Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 743: Hiểu Lầm (2)




Bình luận phía dưới rất nhiều, cũng rất nhộn nhịp.

Lục Dương xem một tí, đã biết mọi người đối với idol mạng, độ chấp nhận vẫn tương đối cao, tối thiểu còn công nhận thực học, chứ không mê vòng 1 với 3 như sau này.

Tuy nhiên, xem xong video của Viên Đại Đầu, rõ ràng còn chưa tìm được phương hướng phát triển kênh của mình, tên lửa kia, lúc trước đã làm qua, Lục Dương cảm thấy mình nên cho hắn chút sáng kiến.

Vất vả lắm mới có chút khởi sắc, cũng không thể để đối phương đi nhầm đường.

"Phượng tỷ muốn về nước sao?"

Lục Dương nhìn nhìn Lữ Tiểu Vũ hỏi.

Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu, tìm một tin tức mở rồi nói ra: "Phượng Tỷ đe đọa muốn nổ tung văn phòng nhập cảnh, bên Mỹ nghe vậy thì lao vào điều tra, rất nhanh có thể sẽ bị thu hồi thẻ xanh, đuổi về nước."

"Người này quả thực rất trâu đấy."

Lục Dương chậc chậc hai tiếng.

Đối với mỹ nữ tự xưng này, có tìm khắp trăm năm cũng không có người thứ hai, Lục Dương đối với đối phương có chút ấn tượng, bất kể thanh danh tốt hay xấu, nhưng có thể lăn lộn đến tình trạng ai ai cũng nhớ, thì đã coi như rất trâu rồi.

Chỉ đáng tiếc, sinh sai thời đại.

Nếu như muộn tầm khoản mười năm.

Tùy tiện gia nhập một công ty bán hàng, là có thể kiếm đầy bát rồi, coi như không được, thì làm một streamer bán hàng online, cũng có thể ngày kiếm đấu kim.

Thời điểm này, Idol mạng quả thật không được nhiều người săn đón. Điều này cũng dẫn đến khi Phượng Tỷ qua Mỹ, cũng phải đau khổ ăn bữa này lo bữa mai.

"Sao, vừa ý nhân gia đó hả?"

Lữ Tiểu Vũ vụng trộm cười.

"Nói đùa gì vậy."

Lục Dương trừng mắt nhìn Lữ Tiểu Vũ, con cá này ngày càng càn rỡ, cũng dám trêu chọc mình rồi.

Lữ Tiểu Vũ vẫn cười như trước: "Ta cảm thấy ngươi với nàng ta rất hợp nhau a, ngươi xem ngươi đi, trẻ tuổi đẹp trai, còn là tỷ phú trẻ tuổi, người ta cũng XINH đẹp như hoa, tài hoa hơn người, như là trời xinh một cặp a....Đáng tiếc..."

Lại đánh giá Lục Dương một chút, Lữ Tiểu Vũ thở dài: "Chỉ là nghe nói yêu cầu kén chồng của nàng rất cao, phải tốt nghiệp đại học nổi tiếng thế giới, còn phải cao một mét tám trở lên, hai điều này thôi đã đủ loại ngươi rồi."

"Đồng chí Tiểu Vũ, có phải đồng chí ngứa da phải không?"

Lục Dương từ trên bàn nhảy xuống, đứng trước mặt Lữ Tiểu Vũ.

"Ngươi muốn làm gì?" Lữ Tiểu Vũ có chút khẩn trương.

Lục Dương thò tay, hai ngón tay ở trên mặt Lữ Tiểu Vũ hung hăng ngắt một cái, khả năng gần đây ít hoạt động, nên da mặt Lữ Tiểu Vũ hơi núc ních đấy.

"A, ta liều mạng với ngươi."

Bị tập kích bất ngờ, Lữ Tiểu Vũ bị bóp cho đỏ bừng cả khuôn mặt, đứng đậy đánh trả lại.

Bị nàng đột nhiên lao vào, Lục Dương có chút đứng không vững, liền ngã xuống bàn làm việc, theo bản năng còn thuận tay đưa lên kéo một cái, lại đem cả người Lữ Tiểu Vũ kéo xuống, cứ như vậy....

Lục Dương nằm trên bàn làm việc, Lữ Tiểu Vũ nằm trên người hắn, thân thể hai người dán chặt cùng một chỗ, hai người mở to mắt nhìn nhau.

Cùng lúc đó.

Cửa phòng mở ra.

Hà Nghệ vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy hình ảnh trong văn phòng, lập tức người ngây dại, sắc mặt nàng đỏ bừng, vội vàng nói: "Tôi cái gì cũng chưa thấy."

Sau đó vội vàng chạy ra ngoài.

Lần này, làm cho Lữ Tiểu Vũ triệt để thanh tỉnh lại.

"Thả ta ra."

Lữ Tiểu Vũ dùng sức ở trên ngực Lục Dương bấm một phát, sau đó rất nhanh thối lui.

Lục Dương đau chớp chớp mắt, nửa ngày sau đó mới đứng lên, một bên xoa xoa chỗ bị bấm, vừa nói: "Bạn học Tiểu Vũ, chuyện này cũng không nên trách ta, là ngươi đẩy ta trước."

Loại chuyện này, Lục Dương đã có nhiều kinh nghiệm, đầu tiên là không thể nhận bản thân sai.

Lữ Tiểu Vũ tức giận đến thổ huyết.

Nàng bị chiếm tiện nghi rồi, không ngờ còn bỉ đổ lỗi là do nàng?

Lữ Tiểu Vũ tay nắm thành quyền, tức giận nói: "Ngươi không bóp mặt của ta, ta sẽ đẩy ngươi sao? Dù sao đều là lỗi của ngươi."

Lục Dương cũng giải thích: "Thế phải nói lý do ta bóp mặt đã, nếu như ngươi không nói ta cùng Phượng tỷ trời sinh một đôi, ta sẽ bóp mặt của ngươi sao? Phải làm rõ ràng thứ tự trước sau đã."

"Ngươi không nhắc tới nàng, ta cũng sẽ không nói chuyện này."

"Ngươi không mở phần bình luận, làm sao ta thấy tên của nàng."

...

Tranh luận một hồi, hai người cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cũng chưa phân ra được thắng bại.

Nghĩ đến hình ảnh thẹn thùng vừa rồi bị nhân viên thấy được, vàng mắt Lữ Tiểu Vũ đỏ lên, tin này nếu truyền ra ngoài, không phải uy tín của Lữ Tiểu Vũ nàng, sẽ hạ xuống rất thấp sao.

Nhìn Lữ Tiểu Vũ dạng này, giọng nói Lục Dương cũng mền xuống, nói ra: "Được rồi, được rồi, chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, quay đầu ta sẽ nói với Hà Nghệ một chút, bảo nàng giữ bí mật..."

"Bảo nàng giữ bí mật, thì trong lòng nàng càng liên tưởng linh tinh, giữa chúng ta rõ ràng trong sáng."

Lữ Tiểu Vũ lầm bầm.

Nói đến trong sáng, Lục Dương liền nghĩ đến Trần Thu Nguyệt, giữa ha người bọn họ cũng trong sáng mà.

"Ngươi lại đang nghĩ gì, ta nói cho ngươi biết, chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn, về sau không cho phép ngươi động thủ động cước..." Lữ Tiểu Vũ cảnh giác nhìn Lục Dương một chút, không biết vị lão bản này đang suy nghĩ chủ ý hư hỏng gì đây.

Bất quá, vừa rồi tình cảnh rõ ràng mập mờ như vây, nhưng tại sao trong lòng nàng cũng không có bài xích, hơn nữa đối với lão bản, giống như tập mãi thành quen rồi? Không cảm thấy có gì đường đột.

Thậm chí nếu không có người đột nhiên nhìn thấy, Lữ Tiểu Vũ phát hiện mình sẽ không tức giận.

Nghĩ đến đây.

Đồng học Tiểu Vũ có chút sợ hãi.

Bản thân hình như bị bệnh gì rồi.

Tuy rằng không biết Lữ Tiểu Vũ đang nghĩ gì, nhưng thấy thần sắc nàng biến hóa, Lục Dương biết chắc không phải chuyện gì tốt lành, nơi đây không thích hợp ở lâu, sửa sang lại quần áo có chút lộn xộn, Lục Dương nói ra: "Đồng học Tiểu Vũ, ta phải về văn phòng tước, giữa trưa cũng đừng về ăn cơm, ta gọi cơm bên ngoài đến ăn chung...Cá chép xào cà chua?"

Yết hầu Lữ Tiểu Vũ giật giật, nhưng giả bộ bình tĩnh nói: "Ngươi đừng lấy cá chép xào cà chua thu mua ta, tự ta có thể mua được."

"Ngươi vừa không có số điện thoại của nhà hàng, hơn nữa chỉ có cá chép ta đặt mới to hơn một chút." Lục Dương vừa cười vừa nói.

Cái này kỳ thật cũng là gần đây hắn mới phát hiện ra.

Mấy nữ sinh bọn Hà Nghệ thường xuyên thấy lão bản vào nhà hàng Tây dùng cơm, nên bọn hắn cũng đến mấy lần, nhưng khi kêu món thì thấy ít hơn phần Lục Dương một chút, cá chép xào cà chua cũng vậy, cũng ngắn hơn một đoạn.

Lục Dương rất rõ ràng, trong chuyện này không thể thiếu công lao của tiểu nha đầu Tú Tú.

Nghe nói như thế, Lữ Tiểu Vũ chẳng muốn nhiều lời, nói ra: "Được rồi."

"Vậy ta đi trước, lúc nào ăn cơm gọi ngươi."

Lục Dương khoát tay áo hướng phía ngoài đi đến.

Lữ Tiểu Vũ ở sau lưng lại bổ sung thêm một câu: "Gần đây phát hỏa, bảo bỏ ít ớt thôi."

"Được."

Nói xong liền rời đi khỏi văn phòng.

Lục Dương vừa mới đi ra ngoài, Lữ Tiểu Vũ liền bối rối chạy đến vị trí của mình ngồi xuống, bật máy tinh lên truy cập vào QQ, tìm một hình vẽ mỹ nữ cổ xưa, liền ấn vào nói chuyện....

Suy nghĩ một hồi, Lữ Tiểu Vũ nhắn ra một đoạn văn bản.

"Đường tỷ, có bận gì không? Ta hình như có vấn đề tâm lý, muốn ngươi tư vấn một chút."

Lữ Tiểu Vũ cảm giác mình bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh vô cùng nghiêm trọng.

...

Bên ngoài phòng làm việc.

Khu làm việc của Studio, Hà Nghệ đang ngồi ở vị trí của mình, thấy Lục Dương hướng phía bản thân đi tới, trong lòng hết sức khẩn trương, lặng lẽ nhìn thoáng qua, lại vội vàng lấy bút vẽ vẽ.

"Ra đây một chút."

Lục Dương vỗ bả vai Hà Nghệ.

Hà Nghệ đứng dậy, đi theo Lục Dương hướng văn phòng chủ tịch đi đến.

Diệp Đồng cùng Bạch Phượng ở một bên liền bật chế độ hóng chuyện.

Bên ngoài phòng làm việc.

Bên này không có người nào, Lục Dương cười cười, nói ra: "Hà Nghệ, không cần phải khẩn trương, cũng không có chuyện gì, chính là chuyện vừa rồi..."

"Vừa rồi tôi không thấy gì cả."

Hà Nghệ vội vàng lắc đầu.

"Không phải, ta muốn nói ta với giám đốc Lữ không có gì, mới vừa rồi không cẩn thân ta ngã một cái."

"Tôi hiểu."

Hà Nghệ liên tục gật đầu.

Về phần nàng hiểu cái gì, Lục Dương không biết.

Nhưng nghĩ đến tư thế vừa rồi của hai người, loại giải thích này có chút qua loa, nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng, Lục Dương chỉ có thể nói: "Dù sao chuyện này cũng đừng nói với ai khác là được rồi."

"Chủ tịch yên tâm, chuyện này tôi tuyệt đối giữ kín như bưng."

Hà Nghệ vỗ ngực cam đoan nói.

So với Lữ Tiểu Vũ, nữ nhân này rõ ràng hiểu chuyện hơn nhiều, Lục Dương khoát tay áo, nói ra: "Đi làm đi."

Hà Nghệ vội vàng rời đi, trở lại chỗ ngồi của mình.

"Hà Nghệ, vừa rồi chủ tịch tìm ngươi làm gì?"

Diệp Đồng ở một bên nhìn thoáng qua phương hướng văn phòng, thấy Lục Dương đã di vào rồi, nàng mới tò mò hỏi.

Hà Nghệ nói ra: "Không có gì, chỉ hỏi tiến độ của manga ra sao."

"Lừa người à, chủ tịch từ lúc nào mà quan tâm đến tiến độ của manga, ngươi tưởng đây là một năm trươc sao?" Bạch Phượng nhịn không được cười cười:" Không phải vừa rồi ngươi tới văn phòng của giám đốc Lữ nhìn thấy gì rồi a."

Không hổ là nữ nhân lớn tuổi nhất ở đây, Bạch Phượng rõ ràng thành thục hơn một ít.

"Không phải, không phải..." Hà Nghệ âm thầm kinh ngạc, không nghĩ vậy mà Bạch Phượng lại đoán được, nhưng nàng tuyệt đối không thể thừa nhận...