"Mẹ kiếp, đồ chó hoang, cuối cùng cũng bắt được hắn rồi."
Nhìn thấy Cổ Ngộ bị bắt lên xe, Đinh Siêu đứng ở ven đường không nhịn được mà hứ một cái.
"Đáng tiếc, a di kia cũng không quay về được."
Lý Minh Bác thở dài.
Nghe nói như thế, tâm tình của mấy người lại trầm xuống.
"Sự tình đã xảy ra, không người nào thay đổi được, hiện tại đã là kết quả tốt nhất rồi, thủ phạm chính bị bắt, tội lỗi của Vương Hồng Vĩ sẽ nhỏ đi rất nhiều, có trường học chúng ta hỗ trợ luật sự, có lẽ rất nhanh sẽ được thả ra."
Xe dần dần đi xa, Lưu Lỗi cũng thu hồi lại ánh mắt.
"Còn may có Lục ca."
Đinh Siêu biết rõ, người này là do Lục Dương lôi ra.
Lục Dương khoát tay áo: "Cũng không nên nói như vậy, chuyện này nếu tính ra, kỳ thật ta cũng có chút trách nhiệm, lúc trước thời điểm bọn hắn tìm ta, ta tuy rằng cự tuyệt, nhưng căn bản không nghĩ tới hậu quả lại phát sinh nghiêm trọng như vậy..."
Lưu Lỗi lắc đầu nói ra: "Lục Dương, ngươi nghĩ nhiều rồi, ngươi cũng không phải thần tiên, làm sao biết chuyện gì phát sinh ở phía sau, hơn nữa lúc đó, người ta còn chưa bắt đầu, ngươi tố cáo thì có tác dụng gì, nói không chừng bọn họ còn cắn ngược lại ngươi một cái, nói ngươi vu an gián họa đấy."
"Đúng vậy a, muốn trách thì chỉ có thể trách mấy hỗn đản này không có lương tâm. hiện tại bị bắt, có lẽ về sau bọn họ không có ngày tháng tốt lành trôi qua, coi như cũng gặp báo ửng rồi." Lý Minh Bác cũng an ủi.
Chuyện này, mấy người bạn cùng phòng cảm thấy chả liên quan gì đến Lục Dương.
Dựa theo tình huống lúc đó mà xem sét, thì hơn chín mươi phần trăm người trên thế giới này, không thể lựa chọn tốt hơn Lục Dương được.
Chỉ là sự tình về sau nào ai biết rõ?
Lục Dương cũng không muốn nói nhiều, Cổ Ngộ bị bắt, đoàn đội kia khẳng đinh cũng không có khả năng chạy hết, coi như gia hỏa này thề chết không nói, thì ngoài Cổ Ngộ ra, Lục Dương con đem tất cả tin tức mình biết rõ, bao gồm cả Vương Khánh Huy cùng biểu cả của hắn, đều nói cho cảnh sát, bọn hắn khó mà thoát được.
Xảy ra chuyện lớn như vậy khiến dư luận xôn xao, không bắt được mấy đầu xỏ đứng đằng sau, cũng khó mà ăn nói với quần chúng.
"Quay về ký túc xá đi."
Lưu Lỗi nhìn thoáng qua mấy người nói ra.
Lục Dương nói: "Ta về chung cư Hoa Đình, các ngươi về trước đi."
"Được, có việc sẽ liên lạc sau."
Nói xong, ba người Lưu Lỗi quay về ký túc xá khu 8, Lục Dương cũng chậm rì rì hướng phía Tây Môn đi đến.
....
Phụ cận đại học Hà Đông, bên ngoài cư xá Sâm Lâm Kiến Nghiệp.
Buổi chiều, sau khi tan học, Quan Nguyệt cùng mấy người bạn cùng phòng chạy tới đây, chủ yếu là bọn Triệu Oánh Oánh biết Quan Nguyệt mua xe rồi, vì vậy tới đây tham gia náo nhiệt, muốn nhìn một chút xe của Quan Nguyệt ra dáng nào.
Quan Nguyệt cũng vui vẻ muốn chia sẻ niềm vui với bạn mình.
Đợi một hồi.
Một chiếc polo màu trắng nhỏ lái tới, Quan Nguyệt đi tới nghênh đón, nàng biết rõ đây là chiếc xe của mình, chính là chiếc mà hôm qua mới chọn kia.
Xe dừng ở ven đường, cửa xe mở ra, từ trong ghế lái đi ra chính là nữ nhân viên tiêu thụ ngày hôm qua của cửa hàng 4S, sau khi nhìn thấy Qua Nguyệt, nàng đi tới, hỏi: "Cần ta giúp lái vào trong không?"
"Không cần, không cần, trong cư xá không có ai, để ta tự mình lái vào là được rồi."
Quan Nguyệt sợ gây phiền toái đối phương, tỉ lệ vào ở biệt thư cư xá ít đến nỗi muốn khóc, trên đường không có người nào, Quan Nguyệt vừa nhận được bằng lái xe, tạm thời đối với mình còn chưa quá tin tưởng.
Nữ nhân tiêu thụ nhìn thoáng qua đại môn cư xá, biết rõ nơi này là cư xa khu cao cấp, nàng cười cười, không nhiều lời, đem chìa khóa xe đưa tới.
"Quan phu nhân, chúc ngươi lái xe vui vẻ, về sau nếu có bằng hữu muốn mua xe, có thể liên hệ với ta, khách quen giới thiệu, ta có thể cho giá ưu đãi."
Nói xong còn đem một tấm danh thiếp đưa tới.
'Quan Nguyệt nhẹ gật đầu, đem danh thiếp nhận lấy, nhìn nhìn, nói ra: "Ừ, được, về sau có người muốn mua xe, ta sẽ bảo nàng liên hệ ngươi."
"Vậy được, ta đi trước, có vấn đề gì có thể tùy thời gọi điện cho ta."
Một chiếc xe taxi lái tới, nữ nhân tiêu thụ đưa tay cản lại.
"Hôm nay làm phiền ngươi rồi."
Quan Nguyệt khách khí nói một tiếng cảm tạ, sau đó khoát tay áo.
Nữ tiêu thụ cười cười, lên xe taxi, nàng ngược lại cũng không cảm thấy phiền toái, thậm chí còn muốn chuyện tốt thế này thường xuyên đến, nàng cũng vừa tan làm xong, mới lái xe tới được, còn được 200 tệ tiền thù lao, cũng bằng hai ngày lương của nàng rồi.
Nữ tiêu thụ rời đi.
Chỉ còn lại nhóm người Quan Nguyệt.
Mấy nữ sinh vây quanh xe nhìn hai vòng.
Sau đó líu ríu thảo luận.
Triệu Oánh Oánh đưa tay sờ lên thân xe, nói ra: "Chiếc xe này không tệ nha, xinh xắn dễ thương, còn nhìn rất đẹp, rất thích hợp với nữ sinh."
"Biển số xe cũng không tệ, có hai số 6 đấy."
"Vẫn là bạn trai Quan Quan tốt, Quan Quan vừa nhận bằng lái liền có xe đi rồi."
Từ phía Quan Quan, các nàng cũng biết, chiếc xe con này là Lục Dương tặng cho Quan Nguyệt chúc mừng nàng nhận bằng lái. Mới lên đại học, liền mua xe cho bạn gái mình, bạn trai như vậy ai mà không muốn?
Không nói những người khác, dù sao Triệu Oánh Oánh cùng Hoàng Hà đều rất hâm mộ.
Trương Yến có chút thương cảm.
Bạn trai cũ Vương Khánh Huy cũng mua xe rồi, hơn nữa còn là Mercedes-Benz, đáng tiếc, nàng một lần còn chưa được ngồi qua, trải qua chuyện này, nàng hiểu ra một đạo lý, nam nhân cũng không phải có tiền là được, mà còn phải đáng tin cậy, bạn trai Quan Nguyệt, chính là một vị dụ về độ tin cậy.
"Có muốn đi lên trải nghiệm một chút?"
Quan Nguyệt mở cửa xe, nhìn thoáng qua cổng tiểu khu, lúc này không có xe nào chạy ra.
Triệu Oánh Oánh chạy đến bên kia, mở cửa xe lên ngồi vị trí phụ lái.
Hoàng Hà cùng Trương Yến cũng ngồi lên phía đằng sau.
Xe tuy rằng không lớn, nhưng bốn nữ sinh ngồi lên vẫn hết sức rộng rãi.
Quan Nguyệt khởi động xe, nhìn đường đi.
Sau đó nàng hơi chút do dự.
Lục Dương lúc trước đã chỉ nàng cách sử dụng xe số tự động, nhưng nàng hình như quên mất rồi, Quan Nguyệt không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm lấy điện thoại lên mạng mà tìm, Triệu Oánh Oánh ở bên cạnh thấy Quan Nguyệt chậm chạp không lái đi, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Quan Nguyệt đang nhìn vào màn hình điện thoại, xong đó liếc nhìn nội dung trên website, sắc mặt Triệu Oánh Oánh đại biến, nói ra: "Quan Quan, hiện tại ta muốn xuống xe còn kịp không?"
"Không kịp nữa rồi, hì hì."
Quan Nguyệt cười cười, cất điện thoại di động.
Nàng đã tìm ra được chân nào mới là chân phanh, hơn nữa còn biết được mấy ký hiệu biểu tượng trên màn hình, về sau không quên được nữa rồi.
Triệu Oánh Oánh quay đầu nhìn thoáng qua hai vị ngồi sau, nói ra: "Quan Quan vừa rồi lên mạng tìm xem chân phải hay chân trái mới là phanh xe, liền hỏi các ngươi có sợ không?"
"Quan Quan, chúng ta là bạn học được hai năm rồi, ngươi có thể để ta có bạn trai rồi treo được không?"
Hoàng Hạ tội nghiệp nói.
Nghĩ đến bạn trai cũ, Trương Yến có chút thương cảm, không có hứng mà đi đùa giỡn, nhưng không ai phát hiện, tay phải của nàng, đã lặng lẽ nắm chặt cửa mở xe.
Chỉnh lên nút D, xe chậm rãi tiến về phía trước, Quan Nguyệt đem xe chậm chậm chạy đến cửa tiểu khu, nói bảo vệ một tiếng, mở cửa rồi đi vào.
Dọc theo cư xá đi một hồi, xe mới đến biệt thự số 15.
Đường bên ngoài biệt thự có thể đỗ xe, nhưng Quan Nguyệt không vượt qua bài kiểm tra đỗ nên không tính đỗ ở đây, nàng ở trên xe bấm chìa khóa gara, cửa gara từ từ mở lên.
Gara rất lớn, để mấy chiếc xe việt dã vào cũng dư sức, chiếc POLO nhỏ của Quan Nguyệt tự nhiên dễ dàng mà đi vào.
Dừng hẳn xe lại.
Mấy người xuống xe.
Quan Nguyệt đem xe khóa lại, cười nói:" Thế nào, kỹ thuật lái xe của ta không tệ lắm phải không?"
"Kỹ thuật coi như cũng được, nhưng lần sau đừng lái xe nữa." Triệu Oánh Oánh vỗ ngực, cười nói: "Ngươi lái tốc độ này, so với ốc sên bò nhanh hơn một chút."
Quan Nguyệt không có phản bác.
Nàng nhớ kỹ lời Lục Dương nói, tân thủ lái xe, nhớ kỹ một chữ là được.
Ổn!