã nhìn ra, khả năng cao đối phương đang mang thai.

Dù sao một nữ nhân xinh đẹp như vậy, dáng người lại tuyệt hảo, ngoài trừ mang thai ra, thì sẽ không cách nào có bụng lớn như vậy.

"Không...không cần..."

Liễu Thanh Thanh có chút xấu hổ, nàng còn lần đầu tiên ra ngoài được người ta nhường vị trí.

"Tỷ tỷ, ngươi ngồi đi, bộ phim của ta cũng sắp chiếu."

Nữ sinh nói ra.

"A, cảm ơn ngươi..."

Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua Lục Dương đang lấy vé, ngồi xuống vị trí nữ sinh kia.

"Cảm ơn cháu nha, mà cháu học trường nào vậy?"

Trên mặt Tiền Vân lộ ra nụ cười hiền lành, vốn thấy tất cả vị trí đã đầy người, nàng còn đang suy tính xem làm sao? Nhưng không nghĩ tới đã có người nhường chỗ ngồi cho Liễu Thanh Thanh, đúng là người trẻ tuổi ở thành thị, đều rất thiện lương....

"A di, người mạnh khỏe, cháu là Hạ Vi, đang học Đại Học Khoa Học Kỹ Thuật Hà Đông..."

Nữ sinh mỉm cười ngọt ngào.

"Ồ, Đại Học KHKT Hà Đông, đây không phải là trường của con dì sao"

Nghe được tên trường học, Tiền Vân cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới nữ sinh thiện lương này, lại cùng trường với nhi tử.

"A Di, con của dì cũng học Đại Học KHKT Hà Đông sao?" Hà Vi cũng rất kinh ngạc.

"Đúng vậy, đúng vậy, hắn đang ở bên kia lấy vé, một lát nữa sẽ tới.."

Hạ Vi nhìn thoáng qua địa phương lấy vé, bên kia người xếp hàng rất nhiều, nàng không phát hiện ra điều gì, liền vừa cười vừa nói: "Hai người tới xem phim điện ảnh gì vậy, hôm nay lúc 7:10 có một bộ phim mới ra mắt Hoàng Kim Đại Kiếp, nhìn rất hay, ta đề cự hai người có thể vào xem."

"Hoàng Kim Đại Kiếp, ngươi cũng xem phim này sao?"

Liễu Thanh Thanh tò mò hỏi.

"Chẳng lẽ hai người cũng thế, vậy thì thật trùng hợp, nói cho hai người biết, ta còn quen được biên kịch của bộ phim này đấy." nghe nói hai người cùng xem phim này, trên mặt Hạ Vi nổi lên nét vui mừng.

Tiền Vân nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thah, nụ cười hơi cứng lại.

Nữ sinh xinh đẹp này, cũng quen con mình sao?

"Đúng không?"

Trên mặt Liễu Thanh Thanh vẫn mang theo nụ cười.

"Đúng vậy a, đúng vậy a, biên kích kia là lớp trưởng môn học tự chọn của ta, lớn lên rất tuấn tú, còn là một người vô cùng tài hoa." Nói đến Lục Dương, trong mắt Hạ Vi tỏa ra tia sáng.