Quán Đại Bàn Kê (Dapanji), Tây Môn.
Hai mỹ nữ ngồi dựa vào tường uống bia, ánh mắt của những khách hàng khác ở trong tiệm đều tập trung về đây.
Bất quá, tới đây ăn cơm đều là sinh viên, tố chất vẫn tương đối cao, không có ai mặt dày chạy tới tham gia náo nhiệt.
"Giai Giai tỷ, chúng ta lại cạn một ly, làm cho tất cả phiền não không vui tan thành mây khói." Lâm Viện Viện đỏ mặt, giơ lên chén bia cùng Tống Giai đụng một cái.
Uống một hớp lớn, Tống Giai ho khan vài cái, Lâm Viện Viện rút ra hai tờ giấy ăn đưa tới.
"Giai Giai tỷ, ngươi nếu không được, thì hôm nay tạm nghỉ tại đây đi."
Lâm Viện Viện nhìn Tống Giai đã có chút chóng mặt.
"Không, chúp ta tiếp tục uống."
Tống Giai đem giấy ăn ném qua một bên, lại bưng nửa chén còn dư lại uống vào bụng.
Lâm Viện Viện cũng cầm lấy ly, bất quá nàng không uống nhanh như vậy, vẫn là nho nhỏ nhấp một hơi.
Tuy rằng uống bia.
Nhưng ánh mắt Lâm Viện Viện vẫn thủy chung ở trên người Tống Giai đánh giá.
Trong lòng cũng chia làm hai phe để giao chiến.
Một người thì nói, Giai Giai tỷ cãi nhau với người nhà, trong lòng không tốt mới ra ngoài uống rượu, đây là một cơ hội vô cùng tốt, nếu nàng có thể nắm lấy, khẳng định có thể làm quan hưởng lộc vua, ăn chùa ở lộc Phật.
Nhưng một giọng nói khác lại nói cho nàng biết, không thể làm như vậy được, đây đang là lợi dụng người ta gặp khó khăn để chiếm cơ hội.
Là ngụy quân tử.
Đùng!
Ác ma trong đầu bỗng lao tới, đâm chết đi Thiên Sứ Lâm Viện Viện, trong lòng Lâm Viện Viện liền tràn ngập ý tứ đen tối, cơ hội tốt như vậy, một năm khó gặp một lần, bỏ lỡ chỉ sợ không có lần sau, huống chi, nàng là nữ nhân, không phải quân tử gì cả...Không cần nói đến đạo đức, đạo đức cũng không ước thúc được nàng.
Không sai, chính là như vậy.
Lâm Viện Viện cầm lấy chai bia mở ra, rót cho Tống Giai một ly đầy, còn giả vờ nói: "Giai Giai tỷ, uống ít một chút, ký túc xá chúng ta xa như vậy, nếu ngươi mà uống say, ta cũng không đỡ ngươi về phòng được đâu."
"Ai cần ngươi giúp đỡ."
Tống Giai mơ mơ màng màng nói.
Nhìn Tống Giai đem nửa ly bia đưa vào bụng, trong lòng Lâm Viện Viện cũng âm thầm kinh ngạc, đây đã là chai thứ tám thứ chín rồi, mà Giai Giai tỷ vẫn còn uống được.
Hai nữ sinh, từ đầu đến giờ đã ngồi đây được hơn một tiếng, kêu một thùng bia. Lâm Viện Viện uống một phần nhỏ, nửa thùng còn lại đều ở trong bụng Tống Giai.
"Chai này uống xong chắc có lẽ xong rồi."
Lâm Viện Viện cầm lấy điện thoại nhìn nhìn.
Nhưng mà.
Vừa lúc đó.
Một gióng nói nàng chán ghét nhất truyền đến bên cạnh.
"Lâm Viện Viện, các ngươi đang làm gì thế?"
Tay Lâm Viện Viện rung lên, ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Dương đi vào trong tiệm, liền đứng bên cạnh Tống Giia.
Nàng có chút chột dạ nhét di động lại vào túi, trừng mắt nhìn Lục Dương nói ra: "Liên quan gì tới ngươi, Lục Cặn Bã, ta khuyên ngươi không nên xen vào chuyện của người khác."
Lục Dương nhìn dưới đất Tống Giai đây chai bia, trong lòng cũng âm thầm kinh hãi, nữ nhân này uống không tồi nha.
Lại nhìn bên phía Lâm Viện Viện, chỉ có hai chai, chai thứ ba còn chưa uống xong, hắn nói ra: "Lâm Viện Viện, ngươi cho Tống Giai uống nhiều như vậy làm gì, ngươi không phải có ý đồ gì với nàng chứ?"
Thần sắc Lâm Viện Viện kịch biến.
Nàng không nghĩ tới, Lục Dương thoáng cái liền đoán ra được rồi.
Tên hỗn đản này a.
"Lục Dương, ngươi đến rồi...Chúng ta cùng uống..." Cũng may Tống Giai kịp lúc nói chuyện, giải vây cho Lâm Viện Viện, Tống Giai đã có chút mơ hồ, mặt đỏ rực như hoa anh đào.
"Đã uống thành cái dạng này rồi, còn uống..."
Lục Dương cầm lấy ly.
Đem bia còn dư lại một hơi uống hết.
Sau đó nói: "Đợi lát nữa trời tối về nhà không an toàn, để ta đưa ngươi về trước..."
Lâm Viện Viện nhìn thấy Lục Dương vậy mà dám uống chén bia của Tống Giai, nàng tức giận nắm tay thành quyền. Lại nghe thấy Lục Dương muốn xen vào chuyện người khác đưa Giai Giai tỷ về, phá hư chuyện tốt của mình, nàng càng tức giận đến nỗi không có chỗ phát tiết.
"Giai Giai tỷ cùng ta đi đến đây, tí nữa ta sẽ tự đưa nàng về, không cần ngươi lo." Lâm Viện Viện tức giận mà nói.
"Lâm Viện Viện, ngươi câm miệng lại."
Lục Dương cho nàng một ánh mắt hung dữ.
Hắn vô cùng hoài nghi, Lâm Viện Viện nhất định có ý đồ gì đó.
Nếu khống.
Cũng sẽ không gấp gáp như vậy.
Vừa rồi thời điểm bản thân vạch trần nàng, sắc mặt gia hỏa này rõ ràng biến hóa, một chút ngụy trang nói dối cũng không làm được, còn học người ta gạt người, điển hình là một tên Nhị Hóa.
Lục Dương vốn đa mưu túc trí, Lâm Viện Viện trước mặt hắn chỉ là một sỏa bạch điềm, nếu như muốn tìm điểm chung giữa hai người bọn họ mà nói, thì chỉ có một điểm duy nhất, đều ưu thích nữ nhân.
(sỏa bạch điềm-ý chỉ người ngây thơ ngốc nghếch hiền lành có vẻ ngoài thanh tú...)
"Ta còn chưa uống xong, ta còn muốn uống."
Chén bị đoạt lại, Tông Giai liền lấy chai bia rót vào.
Nhưng không may, chai hết bia rồi.
"Lão bản, cho một két bia."
Tống Giai hướng về phía lão bản hô to.
Lục Dương vội vàng ngăn lại nói: "Nàng là bạn học của ta, uống nhiều quá rồi, đừng đưa bia rượu lên nữa, bao nhiêu tiền ngươi tính đi, ta đến trả tiền."
Hai nữ sinh rất xinh đẹp này ở trong tiệm lão uống nhiều như vậy, vốn lão bản cũng có chút lo lắng, không dám tiếp tục dọn bia lên, nghe được Lục Dương nói vậy, như tìm được cái bậc thang bước xuống, nói ra: "Không cần, không cần, hóa đơn đã được nữ sinh bé bé kia trả hết rồi."
"A." Lục Dương nhìn thoáng qua Lâm Viện Viện.
Hắn lần nữa quay lại.
Bắt lấy cánh tay Tống Giai, đưa nàng đỡ lên, nói ra: "'Đi thôi, ta đưa ngươi về ký túc xá."
"Ta không muốn."
Tống Giai quẩy một cái.
"Ta còn muốn uống."
"Uống cái rắm, uống nữa ngươi liền biến thành kẻ đần rồi." Lục Dương không cách nào tiếp nhận một học tỷ cao lãnh biến thành kẻ đần, nên cưỡng ép vác nàng lên thân, bay thẳng ra ngoài.
Tuy rằng người ở trong tiệm rất nhiều, nhưng rõ ràng đều nhận ra, hai người biết nhau nên cũng không có ai đi lên ngăn cản, chỉ là trong lòng có chút hâm mộ cùng ghen ghét, hận không thể bản thân biến thành Lục Dương.
"Lục Dương, ngươi là tên ngu ngốc."
Lâm Viện Viện tức giận muốn chết.
Nhưng Tống Giai đã bị cướp đi, nàng cũng chỉ có thể đi theo trở về.
Trên đường đi.
Lục Dương hoàn toàn mặc kệ ánh nhìn từ bốn phía, trực tiếp cõng Tống Giai lên lưng, từ Tây Môn tiến vào trường học, Tống Giai lúc đầu còn vùng vẫy hai cái, khiến cho Lục Dương bị hai quả núi đè nén, cuối cùng hắn đành bất đắc dĩ, ở trên bờ mông lấy lực vỗ mạnh hai cái, nên mới đỡ hơn....
Tiến vào trường học.
Lâm Hổ trực ban trong trường, thấy hắn tiến vào, cũng từ phòng trực đi ra, kinh ngạc nói: "Lục Dương, tình huống gì vậy?"
"Một người bạn của ta, uống bên ngoài say quá, ta đành phải giúp đỡ đưa về ký túc xá."
Lục Dương giải thích một câu.
Hắn cũng không muốn bị hiểu nhầm.
Nhìn thoáng qua xe gôn cách đó không xa, Lục Dương hỏi: "Xe bus trong trường còn chạy không?"
"Vừa vặn hình như là chuyến cuối cùng, để ta tới hỏi một chút." Lâm Hổ đi qua, cùng tài xế nói vài câu, sau đó đưa cho Lục Dương một thủ thế OK.
Lục Dương đem Tống Giai đặt ở trên xe, mình ngồi bên cạnh dìu lấy nàng.
"Phiền toái rồi, bác tài, ký túc xá số 3."
Bác tài nhẹ gật đầu lái xe đi.
Trên đường đi xe cũng không dừng lại, trực tiếp đem ba người đưa đến lầu 3, Lục Dương sờ ra trong túi được mười mấy đồng tiền lẻ, toàn bộ đưa cho bác tài, dù sao người ta cũng tăng ca chạy thêm một chuyến, không thể không cho gì được.
Xe bus dùng trong sân trường, chính là loại xe du lịch ngắm cảnh hay là xe gôn, một xe cũng chỉ chở được có mười mấy người, mỗi người đi cũng chỉ tốn 1-2 tệ, Lục Dương bo tiền, rõ ràng nhiều hơn rất nhiều.
Không nói gì thêm, Lục Dương cõng Tống Giai tiến vào ký túc xá.
"Ngươi không được vào đây."
Lâm Viện Viện ở phía sau nói ra.
"Ai nói ta muốn vào."
Đến trước cửa, Lục Dương liền dừng lại, đem Tống Giai ở trên lưng thả xuống, bác gái phụ trách nhìn thấy có nam sinh đứng trước ký túc xá của nữ thì vội vàng đi ra, Lục Dương giành nói trước: "A di, đây là đồng học của ta, hôm nay tâm tình không tốt nên uống hơi nhiều một chút, nhờ dì đưa nàng ấy về phòng."
"Tiểu nha đầu này, uống nhiều như vậy làm gì chứ?" A di quản lý oán trách vài câu, hỏi Lâm Viện Viện ở phòng nào, sau đó liền đỡ Tống Giai lên, hoàn toàn không cần Lâm Viện Viện hỗ trợ.
Nhìn ba người lên lầu, Lục Dương quay người rời đi.
Vốn định trở về ăn cơm chiều đấy, nhưng nhờ chuyện này mà trễ hơn hai mươi phút rồi.
Trước cửa ra vào, xe bus của trường vẫn còn chưa lái đi.
"Đồng học, ngươi còn đi đâu, để ta mang ngươi đi qua."
Bác tài rất khách khí nói.
"Tây Môn đi."
Lục Dương cũng không khách khí, leo lên xe.
"Vậy thì tốt, tiện đường..."
...
Ký túc xá nữ sinh.
Dì quản lý đưa Tống Giai về phòng, lại cùng Bạch Thịnh một chỗ, đưa Tống Giai lên trên giường, sau đó mới rời đi, trước khí đi còn nói nhớ chú ý, cẩn thận đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lâm Viện Viện từ lúc bước vào phòng thì có chút rầu rĩ không vui.
Chờ dì quản lý rời đi.
Nàng ra ngoài bản công.
Gọi một cuộc điện thoại.
"Xin chào, ta muốn hỏi một chút, phòng vừa mới đặt có thể trả lại được không?"