Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 741: Không Nỡ Xa




"Hai người các ngươi tính vụng trộm làm gì?"

Phía sau lưng truyền đến giọng nói Trần Thu Nguyệt.

Lục Dương nhìn lại, nữ nhân này không biết tới từ lúc nào, hơn nữa còn nghe được lời vừa rồi của mình, cũng may, da mặt Lục Dương vốn dày, ngượng ngùng cười cười, nói ra: "Anh đang nói giỡn với Từ Thi mà."

"Thật sự là đùa sao? Ngươi xác định không có ý nghĩa riêng chứ?"

Trần Thu Nguyệt giống như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm vào hai người.

"Đương nhiên, anh lấy sự độc thân của Siêu ca mười năm tiếp ra thề, vừa rồi là tuyệt đối nói giỡn."

Lục Dương giơ lên tay trái, còn nhìn thoáng qua Đinh Siêu ở hàng trước đang quay đầu nói chuyện phiếm với nữ sinh.

Trần Thu Nguyệt nghe xong, đã biết rõ Lục Dương nói bậy, bất quá, đoán chừng Đinh Siêu quả thật độc thân ít nhất phải mười năm nữa, lần trước từ vụ Triệu Sảng đến phá, Đinh Siêu quả thực hơi hơi nổi tiếng ở trong trường.

Muốn ở khoa máy tính tìm được bạn gái, xem ra không có hy vọng.

"Làm sao em biết anh ở đây?"

Tuy rằng một cái bàn chỉ có hai chỗ ngồi, nhưng phía dưới lại có ba cái ghế, Lục Dương liền nhích người lại gần phía Từ Thi, thuận tay bảo Trần Thu Nguyệt ngồi lên ghế vừa rồi mình ngồi.

Sinh viên ở trong phòng học sớm thấy nhưng cũng không thể nói gì.

Chỉ có Siêu ca thời điểm không cẩn thận nhìn thấy, liền lộ ra ánh mắt u oán...

Trần Thu Nguyệt sờ lên mái tóc, nói ra: "Hứa Dung Dung nói, nàng vừa rồi đi ra ngoài thì trông thấy ngươi."

"Như vậy a..."

Lục Dương cũng không để trong lòng.

"Nghe nói bộ phim điện ảnh kia sẽ chiếu vào tết Nguyên Đán?"

Trần Thu Nguyệt hướng Lục Dương nhích lại gần, cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác.

Lục Dương chỉ có thể tiếp tục nhích vào người Từ Thi.

"ừ."

"Đến lúc đó cùng đi xem."

Sớm biết Trần Thu Nguyệt nói vậy, cũng may đã có cớ, Lục Dương vừa cười vừa nói: "Anh đã hẹn rồi, sau khi bộ phim lên rạp sẽ bao nguyên cả rạp, sau đó mời sinh viên khoa chúng ta đều qua xem, đến lúc đó khẳng định cùng đi với em."

"Có việc này?"

Trần Thu Nguyệt nhíu nhíu mày.

"Đúng vậy a, không tin em hỏi Từ Thi đi..."

Trần Thu Nguyệt nhìn về phía Từ Thi.

Từ Thi vội vàng nhẹ gật đầu, khẩn trương nói: "Là như vậy...."

Lục Dương lại tiếp tục nói: "Phim điện ảnh chỉ nên xem một lần, xem hai lần không có gì thú vị, vì vậy chúng ta đến lúc đó cùng đi xem."

"Được được, đến lúc đó anh kêu em."

Trần Thu Nguyệt không nghĩ nhiều.

Đúng lúc này, chuông vào học vang lên.

Thời điểm nghĩ 10 phút giữa tiết đã kết thúc, nhìn lão sư tiếng Anh đi vào phòng học, Lục Dương hỏi: "Em không về sao?"

"Làm sao, không cho phép em ở đây học bổ túc tiếng Anh à?"

Trần Thu Nguyệt liếc nhìn Lục Dương.

Xem tư thế của nàng, cũng không có ý định rời đi.

Lục Dương cười cười, nói ra: "Được a, chỉ cần lão sư không đuổi, anh không có ý kiến...."

Ba người ngồi chung một cái bàn học hết sức dễ làm người khác chú ý, để muốn không bị người ta phát hiện thì hết sức khó khăn, sự thật quả nhiên chứng minh như vậy, Hoàng Tiểu Ngọc mới bước chân vào phòng đã thấy ba người.

Khóe miệng nàng hơi hơi kéo ra.

Cố nhịn không để ý.

Quá phấn.

Quá phận....

Trên tiết học ngủ còn chưa tính, bây giờ lại kéo nữ sinh lớp bên cạnh tới, hơn nữa còn ba người ngồi chung một chỗ, xem bộ dạng này của Lục Dương, hình như là trái ôm phải ấp.

Bản thân mình là lão sư a.

Có thể hay không cho chút mặt mũi đi.

Tuy rằng trong lòng một mực nôn rãnh, nhưng Hoàng Tiểu Ngọc cũng nhìn thoáng qua rồi thôi, càng không có đem Trần Thu Nguyệt đuổi đi, dù sao, người ta cũng là đại lão, không để động....

Mình mới chuyển lên chính thức không được bao lâu, còn chưa có đủ lực để đấu tranh với ác bá trong trường, cho nên giả vờ không biết vẫn là tốt nhất.

"Sao em có cảm giác, lão sư này hơi sợ anh?"

Trần Thu Nguyệt dùng cánh tay đụng tay Lục Dương.

Lục Dương nhìn thoáng qua bục giảng, vừa đúng lúc Hoàng Tiểu Ngọc cũng đang liếc nhìn hắn, hai bên chạm mắt một chút rồi Hoàng Tiểu Ngọc tránh đi, Lục Dương có chút mơ mịt nói: "Anh cũng không biết, nàng chắc hẳn không quá quan tâm đi."

"Em nói cho anh biết, đừng nên nghĩ đến chuyện thầy trò yêu nhau."

Trần Thu Nguyệt nghiêm khắc cảnh báo.

Đối với Lục Dương, nàng vẫn có chút lo lắng, lão sư tiếng Anh này, tốt nghiệp danh giáo, lớn lên cũng rất ngọt, mấu chốt nhất là so với bọn hắn cũng không lớn hơn mấy tuổi.

Lục Dương cũng thẩn trọng nhẹ gật đầu, nói ra: "Yên tâm, trước đây anh có viết tiểu thuyết mà, biết rõ cấm kỵ."

"Chuyện này có liên quan gì đến tiểu thuyết?"

Trần Thu Nguyệt nghe không hiểu ý tứ Lục Dương.

Lục Dương chỉ cười cười không nói.

Hai giờ học rất nhanh kết thúc.

Trần Thu Nguyệt còn có tiết sau, nên nàng trở về phòng học của mình, còn phía lớp số 2 sáng nay đã hết tiết, Lục Dương nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ sáng....

"Lục ca, có quay về ký túc xá chơi game không?"

Đinh Siêu bu lại.

"Không đi, không đi, ta không chơi game."

Lục Dương khóa tay áo.

"Hôm nay chúng ta quyết chiến với khoa Xây Dựng, ngươi không tham gia sao?"

Đinh Siêu vẫn còn chưa từ bỏ, muốn phá vỡ hạnh phục của Lục Dương, Lưu Lỗi lúc này đi tới, một tay nhấc hắn lên, nói ra: "Không thấy Lục Dương còn có chính sự sao?"

Siêu ca thở dài.

Lại có thêm một gia hỏa trọng sắc khinh bạn.

"Ta cùng Từ Thi còn có chút việc ,các ngươi đi trước đi, lần sau nhất định sẽ đi." Lục Dương cươi nói.

"Được, chính ngươi nói đấy."

Đinh Siêu cùng Lưu Lỗi đi ra khỏi phòng học, kêu Lý Minh Bác ở ngoài rồi cùng rời đi.

Lục Dương lúc này mới nhìn Từ Thi nói: "Chúng ta đi đâu? Nếu không hiện tại đi học bổ túc tiếng Anh? Ta có chìa khóa..."

Từ Thi rõ ràng bị dọa cho sợ, nhảy dựng lên, vội vàng lắc đầu, nói ra: "Mấy ngày nay ta còn phải đuổi kịp bản thảo."

"A, vậy thì thật đáng tiếc."

Lục Dương thở dài.

Hiện tại vừa vặn Trần Thu Nguyệt đang đi học, phải hai tiếng nữa mới tan học, nhiều cơ hội a, có hai giờ, sự tình nào mà làm chẳng xong?

"Vậy đi công ty đi."

Lục Dương thò tay nắm tay Từ Thi.

Từ Thi đeo balo đi theo sau.

Một lát sau.

Hai người tới công ty.

Từ khi công ty rời khỏi vườn khởi nghiệp, thì tầng bảy liền trống rỗng, chỉ có văn phòng 702 vẫn như trước có người, nhưng đã ít đi rất nhiều, như phòng tài vụ, nhân sự, hoạt động, lúc trước đều nằm trong phòng 702, nhưng lúc này đều đã chuyển tới vùng mới giải tỏa.

Hiện ở chỗ này, chỉ có Studio Tiểu Vũ.

Đi vào phòng 702.

Từ Thi vội vàng chạy vào trong văn phòng, bởi vì nàng có cảm giác, rất nhiều ánh mắt của mọi người, đều tập trung lên người nàng, điều này làm cho Từ Thi vô cùng khẩn trương.

Đương nhiên.

Bọn họ thật sự không phải nhìn Từ Thi.

Từ Thi với chủ tịch đã ở cùng văn phòng một năm, chuyện nên bát quái cũng sớm bát quái xong, sở dĩ mọi người hưng phấn như vậy, vẫn là bởi vì Lục Dương....

"Chúc mừng chủ tịch."

Hà Nghệ đứng dậy lớn tiếng nói.

Đùng đùng....

Hai tiếng pháo vang lên, từng mảnh giấy đủ loại màu sắc bán ra, trên không trung nổ tung, rơi vào trên người Lục Dương....Giang Bạch cùng một năm sinh khác trên tay cầm một ống pháo hoa thật dài.

Kiệt tác vừa rồi, là do bọn hắn làm.

Trên mặt Lục Dương nở nụ cười vui vẻ, phủi phủi giấy màu trên người, nói ra: "Các cô cậu làm như vậy, không sợ giám đốc Lữ giáo huấn một trận sao?"

Hà Nghệ nói ra: "Chúng tôi đã nói qua với giám đốc Lữ, nàng đồng ý..."

"Đúng đúng, chủ tịch, chuyện lớn như vậy, đáng giá ăn mừng một phen."

Diệp Đồng cũng nói.

Mấy nữ sinh có gan rất lớn.

Từng người chạy tới ôm cánh tay Lục Dương, muốn chụp ảnh chung lưu niệm, nam nhân thì thẹn thùng hơn một tí, nhưng tất cả mọi người đều nói chúc mừng.

"Chúc phim của chủ tịch đạt doanh thu cực khủng."

Trần Dư có vài phần hưng phấn nói.

Biên kịch manga ở trong công ty, nhiều người trước kia làm trong mảng truyền hình cùng điện ảnh, bởi vì trụ không nổi mà đổi nghề, nên bọn hắn biết rõ, để làm ra một bộ phim điện ảnh không phải chuyện dễ dàng.

Huống chi, bộ phim điện ảnh này là phần hai của loạt seri phim nổi tiếng, khẳng định không bị vùi dập giữa chợ, hơn nữa được đâu tư hơn năm nghìn vạn, còn có đạo diễn nổi tiếng bấm máy...Chỉ cần không quá nát, trên cơ bản có thể dễ dàng phá trăm triệu.

Thời điểm này, doanh thu phòng vé hơn ức đã là rất lợi hại rồi.

"Cùng vui cùng vui, mọi người cố gắng lên, Studio của chúng ta về sau nhất định có một bộ manga được cải biên thành phim điện ảnh." Lục Dương trả về một tiếng cảm tạ, sau đó thuận tiện cổ vũ nhân viên một phen.

Thoát khỏi những nhân viên nhiệt tình, Lục Dương đi đến văn phòng Lữ Tiểu Vũ.

Buổi chiều Lữ Tiểu Vũ phải đi rồi.

Lục Dương có chút không nỡ xa.