Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 744: Lại Bị Khi Dễ




Trong văn phòng.

Lục Dương gọi điện thoại đến nhà hàng đặt đồ ăn, lại ngẩng đầu lên nhìn Từ Thi ngồi phía đối diện.

"Cơm trưa ta đã đạt rồi, trưa nay ăn chung với nhau."

"Được."

Tư Thi chớp chớp mắt, đẩy nhanh tốc độ vẽ tranh.

Lục Dương cũng không có quấy rầy nàng, bật máy tính lên, nhìn những cổ phiếu mình mua, đêm qua thị trưởng chứng khoán Mỹ tăng trưởng không tệ, mấy cổ phiếu Lục Dương mua, tăng ít hay nhiều cũng đều tăng lên.

Nhìn qua thì thấy tăng có một chút.

Nhưng nhìn số lượng cổ phiếu của Lục Dương thôi đã rất dọa người.

Hắn bỏ ra mấy chục triệu đô la làm tiền vốn, dù chỉ tăng nhẹ một phần trăm, cũng đã hơn mấy trăm ngàn đô rồi, nhìn thống kê tổng quan, tài khoản của hắn đã tăng thêm 320.000 đôla, cộng lại không sai biệt lắm thì bằng hai triệu nhân dân tệ rồi.

Ngày dễ dàng kiếm được mấy triệu.

Lấy tốc độ kiếm tiền như vậy, nuôi mười người vợ cũng không phá sản nổi.

Một lát sau.

Điện thoại vang lên.

Nhìn thấy ghi chú, Lục Dương biết là nhân viên giao đồ ăn đã đến.

Không nhận máy, Lục Dương đi tới cưa văn phòng, nói ra: "Ở đây..."

"Lục lão bản, món ăn của ngươi đến rồi."

Nhân viên giao hàng là một nam nhân trung nhiên, trên thân còn mặc đồng phục nhà hàng, thấy Lục Dương đi ra, hắn cũng liền vội để điện thoại xuống, đi tới, đem mon ăn đặt trước bàn lễ tân.

"Bao nhiêu vậy?"

Lục Dương hỏi.

"172 tệ."

"Được.."

Lục Dương mở ra ví tiền, từ bên trong móc ra hai trăm tệ đưa cho đối phương, còn thuận tiện nói một câu không cần thối, vừa kiếm lời hai triệu, nên tâm tình Lục Dương không tệ...

Nam nhan trung niên liên tục nói lời cảm tạ, trên mặt lộ ra nụ cười chất phác.

Bọn hắn làm ở trong nhà hàng, công việc thích nhất là đưa đồ ăn đến vườn khởi nghiệp, làm như vậy, nếu gặp được Lục lão bản, ít nhất cũng được chút tiền phí.

Mười tệ hai mươi tệ cũng không phải nhiều lắm, nhưng tiên lương của bọn hắn cũng không phải nhiều, mấy tiền bo này tích lũy lại, cũng là một con số vô cùng lớn.

Trả tiền xong, Lục Dương đem đồ ăn của mình nhận lấy, đem phần cá chép xào cà chua đi vào văn phòng Lữ Tiểu Vũ đưa cho nàng.

Nhìn thấy cá chép xào cà chua, đồng học Tiểu Vũ rất vui vẻ, chuyện xảy ra mới đây, giống như hoàn toàn quên mất, điều này làm cho Lục Dương không thể không hoài nghi, trí nhớ của cá chỉ có bảy giây thôi sao?

Đem đồ ăn đưa cho Lữ Tiểu Vũ xong, Lục Dương cầm phần còn lại trở về văn phòng.

Thời điểm đi ngang qua Từ Thi, Lục Dương ở trên đầu nàng gõ nhẹ một cái, nói ra: "Nghỉ tay ăn cơm."

Từ Thi vội vàng bổ sung thêm vài nét bút, sau đó đứng dậy đi theo Lục Dương tới bàn trà.

Lục Dương đem cơm hộp đều mở ra.

Một cỗ mùi thơm đồ ăn liền tản ra bốn phía.

Ba món ăn một chén canh cũng không phải rất nhiều, nhưng khẳng định đủ hai người ăn.

Ba món ăn, một món là rau xào củ sen, một cái là thịt băm nhỏ, còn món còn lại là gà xào hạt dẻ, rau xào củ sen là cố ý gọi cho Từ Thi, nàng ưa thích ăn đồ ăn điềm đạm, chuyện này hoàn toàn ngược lại với Lục Dương, hắn không có thịt là không vui, không cay là không vui, thiếu đi quả ớt, cảm giác bữa cơm liền không ăn nổi.

Còn có canh cà chua trứng.

Màu vàng trứng gà phối hợp với màu đỏ của cà chua, phía trên còn rải lên một ít lá mận gai, nhìn qua hết sức mỹ vị, bất quá, luận giá thành mà tính, bốn món ăn này cộng lại, còn kém hơn hai món của Lữ Tiểu Vũ.

Hết một trăm bảy mươi tệ, bên phía của Lữ Tiểu Vũ đoán chừng phải hết trăm tệ rồi.

"Ăn đi."

Lục Dương đem hộp cơm đưa cho Từ Thi.

Từ Thi cẩn thận mở chiếc đũa dùng một lần ra, đưa cho Lục Dương, bản thân cũng đồng dạng tách một đôi đũa khác ra, kẹp lên một ngó sen bắt đầu ăn.

Lục Dương cũng lấp đầy bao tử.

Hắn ăn rất nhanh.

Một phần cơm rất nhanh bị ăn xong, đồ ăn trên bàn trên cơ bản cũng bị tiêu diệt gần hết, bên phía Từ Thi còn non nửa bát cơm, vẫn còn chưa ăn xong, Lục Dương dùng thìa múc một tí súp trứng, đặt vào trong miệng nêm nếm.

Đột nhiên, hắn hút vài hơi rồi la lên :"Nóng quá."

"Ngươi....ngươi không sao chứ."

Từ Thi thấy Lục Dương làm đổ nước canh, vội vàng đứng dậy, từ trong túi tiền lấy ra một cái khăn tay, chạy tới xoa xoa khóe miệng Lục Dương.

"Không sao, chỉ nóng qua thôi."

Trên mặt Lục Dương lộ ra biểu cảm gian kế đã được thực hiện.

Vừa nói vừa thuận tay đem Từ Thi kéo lên đùi mình, tay phải đem cái eo mảnh khảnh của nàng ôm lại, tiểu nha đầu này lần này chạy không thoát.

"Làm gì vậy a."

Từ Thi có chút khẩn trương nhìn về phía cửa.

Cửa vẫn còn chưa đóng chặt, nếu có người ngoài tiến vào, có thể nhìn thấy bọn hắn. Từ Thi rất lo lắng đột nhiên có người mở cửa xông vào lúc này...

"Ta muốn húp canh a."

Lục Dương cười cười.

Từ Thi nhìn canh trứng cà chua trên bàn, nói ra: "Ngươi muốn húp thì húp đi, ngươi ôm ta như vậy làm sao mà húp được?"

"Ta muốn ngươi đút cho ta."

Lục Dương chẳng biết xấu hổ nói.

Buổi sáng trong phòng học, không có thể đem Từ Thi lừa gạt ra ngoài, Lục Dương có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy, hiện ở trong văn phòng chỉ có hai người ,Lục Dương lại có chút được đằng chân lên đằng đầu.

Từ Thi mở to hai mắt mà nhìn.

"Ngươi lớn như vậy rồi, còn muốn người ta đút."

Từ Thi không nghĩ tới Lục Dương lại đưa ra yêu cầu này.

"Ngươi không đút cho ta, ta sẽ không thả ngươi đi."

Lục Dương bá đạo nói ra.

Từ Thi nhìn nhìn ngoài cửa, thời điểm này nếu có người tiến đến, nhất định sẽ bị phát hiện, nàng bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta đút cho ngươi, nhưng ngươi phải buông ta ra trước."

"Vậy được...."

Lục Dương buông tay ra.

Từ Thi vẫn còn rất trọng chữ tín, sau khi Lục Dương buông tay, nàng cũng không có chạy, liền ngồi xổm đối diện Lục Dương, cầm lấy cái muỗng, múc một chút nước canh.

Canh cà chua vẫn còn bốc hơi.

"Ngươi uống đi."

Thấy Lục Dương không há mồm, Từ Thi có chút gấp, tay nàng có chút hơi mỏi.

"Nóng"

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Ngươi thổi đi."

Lục Dương cười nói.

Từ Thi hơi hơi hé môi, cẩn thận thôi hải cái, Lục Dương lúc này mới mở miệng, đem nước canh uống vào trong bụng.

Đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, chuyện kế tiếp liền đơn giản, một muỗng hai muỗng ba muỗng, Từ Thi giống như một tiểu nha hoàn, đang hầu hạ nhi tử ngốc của đại địa chủ ăn cơm.

"Đừng mải chăm sóc lấy ta a, ngươi cũng uống đi."

Sau khi uống vài hớp, Lục Dương nhẹ nhàng đem muỗng đẩy về.

Từ Thi ngẩn người, chỉ có thể đem nước cánh uống vào bụng.

Hai người một thổi một đẩy, đem chén canh rất nhanh chỉ còn thấy đáy, Từ Thi lúc này mới ăn được một nửa, cơm còn dư lại đoán chừng đã nguội, thời điểm này Lục Dương mới lên tiếng: "Được rồi, canh còn dư lại ngươi đổ vào cơm đi, cơm của ngươi nguội rồi."

Từ Thi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, liền tranh thủ đưa một muông cuối cùng đến miệng Lục Dương.

Đúng vào lúc này.

Cửa phòng mở ra.

Tiếng mở cửa làm Từ Thi càng thêm hoảng sợ, cánh tay run lên, nước canh cà chua liền rơi trên quần Lục Dương, ngoài cửa, Lữ Tiểu Vũ cũng đồng dạng sợ đến ngây người.

Lão bản cũng quá vô sỉ rồi a.

Vậy mà để cho người khác hầu hạ hắn ăn uống.

Lại nghĩ tới chuyện mới xảy ra trong phòng làm việc của mình, Lữ Tiểu Vũ liền quay người rời đi.

"Vào đi."

Lữ Tiểu Vũ vừa muốn quay đi, đã bị Lục Dương gọi lại.

Nàng thở phì phì mà vào, thần sắc quái dị nhìn Từ THi, đã sớm biết lão bản cùng nữ sinh này quan hệ không bình thường, không nghĩ tới lại dám ân ái ban ngày ban mặt.

Mặt Từ Thi lúc này đã đỏ như đít khỉ, nàng lo lắng nhất là bị người ta phát hiện, không nghĩ đến chuyện này lại xảy ra....Nàng vội trở về chỗ mình, bưng lên hộp cơm vùi đầu ăn.

"Có chuyện gì?"

Lục Dương nhìn Lữ Tiểu Vũ, Từ Thị đã bị dọa sợ, Lục Dương chỉ có thể dùng ngăn giấy tự mình lau quần, sau đó hỏi.

Nhìn lão bản mặt không đổi sắc, Lữ Tiểu Vũ nhếch miệng nói ra: "Tí nữa ta phải qua bên tổng bộ công ty bên kia, trước khi ta rời đi, ta muốn nói với ngươi là để ý đến Studio bên này một chút..Quản lý công ty đều rời đi cả rồi, bên này không có ai để ý cũng không được....dù sao Studio cũng là khởi đầu của chúng ta."

Lục Dương tiện tay ném tờ giấy ăn vào thùng rác, nói ra: "Đồng học Tiểu Vũ yên tâm, ta nhất định sẽ thủ hộ tốt nơi chúng ta bắt đầu."

Lời này nghe xong cảm thấy hơi là lạ?

"Ta nói xong rồi ,các ngươi cứ tiếp tục đi."

Lữ Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Lục Dương, sau đó xoay người rời đi, trước khi ra cửa còn cố ý không thèm đóng lại.

Lục Dương nhìn Từ Thi một chút.

Tiểu nha đầu này đã xấu hổ không dám ngẩng đầu.