Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 740: Đừng Nói Cho Nàng




"Bọn hắn vừa rồi đứng ở chỗ ta làm gì vậy?"

Từ Thi hôm nay đến tương đối trễ, phải đợi đến lúc tiếng chuông vang lên nàng mới vào phòng.

Sau đó nàng liền phát hiện, Lục Dương đang bị một đám bạn học vây quanh.

"Ngươi không biết à."

Lục Dương đứng dậy, ý bảo Từ Thi đi vào, ngồi cảnh vị trí cửa sổ.

Từ Thi qua đầy trừng mắt nhìn.

"Biết gì?"

Lục Dương cười nói: "Ngày hôm qua ngươi không lên QQ sao?"

Từ Thi lắc đầu.

"Ngày hôm qua ta một mực đuổi bản thảo, đến hơn mười hai giờ mới lên giường đi ngủ, không nhìn điện thoại."

"A, vậy Trần Thu Nguyệt sao?"

"Nàng cùng hai người khác ở trong ký túc xá chơi đánh bài." Từ Thi nói ra.

Vậy khó trách....

"Điện thoại di động của ngươi ở đâu?"

"Trong túi áo."

Lục Dương thò tay vào túi áo Từ Thi, lấy điện thoại từ bên trong ra, mở ra QQ, trong điện thoại Từ Thi không có bí mật gì, hảo hữu trên QQ cũng chỉ có mười mấy người.

Lục Dương nhìn lướt qua, ngoài trừ ba người cùng phòng ký túc xá ra, còn có mấy bạn học trong lớp, hắn lại ấn mở ra bài đăng, bài đăng ngày hôm qua của Lục Dương đứng ngày phần đầu tiên.

"Ngươi nhìn đi..."

Lục Dương đưa điện thoại về.

Từ Thi nhận lấy nhìn nhìn.

Sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ kinh ngạc.

Lục Dương rất bình tinhxn ói: "Bọn họ vừa thảo luận chuyện này, ta đã quyết định, chờ sau khi phim ra rạp, sẽ bao cả lớp một trận, cũng tới rạp xem phim."

"Ta cũng có thể đi không?"

Từ Thi nhỏ giọng hỏi.

"Đây không phải là nói nhảm sao? Đương nhiên là được rồi, đến lúc đó ngươi gọi cả phòng mình theo."

Lục Dương thò tay, ở trên đùi Từ Thi cách một cái quần lặng lẽ véo một cái.

Sắc mặt Từ Thi ửng đỏ, bộ dạng đáng thương vô cùng.

"Đi học."

Nhìn thấy lão sư đi tới, Lục Dương cũng không trêu chọc Từ Thi nữa, hắn gối đầu lên bàn ngủ, đêm qua ngủ tương đối muộn, hơn nữa lại là tiết tiếng Anh nên dễ dàng ngủ bù.

Từ Thi nhìn chằm chằm vào tấm áp-phích vài giây, nghe được lão sư trên bục giảng nói chuyện, nàng mới thu hồi lại điện thoại, ngồi nghiêm chỉnh...

Một lớp có ba mươi người.

Trên bục giảng, Hoàng Tiểu Ngọc quét mắt nhìn xuống dưới, trên cơ bản có thể đoán được, trong lớp có bao nhiêu người không tới, nếu vắng nhiều, nàng sẽ điểm danh, nếu như chỉ có hai ba người, vậy nàng cũng không để ý...

Làm lão sư đại học, đặc biệt là loại lão sư tam lưu như nàng, điều quan trọng nhất là không được tích cực, nếu không, cố hết sức không nịnh nọt, đây cũng là kinh nghiệm mà thế hệ trước truyền thụ lại cho nàng.

Hôm nay có chút không giống như ngày thường, đệ tự không vắng ai, mà còn nhiều thêm một người.

Lục Dương từ ngày khai giảng đến trừ chưa lần nào đi học vậy mà hôm nay đến lớp, chuyện này làm Hoàng Tiểu Ngọc kinh ngạc không thôi, còn có chút tâm thần bất định, ở trong phòng giáo viên, nàng cũng nghe được một số chuyện truyền kỳ về cậu học sinh này.

Còn trẻ nhưng đã là một tác giả nổi tiếng, hơn nữa còn khởi nghiệp, thành lập công ty, thậm chí thứ mà nàng hay xem hàng ngày còn do công ty hắn làm ra đấy.

Không chỉ có như thế, hàng năm đối phương đều bỏ ra gần trăm vạn làm học bổng, trợ giúp sinh viên nghèo khó, đối với chuyện này, trong lòng Hoàng Tiểu Ngọc chỉ có một ý tưởng, là đại lão, không thể đụng vào...

Cho dù Lục Dương đang ngủ.

Nhưng Hoàng Tiểu Ngọc cũng không dám nói gì, thời điểm nàng giảng bài còn nghiêm túc hơn so với thường ngày.

Một tiết học rất nhanh kết thúc.

Phòng học 303.

Trần Thu Nguyệt ngáp một cái.

Ngày hôm qua nàng cùng hai người bạn cùng phòng đánh đến đêm khuya, nên hôm nay có chút buồn ngủ.

"Nguyệt Nguyệt tỷ, ta hình như vừa rồi nhìn thấy Lục Dương thì phải..."

Hứa Dung Dung từ phòng vệ sinh trở về, ngồi ở bên cạnh Trần Thu Nguyệt nói ra.

"Hả? Lục Dương đi học? Ngươi không có nhìn lầm chứ!."

Trần Thu Nguyệt có chút kinh ngạc, Lục Dương đi học, đây chính là một sự kiện hiếm có.

"Không sai, lớp chúng ta có mấy sinh viên ra phòng vệ sinh hút thuốc lá, cũng nhìn thấy hắn mà."

"Lớp trưởng, chúc mừng ngươi rồi."

Trong lúc hai người nói chuyện, Trương Đạo vừa vặn đi ngang qua.

"Đạo tiên, chúc mừng ta cái gì?"

Trần Thu Nguyệt cười cười

Trương Đạo có chút kích động nói: Lớp trưởng, không phải Lộc Thần nói với ngươi rồi sao, kịch bản hắn viết, hai ngày nữa sẽ ra rạp rồi."

"Thiệt hay giả?"

Trần Thu Nguyệt còn chưa biết chuyện này.

"Thật mà, ngươi lên QQ nhìn một chút là biết."

Vẻ mặt Trương Đạo tràn đây khâm phục.

Từ khi bắt đầu viết tiểu thuyết, Trương Đạo mới biết muốn kiếm tiền trong ngành này khó khăn bao nhiêu, một tháng hắn vất vả khổ cực mới được hơn nghìn, nếu như tốt nghiệp đại học rồi, tìm đại một công việc nào, cũng đều có tiền lương cao hơn việc này.

Vì vậy, Trương Đạo càng thêm khâm phục loại đại thần như Lục Dương.

Bản thân mình mới nhập môn vào làm tác giả, vậy mà Lục Dương hiện tại đã thành công lăn lộn vào vòng tròn biên kịch, hơn nữa nhanh như vậy mà có tác phẩm, Trương Đạo ngoài bội phục ra thì chỉ còn bội phục.

Trần Thu Nguyệt vội vàng lấy điện thoại ra nhìn, sau đó lập tức hiểu rõ, đây chính là lúc trước ở Thượng Hải, lão sư Lục Dương giới thiệu cho hắn bộ phim này, không nghĩ tới nhanh như vậy mà đã chiếu.

Nghĩ đến Lục Dương hôm nay cũng đi học, nàng cảm tạ Đạo Tiên một tiếng, sau đó hướng phòng học sát vách đi tới.

Hứa Dung Dung biết rõ Trần Thu Nguyệt đi tìm Lục Dương, nàng lại nhìn Trương Đạo một chút hỏi:" Đạo Tiên, tiểu thuyết ngươi viết thế nào rồi?"

"Cũng được năm mươi vạn chữ rồi."

Trương Đạo có chút xấu hổ nói.

"Kiếm được bao nhiêu?"

Hứa Dung Dung rất ngạc nhiên.

Nàng biết rõ Lục Dương viết tiểu thuyết kiếm được không ít tiền.

Trương Đạo là người thứ hai cũng viết tiểu thuyết, cũng không biết thế nào rồi?

"Tổng cộng lời hơn năm nghìn đi."

Trương Đạo gãi gãi đầu, viết tiểu thuyết quá nhiều làm hắn ngại giao tiếp, nên cùng nữ sinh nói chuyện thì có chút khẩn trương, nếu như Trần Thu Nguyệt không phải lớp trưởng lớp số ba của hắn, thì Trương Đạo vừa rồi cũng không chủ động cùng nàng nói chuyện.

"Hơn năm nghìn ,cũng không tệ a."

Hứa Dung Dung tán thưởng một câu.

Ở đại học, có thể dựa vào việc viết tiểu thuyết kiếm lời năm nghìn, dưới suy nghĩ của Hứa Dung Dung đã là rất lợi hại, đương nhiên, không cách nào so với Lục Dương được, thậm chí ngay cả bạn trai của Thấm Yến là Lý Minh Bác cũng kém hơn.

Lý Minh Bác ở bên ngoài bán hàng, một tháng kiếm được bảy tám vạn.

Trương Đạo nói: "Không phải một tháng, ta viết được gần nửa năm, mới kiếm được con số này."

"A."

Không cần nhắc nhở, Hứa Dung Dung cũng biết không thể nào là năm nghìn một tháng, Trương Đạo giải thích cũng chỉ vẽ vời cho thêm chuyện, như vậy tính toán, một tháng còn chưa tới một nghìn, thật sự có chút thảm, hơn nữa nghe nói, Trương Đạo ngoài trừ đi học ra, thì mỗi ngày đều ở trong phòng ngủ viết tiểu thuyết, rất nhanh sẽ phế đi.

Nghĩ đến Lục Dương một tháng lợi nhuận hơn mười vạn.

Lại nghĩ về Đạo Tiên, nửa năm mới được năm nghìn.

Trong lòng Hứa Dung Dung không khỏi cảm thán.

Đồng dạng cũng viết tiểu thuyết, nhưng chênh lệch lại lớn như vậy sao?

Lại nghĩ đến bạn cùng phòng của bản thân, cả đám đều có gấu rồi, chỉ có nàng vẫn là cẩu độc thân, lại khó tránh khỏi buồn bã....

Trong phòng học.

Lục Dương cùng Từ Thi trò chuyện.

Phía dưới bàn, bàn tay nhỏ bé của Từ Thi bị Lục Dưng nắm lấy.

"Ta cảm giác tiếng Anh của mình lại thụt lùi rồi, lúc nào chúng ta lại học bổ túc thêm lần nữa đi."

Lục Dương đùa giỡn với Từ Thi.

Nghĩ đến lần trước, Lục Dương học xong mấy từ vựng, liền bắt đầu khi dễ bản thân mình, Từ Thi liền bắt đầu sợ học bổ túc tiếng Anh này rồi, khuôn mặt nàng đỏ ửng lên, không trả lời.

"Tối nay thế nào? Chúng ta tới chung cư bên kia, đừng nói cho Nguyệt Nguyệt tỷ biết."

Lục Dương nói tiếp.

Nghe được Lục Dương nói vậy, Từ Thi khẩn trương không thội, lại tựa hồ cảm giác có người đến, ánh mắt nàng không khỏi nhìn lên một cái, đột nhiên miệng há to ra.