Học Viện Thương Mại, ký túc xá phòng 606 của khoa Tài Chính.
Cổ Ngộ từ trên giường đứng lên, từ dưới gối lấy ra một chiếc điện thoại Apple xem giờ.
Chiếc Iphone 4S là mẫu điện thoại mới nhất mới ra mắt, đắt hơn chiếc 4 thường gần hai nghìn để mua, nhưng lấy thân gia của hắn bây giờ cũng không cần đê ý tới số tiền nhỏ này.
Có tiền rồi, nhân sinh không giống trước.
Bạn cùng phòng đối với hắn cũng tràn đầy hâm mộ.
Bạn gái trước kia đanh đá, giờ hiện tại cung phải ngoan ngoãn phục tùng, tuy nhiên, hiện tại hắn có chút chướng mắt đối phương, hắn ưa thích mấy nữ nhân ở trong quán Bar hơn.
Nữ nhân chỗ đó, rất xinh đẹp, trang điểm sắc xảo, nói chuyện lại êm tai, mở ra một lọ hảo tửu, liền gọi ca ca không ngừng....Cổ Ngộ rất hưởng thụ cuộc sống như vậy.
Sau khi chơi bời suốt rối hôm qua, sáng nay hắn mới trở lại ký túc xá, ngủ đến tận bây giờ.
Cửa phòng ngủ mwor ra.
Mấy bạn cùng phòng tươi cười đi vào.
Nhìn thấy Cổ Ngộ đã tỉnh, một đứa hơi mập từ trong đó nói ra: "Lão Cổ, dậy rồi à, ta có mua cơm cho ngươi đây."
"Cảm ơn" Cổ Ngộ nói một tiếng cảm ơn, từ trên giường bước xuống, lấy ví ra, đưa tới một tờ năm mươi tệ, còn nói thêm: "Không cần thối lại."
"Lão Cổ đại khí!."
Người nọ cười ha hả đem tiền thu vào túi, một phần cơm mua chỉ có mười mấy khối tiền, thoáng cái liền lời gần bốn mươi tệ.
Cổ Ngộ đem khăn từ trên giường kéo xuống, lại cầm lấy bàn chải đánh răng, chuẩn bị ra ngoài vệ sinh một cái, vừa vặn vào lúc này, người bạn nãy mang cơm nói ra: "Lão Cổ, ngươi ngủ đến bây giờ mới dậy, khẳng định không biết hôm nay trường học chúng ta xảy ra đại sự a."
"Đại sự gì?"
Cổ Ngộ quay đầu có chút tò mò hỏi.
"Không phải nam sinh nào bày hoa hay nến tỏ tình, bị bảo vệ tới quét đi chứ?"
"Cái kia tính là đại sự gì." Bạn cùng phòng lắc đầu, nói tiếp: "Ngươi biết chuyện học viện chúng ta có một tân sinh năm nhất bị bắt không?"
"Hả?"
Trong lòng Cổ Ngộ hơi chút kinh ngạc, nhưng bên ngoài vẫn biểu hiện ra bình thường nói: "Làm sao vậy? Được thả rồi?"
"Làm sao mà thả được, mới bị bắt sao thả nhanh thế, chuyện ta sắp nói, có liên quan đến hắn....Mấy tiếng trước đây, bên tòa nhà Hành Chính có một người nhảy lầu, chết thảm lắm...Nghe nói là mẹ của tân sinh kia."
Cổ Ngộ nghe xong tay khẽ run lên.
Trong lòng xuất hiện dự cảm bất hảo.
Khả năng xảy ra chuyện rồi.
Một người khác tiếp lời nói tiếp: "Nghe nói chuyện này khiếp hiệu trưởng tức chết, mắng lão viện trưởng chúng ta một trận, còn nói phải thuê luật sự biện hộ cho tân sinh bên kia trước tòa án."
Người còn lại cùng phòng nói ra: "Tân sinh kia cũng quá thảm rồi, đi làm thêm còn bị lừa thành cái dạng này."
"Cho nên nói, từ trước đến nay ta không bao giờ đi làm thêm."
"Ngươi lười thì có."
Mấy người bạn cùng phòng, ngươi một câu ta một câu trò chuyện với nhau.
Cổ Ngộ không nói gì thêm, cầm lấy khăn mặt đi ra ngoài, không có đi đến phía vòi nước rửa mặt, mà trực tiếp đi đến hướng cấu thang trên tầng, phòng của hắn nằm ở tầng trên cùng, lên thêm nữa chính là sân thượng rồi, nên cầu thang không có ai.
Cửa sân thượng đã bị khóa lại, Cổ Ngộ cũng không ra được, hắn đứng phía sau cửa, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
"Huy ca, ngươi đang ở nhà sao?"
Điện thoại tiếp thông, giọng nói Cổ Ngộ có chút dồn dập, hoàn toàn không có bình tĩnh như vừa nãy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Vương Khánh Huy, hắn nói ra: "Ừ, công ty không phải bị tra xét sao? Ta ở nhà tránh đầu ngọn gió, ngươi có rảnh rỗi, thì cũng xin nghỉ phép mà về nhà đi, hiện tại ở Lục Thành rất nguy hiểm."
Sau khi công ty bị điều tra, Vương Khánh Huy lập tức rời Lục Thành, Cổ Ngộ vốn tính thi xong mới về nhà, vì vậy mới lưu lại ở trường học.
Cổ Ngộ đem tin tức kia nói ra một lần.
Sau khi nghe xong, Vương Khánh Huy nói: "Lần này phiền toái rồi, lão Cổ, ngươi tranh thủ thời gian tránh đầu gió đi, xay ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra gay gắt."
"Ta cũng vừa nghĩ như vậy, đợi lát nữa về quê thăm ông bà, sau đó tìm đại một lý do để xin nghỉ."
Cổ Ngộ nói ra.
"Ừ." Vương Khánh Huy ừ một tiếng, còn nói thêm: "Lão Cổ, còn nhớ ước định lúc trước của chúng ta không, mặc kệ người nào xảy ra chuyện, cũng không thể khai những người khác ra, tên kia nhận thức được ngươi, vạn nhất ngươi bị bắt, cũng không nên đem ta khai ra ngoài, ta sẽ ở bên ngoài giúp ngươi tìm luật sư, chờ ngươi đi ra, còn cho thêm một khoản tiền."
"Ngươi cảm thấy ta sẽ bị bắt?"
Sắc mặt Cổ Ngộ trở nên không tốt.
"Không phải ý tứ này, ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu, làm liên lụy nhiều người cũng không có ích gì, ngươi cũng không cần phải cá chết lưới rách làm gì, tội ngươi không lớn."
"Được, ta nhớ rồi, chờ ta về quê xong, chúng ta lại nói tỉ mỉ."
Cúp điện thoại xong, tâm tình Cổ Ngộ càng thêm trầm trọng.
Lời nói của Vương Khánh Huy, giống như kết luận bản thân sẽ bị bắt....Giả hỏa này, ý đồ xấu rất nhiều, chắc chắn sẽ không tùy tiện nói linh tinh.
Cúp điện thoại, ý định của Cổ Ngộ là đi xuống dưới rửa mặt, sau đó bắt xe về quê tránh đầu ngọn gió.
Nhưng vừa đi xuống vài bước, Cổ Ngộ vội vàng dừng lại, hắn nhìn ngoài cửa sổ có một đám người bảo vệ, vừa từ dưới lầu đang định đi lên.
Sắc mặt Cổ Ngộ lập tức trở nên không tốt.
Những người này, không phải đến tìm hắn chứ.
Nếu mà là thật, thì hắn không phải bị phát hiện rồi sao, vậy chuyện về quê cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Núp trên cầu thang, đợi đám người đi qua, Cổ Ngộ vội vàng chạy xuống lầu, đồng thời cũng liếc nhìn một cái, đám người kia hướng phòng của hắn đi đến, sắc mặt Cổ Ngộ khẽ biến, đem khăn mặt cùng kem đánh răng ném xuống đất, vội vội vàng vàng hướng phía dưới lầu chạy xuống.
Trong phòng.
Lâm Hổ mang theo một đám bảo vệ đứng ở trước cửa.
"Trong các ngươi, ai là Cổ Ngộ?"
Vừa vào cửa, Lâm Hổ đã hỏi.
Mấy người ở trong phòng, đột nhiên thấy nhiều người như vậy, hơi có chút lo sự, ai nấy cũng giật nảy mình, sinh viên vừa rồi mang cơm cho Cổ Ngộ nói ra: "Lão Cổ không có ở đây?"
Lâm Hổ nhíu nhíu mày, ánh mắt dừng trên thân mấy người này vài giây, mới xác định bọn họ không nói láo.
Liền hỏi: "Không có ở đây thì ở đâu? Các ngươi biết không?"
"Hắn mới ra ngoài rửa mặt, vừa mới đi xong."
Tiểu bàn tử chỉ chỉ phía ngoài cửa.
Lâm Hổ vội vàng mang ngươi đi ra ngoài.
"Các ngươi nói, lão Cổ phạm phải chuyện gì? Bảo vệ trường học, sao lại đến phòng chúng ta tìm hắn?"
Người vừa đi.
Mấy người trong phòng liền hàn huyên.
"Không biết, nhất định đã làm chuyện gì đó, bằng không, mấy thắng nay, sao hắn lại có nhiều tiền như vậy." Một người khác có chút hả hê nói.
Sau khi Cổ Ngộ có tiền, thường xuyên ở trong phòng khoe của, làm mấy người bạn cùng phòng hâm mộ không thôi, đồng thời, cũng khó tránh khỏi trong lòng có vài phần đố kỵ.
Lâm Hộ đi đến phía vòi nước đối diện cầu thang.
Không thấy người, chỉ thấy gần chỗ cầu thang có khăn mặt cùng bàn chải đánh răng, kem đánh răng còn chưa được mở ra sử dụng, hắn lập tức biết rõ, Cổ Ngộ nhất định là thấy bọn hắn đi đến, nên vội vàng chạy đi.
Lâm Hổ cũng không thèm để ý, kêu đám người cùng nhau xuống lầu, hắn biết rõ Cổ Ngộ có chạy đằng trời
Quả nhiên, dưới tầng một, Cổ Ngộ đã bị bắt nằm dưới mặt đất, sinh viên vây xem bốn phía.
Vì biết đây là kẻ chủ mưu bắt Vương Hồng Vĩ chịu tội, cũng biết tình cảnh mới xảy ra vừa nãy, nên viên cảnh đứng ở một bên, dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Cổ Ngộ, hận không thể đem hắn ăn tươi nuốt xống vậy.