Điên thoại Lục Dương vừa vặn đến.
Điều này làm cho Từ Thi có cơ hội thở dốc.
Nằm trên ghế salon.
Lục Dương nhận lấy cái số máy lạ này.
Hiện tại có rất nhiều vụ lừa đảo trên viễn thông, nếu như không phải số điện thoại bình thường hay số điện thoại di động, Lục Dương sẽ không nhấn nghe, nhưng số máy là số của Lục Thành, không có vấn đề gì.
"Xin chào, Lục tiên sinh, ngài khỏe."
"Là ta."
Lục Dương nói ra.
"Xin chào, chúng tôi là bên phía cửa hàng Toyota 4S, hiện chiếc Toyota Land Cruiser Prado của ngài đặt đã đến, xin hỏi lúc nào ngài có thể đến cửa hàng để tiến hành hoàn tất thủ tục."
Lục Dương không nghĩ tới là chuyện này.
Hắn suy nghĩ một chút, nói ra: "Chiều đi, có gì ta liên hệ lại sau."
Điện thoại chấm dứt.
Từ Thi lặng yên đem đồ ăn trên bàn thu nhập xong, lại trở về bàn làm việc của mình tiếp tục vẽ tranh.
Lục Dương biết rõ.
Da mặt Từ Thi quá mỏng, mới vừa bị Lữ Tiểu Vũ phát hiển, khăng định phải mất rất nhiều thời gian mới bình tĩnh lại, vì vậy không có tiếp tục quấy rầy nàng, hắn nói ra: "Buổi chiều ngươi cứ ở trong phòng làm việc vẽ tranh đi, ta có chút việc phải đi ra ngoài."
"Ừ, được."
Nghe được Lục Dương muốn đi ra ngoài, Từ Thi vội vàng nói.
Hả?
Nghe giọng điều này, sao có vài phần hối thúc bản thân mau đi nhanh lên nhỉ?
Lục Dương dừng chân lại, quay người đi đến bên cạnh Tư Thi, đưa tay vuốt mái tóc nàng qua một bên, sau đó ba một tiếng, ở trên má Từ Thi hôn một cái.
Làm xong chuyện này.
Lục Dương lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà rời phòng làm việc.
Từ Thi ngẩn ngẩy cả người, qua hồi lâu, nàng mới duỗi ra bàn tay trắng noãn, ở trên chỗ bị hôn vuốt vuốt, hàm răng cắn mối dươi, một đôi mắt to tròn nhìn về phía cửa phòng, bộ dạng đáng thương ủy khuất không thôi.
Đương nhiên, vẻ mặt này của Từ Thi đương nhiên Lục Dương không biết, nếu biết, hắn cũng khi dễ thêm vài cái.
Vừa mới từ vườn khởi nghiệp đi ra, Lục Dương liền nghe được có người gọi mình.
Hắn thuận theo thanh âm nhìn sang, ở sân bóng đối diện, Lưu Lỗi tay cầm một quả bóng rổ, hướng về phía hắn vẫy tay.
"Sao lại chạy đến sân này chơi?"
Lục Dương bước đi qua, vừa cười vừa nói.
Lúc trước Lưu Lỗi một mực ưa thích sân bóng rổ trước ký túc xá, nên rất ít khi tới bên này. Bên này tuy rằng có nhiều sân bóng rổ, nhưng tuyển thủ ở đây ngư long hỗn tạp, rất nhiều người mới vừa học chơi, Lưu Lỗi là một cao thủ, vì vậy rất ít khi tới đây chơi bóng.
Lưu Lỗi tiện tay ném quả bóng ra, quả bóng trên không bay một hình vòng cung ưu mỹ, phịch một tiếng, lăn vài cái trên thành rồi rớt xuống lỗ.
"Ném đẹp."
Đồng đội ở một bên hưng phấn hô một tiếng.
Lưu Lỗi rất hưởng thụ cảm giác được người khác sùng bái.
Ném xong quả bóng, hắn liền rời khỏi sân, nói ra: "Sân bóng bên phía ký túc xá bị lão sư chọn là nơi tập huấn rồi, không chơi được..."
"A, như vậy sao."
Lục Dương nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Siêu ca đâu rồi, vẫn ở ký túc xá à?"
"Kia kìa!"
Lưu Lỗi ngẩng đầu về một phương hướng khác.
Lục Dương nhìn sang.
Trong biển ngươi mênh mông, liền nhìn thấy được Siêu ca, giờ phút này Siêu ca đang ngồi sau sân bóng rổ, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào mấy đôi chân dài của mỹ nữ.
Lưu Lỗi có chút khó chịu nói ra: "Vốn nói tới đây chơi bóng rổ, ai ngờ tên kia thấy gái liền không có hứng chơi nữa."
"Các nàng đang làm gì vậy?"
Lục Dương vừa ngáp vừa nói.
Nhóm muội tử này, lớn lên cũng khá xinh a.
Lưu Lỗi rất bình tĩnh nói: "Hình như là đội cổ động viên của trường, chắc đang tập luyện, cũng không biết có gì hay mà xem."
Có thể vào đội cổ động viên của trường, dáng người chắc chắn sẽ không kém, tuy rằng ăn mặc quần áo thể thao, nhưng cứ nhảy thể này, cũng làm rõ ràng người đấy, không chỉ có Siêu ca, mà mấy sinh viên đi ngang qua, cũng nhịn không được mà phải nhìn chăm chú.
Lục Dương cũng nhìn một hồi, trong lòng cảm thấy hơi tiếc, sao bây giờ lại là mua đông a.
Cũng chỉ Lưu Lỗi không hiểu phong tình, mới cảm thấy chơi bóng rổ tốt hơn.
"Chơi một hồi không?"
Lưu Lỗi hỏi.
Lục Dương lắc đầu: "Không chơi, còn có việc phải đi ra ngoài."
"Đi ra ngoài làm gì?" Lưu Lỗi hỏi, hắn còn muốn rủ Lục Dương cùng chơi một ván, có Lục Dương phối hợp, hai người có thể thoải mái hành hạ mấy tên người mới này.
Lục Dương cũng không có dấu, nói thẳng: "Ta mới đặt một chiếc xe, hôm nay đến rồi, bây giờ phải đi qua cửa hàng làm thủ tục."
Lưu Lỗi kinh ngạc: "Ngươi không phải có xe rồi sao? Sao lại mua xe nữa?"
"Mua một chiếc việt dã, về sau đi du lịch cũng dễ dàng hơn, dù sao gầm của xe con cũng quá thấp, không thích hợp..." Lục Dương chậm rãi nói.
"Dòng gì?'
"Biết Prado không?"
Lục Dương nói.
"Móa!"
Lưu Lỗi trừng to mắt.
Trong nhà hắn cũng gọi là có chút tài sản, đối với mấy chiếc xe cũng hiểu tương đối rõ, nghe Lục Dương mua xe Prado, không khỏi cảm thán nói ra: "Vẫn là ngươi trâu, Prado nói mua liền mua, bất quá cũng đúng, ngươi viết một kịch bản phim điện ảnh liền lời hơn một triệu, đổi thành ta mà nói....Đừng nói là Prado, mà ngay cả Benz-G ta cũng dám mua."
"Ben G thì coi như thôi, xe kia lái lâu cũng không thoải mái lắm."
Lục Dương lắc đầu.
Lưu Lỗi khiếp sợ nói: "Ben G ngươi cũng lái qua?"
"Lái rồi."
Lục Dương gật đầu.
"Ngươi trâu, cả đời này ta sợ không có hy vọng lái Ben-G rồi." Lưu Lỗi thở dài, tài sản trong nhà hắn cũng đủ mua một chiếc Ben-G, nhưng mua xong liền hết tiền, sinh ý cũng coi như bỏ luông....
Có thể mua được một chiếc Benz G, khẳng định gia tài phải trên 10 triệu, mà trong nhà Lưu Lỗi tuy làm sinh ý, nhưng tạm thời vẫn còn chưa đạt đến con số này.
"Kêu Siêu ca đi, chúng ta cùng đi qua, dù sao buổi chiều cũng không có lớp."
Lưu Lỗi đề nghị, hắn cũng muốn trải nghiệm cảm giác ngồi Prado ra sao.
"Được a, chúng ta đi gọi hắn."
Lưu Lỗi cùng mấy người trong sân dặn dò vài câu, rồi liền kêu Lục Dương cùng đi tìm Đinh Siêu.
Siêu ca vẫn mải ngắm mỹ nữ, hoàn toàn không có chú ý hai người tới đây.
Đùng.
Lưu Lỗi dùng bàn tay to của mình ở trên bờ vai Đinh Siêu vỗ một cái.
Đinh Siêu giật mình, càng thêm hoảng sợ, nhìn lại là hai người quen, hắn mới im lặng nói: "Làm gì vậy a, làm ta sợ muốn chết."
Lưu Lỗi khó chịu nói ra: "Siêu ca, ngươi có chút tiền đồ được không, nhìn nước dãi của ngươi sắp chạm xuống đất rồi kìa, về sau ngàn vạn lần đừng nói ngươi ở cùng phòng 504."
"Hỗn Đản, ngươi cho rằng ta giống ngươi là một tên gỗ mục sao?"
Đinh Siêu đưa tay lau lau khóe miệng.
Lại nhìn Lục Dương một chút, ủy khuất nói ra: "Lục ca, buổi sáng có trận thi đấu, tại ngươi không đi, nên khoa chúng ta thua thảm rồi."
"Thảm như vậy sao."
Lục Dương ngược lại có chút ngoài ý muốn.
Theo đạo lý mà nói, khoa máy tính có không ít sinh viên chơi game, kỹ thuật còn coi như không tệ, không đếm mức thảm bại như vậy, hắn nhìn chằm chằm vào Siêu ca, giống như đã minh bạch điều gì, có chút sợ hãi nói ra: "Siêu ca, không phải ngươi cũng chơi chứ?"
Đinh Siêu nói ra: "Đúng vậy a, chúng ta vừa vặn thiếu người đi SP, ta liền chơi."
"Vậy khó trách."
Một trận đấu mà dám để Siêu ca lên sân. Lục Dương chỉ muốn nói, sinh viên khoa máy tính chơi rất đẹp, dám chấp đối thủ một người, nói như vậy, thua ba không trắng cũng không phải là kết quả kỳ quái.
"Các ngươi muốn làm gì vậy?"
Đinh Siêu hoàn toàn không ý thức được mình mới là nguyên nhân khiến đội nhà thua cuộc, thấy hai người đi đến bên này, biết rõ nhất định là có chuyện.
Lưu Lỗi mở miệng nói: "Lục Dương đi lấy xe, có muốn đi chung không?"
"Đi lấy xe, đi đi, chuyện vui như vậy sao có thể thiếu ta." Đinh Siêu đứng đậy, vỗ vỗ bụi bặm bám trên quần, sau đó ba người cùng nháu hướng cổng Tây Môn đi đến.