Cửa Tây Môn, phòng bảo vệ.
Một thanh niên cường tráng trẻ tuổi mang theo hộp cơm đi đến.
"Cha, mẹ bảo con đen cơm đến đây."
Người trẻ tuổi đặt hộp cơm vào trong bàn phòng bảo vệ, xong rồi lại có chút hăng hái nhìn sinh viên đi đi lại lại ngoài cổng.
Nhìn đứa con của mình, Lâm Hổ cười cười, nói ra: "Có phải hối hận rồi phải không, thời điểm học cấp ba học tập cho tốt, thì bây giờ khỏi phải hâm mộ người ta học đại học rồi."
Thanh niên trẻ tuổi nhếch miệng, nói ra: "Con cũng không cần hâm mộ, lên đại học có gì tốt chứ."
"Ngươi cứ mạnh miêng đị, gần đây làm gì đấy? Mẹ ngươi nói mấy ngày gần đây ngươi không ở nhà."
Lâm Hổ ở một bên vừa mở ra hộp cơm vừa nói.
Thanh niên trẻ tuổi nói ra: "Đi tìm việc."
"Đã tìm được chưa?"
Lâm Hổ ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Người trẻ tuổi lắc đầu: "Hiện tại tìm việc ở Lục Thành quá khó, ài, ba nói xem, ba cùng mẹ đính hôn cho con sớm như vậy làm gì, khiến con bây giờ không thể rời khỏi Lục Thành, con còn muốn ra ngoài lưu lạc một chút, cái thành phố Lục Thành này cũng quá lạc hậu ròi, có công tác gì tốt mà lằm chứ."
Lâm Hổ hừ một tiếng.
"Không tìm được việc làm, là do ngươi phế bật, còn đổ lên đầu ta với mẹ ngươi? Lục Thành có rất nhiều công việc tốt, làm sao mà tới phiên ngươi, ngươi cũng không thử soi gương nhìn mặt mình xem, hiện tại không tìm vợ cho ngươi, thì chờ ngươi ba mươi rồi, đến lúc đó làm lưu manh cả đời."
"Lưu manh cũng chẳng có gì xấu, còn không phải bớt lo lắng cho gia đình."
Thấy phụ thân tức giận sắp bốc hỏa, người trẻ tuổi vội vàng nói sang truyện khác, nói tiếp: "Cha, vừa rồi con tới đây, nhìn thấy cư xá ở phía đối diện tuyển bảo vệ, có cần tới thử một lần hya không, cư xá này do tập đoàn Evergrande xây dựng, làm bảo vệ ở đây một tháng cũng hai ba nghìn."
Lâm Hổ lạnh mặt: "Nhìn ngươi thật có tiền đồ đấy, một tháng hai ba nghìn, còn chưa đủ tiền sinh hoạt một tháng, về sau dựa vào cái gì nuôi sống gia đình, chút tiền xuất ngũ của ngươi, còn chưa đủ làm lễ hỏi đâu đấy, hay là còn trông chờ vào ta với mẹ của ngươi hả?"
"Thế làm sao bây giờ? tiền lương Lục Thành cũng chỉ có như vậy, cùng lắm sau khi kết hôn, con vào nam làm việc." Người trẻ tuổi bất đắc dĩ nói ra.
Lâm Hổ cười cười, nhai xong miếng cơm vừa nhét vào miệng: "Chuyện công tác ngươi không cần phải lo, ta đã tìm cho ngươi rồi, bắt đầu làm từ bảo vệ, một tháng lương năm nghìn, có cả bảo hiểm, làm ở vùng mới giải tỏa kia..."
Người trẻ tuổi nghe xong mở to hai mắt nhìn: "Phụ thân, bảo vệ một tháng năm nghìn, sao con lại tìm không ra, người không phải bị người ta lừa chứ."
"Ngươi có thể so với lão tử hã?"
Lâm Hổ trừng mắt nhìn con mình.
Người trẻ tuổi cũng thu hồi cười đùa, hỏi: "Phụ thân, vùng mới giải tỏa nhiều công ty như vậy, người nói là cái công ty nào?"
"Hình như là Sơn Hải Đại Hạ thì phải, ta cũng không rõ lắm, dù sao, CCTok mà mẹ ngươi thích xem, chính là do công ty này làm ra đấy."
Lâm Hổ vô cùng bình tĩnh nói.
"CCTok? Thiệt hay giả?"
Người trẻ tuổi có chút không dám tin.
"Ta lúc nào lừa ngươi chưa hả?" Lâm Hổ quát lớn một câu.
"Không phải, không phải, con chính là qua kinh ngạc, Csite ở Lục Thành chúng ta là công ty lớn nhất về mảng Internet, vô cùng nổi danh..." Người trẻ tuổi kinh ngạc không thôi.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của nhi tử, Lâm Hổ âm thầm đắc ý, cái tên tiểu tử thúi này, hiện tại biết rõ sự lợi hại của ta chưa.
Lâm Hổ bình tĩnh nói: "Ngươi cũng đừng hỏi nhiều như vậy, đi vào làm việc cho tốt, ta nói với người ta rồi, kỹ thuật lái xe của ngươi không tệ, về sau có thể chuyển ngươi đến cương vị tài xế, người phải làm cho tốt, đừng để lão tử mất mặt."
"Phụ thân, vẫn là người ngưu, con phục rồi."
....
Chung cư Hoa Đình, tầng 10.
Lục Dương nằm ở ghế sô pha, trên tay cầm lấy điều khiển TV, đang đổi kênh qua lại.
Vừa tìm được một đài không chiếu quảng cáo, Lục Dương ngẩng đầu, liền nhìn thấy Liễu Thanh Thanh bưng bát đi tới, hắn vội vàng đứng dậy nhận lấy.
Đây là một chén canh gà có màu vàng óng ánh.
Nhìn mau sắc, đã biết được hầm rất lâu.
Vừa mới nhận lấy canh gà, Lục Dương liền cảm nhận được một cỗ sát khí bao phủ lấy mình, lập tức cảm giác trên thân lạnh lẽo, nhìn qua, Tiền Vân đang đứng ở cửa phòng bếp chăm chú nhìn hắn.
"Xú tiểu tử, ngươi bây giờ càng lúc càng giống lão gia rồi, canh gà cũng bảo Thanh Thanh mang lên cho ngươi."
Tiền Vân dạy dỗ nhi tử.
Lục Dương bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con vừa xem TV mà, không thấy được nàng bưng lên."
Nói xong lại nhìn Liễu Thanh Thanh một chút nói ra: "Thanh Thanh, thời điểm này, mẹ của anh xem em là bảo bối rồi, nên lần sau để anh tự bưng lên, anh cũng không dám nhờ em đâu."
Liễu Thanh Thanh cười cười, nói ra: "Dì nói giỡn đấy."
"Dì cũng không phải nói giỡn, cháu mang thai, cũng đừng có hoạt động, chính hắn có tay có chân, còn cần phụ nữ có thai hầu hạ sao? Đều là do dì trước đây dạy hư rồi."
Tiền Vân cũng bưng một chén canh gà tới, cẩn thận đặt ở phía trước bàn Liễu Thanh Thanh, còn dặn dò nàng nhân lúc còn nóng mà uống đi.
Lục Dương một bên gặm đùi gà, vừa nói: "Mẹ của anh nói cũng đúng, về sau đừng làm như vậy."
Tiền Vân nhìn đùi gà trong bát nhi tử, cái bát này vậy mà có tận hai cái đùi, vố định để Liễu Thanh Thanh ăn, ai biết được Liễu Thanh Thanh lại bưng đến cho nhi tử.
Đối với nha đầu Liễu Thanh Thanh này, Tiền Vân bây giờ vừa ưa thích lại đau lòng, cô nương này, nghĩ cho người khác quá nhiều, có thể có một đứa con dâu như vậy, nói không chừng mồ mả tổ tiên mọc đầy hoa ra rồi, Tiên Vân cảm thấy thời điểm tết thanh minh, bản thân phải đi nhìn xem...Nếu mà quả thực như vậy, phải quyên nhiều tiền thêm một chút.
"Mẹ, vừa rồi con đi qua phòng chứa, sao lại thấy nhiều gạo với bột mì như vậy, mẹ mua nhiều như thế làm gì?"
Vừa rồi đi toilet, thời điểm đi ngang qua phòng chứa đồ Lục Dương liền thấy được, bên trong đó phải có bảy tám túi gạo, còn có hai túi nhỏ, gạo đều loại bao năm mươi cân, đủ ba người bọn họ ăn mấy tháng rồi.
Tiền Vân không uông canh gà, bà đang xới cơm, lại gắp mấy miếng rau cùng thịt bỏ vào tô rồi cùng tới xem TV, nghe được Lục Dương hỏi vậy, bà nói ra: "Ta nghe những người khác ở trong cư xá nói, nói cái gì mà người Cây Day dự đoán năm 2012 là năm tận thế, nên lo lắng vì vậy mua chút lương thực dự trữ, nhỡ về sau không mua được thì làm sao bây giờ?"
Lục Dương không nghĩ tới mẹ lại nói như vậy.
Cái quỷ gì đây?
Còn người Cây Day là sao?
Đây là loại người nào vậy?
Lục Dương lắc đầu, nhịn không được nói ra: "Mẹ, ở trên mạng đều là lừa gạt người, không có tận thế đâu, hơn nữa, cái kia cũng không phải gọi là người Cây Day, mà là người Mây, gọi là lời tiên đoán của Maya.."
"Ngươi thì biết cái gì, bất kể là người Maya hay CayDay thì sao, dù sao người ta đều chuẩn bị rồi, nhà chúng ta cũng phải chuẩn bị theo môt chút."
Tiền Vân lầm bầm một câu.
"Mẹ, mấy năm trước không phải nhà chúng ta mua muối sao? Bây giờ còn vài rương vẫn chưa ăn xong đấy." Lục Dương có chút cạn lời, mẹ cái gì cũng tốt, chỉ là có chút ít không thông minh lắm.
Tiền Vân trừng mắt nhìn nhi tử, đây không phải trước con dâu tương lai chê bà não ngắn sao? Cái tên tiểu tử thúi này, thật sự lâu rồi chưa ăn đòn.
Thấy thế, Lục Dương tranh thủ thời gian thay đổi thái độ, nói ra: "Được được được, vậy lão nhân gia ngài mua nhiều một chút....Đúng rồi,theo lời tiên đoán của người Maya thì tận thế sẽ tới vào ngày 21 tháng 12 năm 2012, còn có trọn vẹn một năm, mẹ mua những thứ này khẳng định không chống đỡ được đến lúc đó, con ở ngoài Bắc Môn có một cửa hàng trống không, nếu không mẹ mua nhiều thêm một tí, rồi chúng ta cất vào trong đó."
Nghe nói như thế.
Tiền Vân nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Lại nhìn Liễu Thanh Thanh một chút rồi hỏi: "Thanh Thanh, lời tiên đoán kia tháng 12 mới xảy ra sao?"
"Dạ, là tháng 12, Lục Dương nói không sai." Liễu Thanh Thanh gật đầu.
Tiền Vân còn tưởng vài ngày sau, không nghĩ tới còn lâu như vậy, suy nghĩ một hồi, nàng nói ra: "Vậy thì coi như thôi, trước cứ chờ một chút, sau này tính tiếp..."
Kỳ thật bà cũng không tin cái gì mà ngày tận thế, nhưng nghe mấy bác gái ở trong cư xá thề non hẹn biển nói thế, lại có chút bận tâm trong lòng, cho nên mới mua chút lương thực, lo trước cho khỏi họa, không nghĩ tới còn lâu như vậy ,quên đi..."
Đem canh gà cùng thịt ăn xong, Lục Dương không sai biệt lắm no rồi, tùy tiện ăn thêm hai bát cơm, liền đặt bát xuống, cũng vào lúc này, chuông điện thoại của hắn vang lên.
Nhìn dãy số điện thoại gọi tới.
Trong lòng Lục Dương hơi có chút kinh ngạc, sau đó như nghĩ tới điều gì, trong ánh mắt thêm vài phần chờ mong.