Tiến vào khách điếm.
Lưu Lỗi thuần thục gọi một con dê nướng, với thêm một thùng bia.
Lúc đầu Siêu ca còn lo giá đắt, nhìn bảng giá, nhìn con số đơn thuần ở phía sau, trong nội tâm thoáng buông lỏng một ít, một con dê nướng nguyên chỉ có một nghìn ba trăm tệ, giá này vẫn trong phạm vi chấp nhận được.
Ở Csite làm thêm, không đến hai tuần là có thể kiếm được con số này rồi.
"Giá cả coi như cũng được, nhưng không phải mấy con dê nhỏ chứ?"
Đinh Siêu nhìn về phía Lưu Lỗi.
Lưu Lỗi lắc đầu: "Yên tâm đi, ta cùng bạn học ở quê tới đây nếm thử hai ba lần rồi, nặng cũng không ít, bộ dạng đoán chừng khoản mười bảy mười tám cân, bốn người chúng ta còn sợ ăn không hết."
Lục Dương mở mấy chai bia đặt lên bàn, nói ra: "Nếu là mười bảy mười tám cân, vậy coi như cũng được."
Mười bày mười tám cân, mới hơn một nghìn tệ.
Tính ra thì một cân chưa tới trăm tệ, cũng khá rẻ, mà dù sao tiền lương ở Lục Thành cũng chỉ dạng này, nếu đắt hơn đoán chừng chả có ai tới ăn.
Nhân viên phục vụ trước dọn lên mấy món rau cải trộn, bởi vì kêu dê nướng nguyên con nên không lấy tiền.
Lưu Lỗi giơ chén nói ra: "Chúc mừng Siêu ca lần đầu tiên mời khách, chúng ta cạn một chén."
Mấy người đều nâng chén uống.
Đinh Siêu có chút khó chịu nói: "Cái gì mà lần đầu tiên mời khách chứ?"
"Vậy ngươi nghĩ lại đi, ngoài trừ lần này ra, có lần nào ngươi mời khách chưa?" Lưu Lỗi liếc mắt nhìn hắn.
Đinh Siêu suy nghĩ một chút, quả thật không có ấn tượng gì.
Hắn hơi lúng túng nói: "Không phải do ta quá nghèo sao, cuối tháng còn mượn tiền các ngươi mà sống, yên tâm, hiện tại có tiền rồi, về sau sẽ mời nhiều hơn."
Vì để thoát khỏi cái danh keo kiệt, Siêu ca sẵn sàng thổ huyết nhiều hơn.
Lục Dương cười cười, đổ đầy ly cho mình, kỳ thật Siêu ca cũng không phải keo kiệt, chủ yếu là hắn thật sự không có tiền, một tháng chỉ có một nghìn tệ sinh hoạt, thỉnh thoảng lên mạng còn bị người ta lừa, lâu lâu nạp tiền vào game mua skin, lại mua đồ dùng học tập...Mỗi cuối thàng đều phải ăn mì tôm qua ngày, muốn hào phóng mời người khác cũng khó.
Lý Minh Bác cười nói: "Một lần Siêu ca mời, bằng ba bốn lần ta mời rồi."
Nghe nói như thế, tâm tình Siêu ca mới được an ủi đôi chút.
Bọn hắn không có đặt trước, nên dê nướng còn phải đợi rất lâu mới có, mấy người chỉ có thể vừa ăn rau trộn vừa đợi...
"Lục Dương, ngươi còn nhớ tân sinh bị bắt đi lúc trước không?"
Trò chuyện một chút, Đinh Siêu nói đến chuyện này.
Chuyện bát quái trong trường học không có nhiều lắm, nên Đinh Siêu một mực chú ý đến chuyện này.
"Nhớ, học viên viện Thương Mại ở khu 10 phải không, làm sao, được thả rồi?"
Lục Dương gắp một miếng đậu phụ đưa vào trong miệng.
Đinh Siêu hừ một tiếng: "Thả, nghĩ dễ lắm...Nghe nói đã bị tạm giam, bên phía hoc viện Thương Mại, đang có ý định khai trừ học tịch của hắn..."
"Bị tam giam thì coi như thôi, nhưng sao lại khai trừ học tịch a, trường học có lẽ cũng biết hắn bị gạt mà."
Lý Minh Bác có chút đồng tình với cậu học sinh kia.
Đặc biệt là sau khi biết do làm thêm nên bị gạt, hắn càng thêm đồng cảm, lúc trước, nếu không phải có Lục Dương trợ giúp, bản thân có lẽ cũng tiến vào một cái bẫy như vậy.
Đi ở bờ sông, nào có đạo lý không bị ướt giày. Đại diện pháp nhân của công ty, lúc trước hắn cũng không hiểu.
Lưu Lỗi đem nửa ly bia cho vào bụng, sau đó nói: "Bị khai trừ học tịch cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng bị tạm giam, lưu lại hồ sơ, trường học có chút lo lắng cho danh tiếng của trường."
Đinh Siêu nói ra: "Chỉ có thể nói hắn quá xui xẻo, bất quá, tên kia cũng khá đáng thương, cha mẹ ly dị, sống cùng một chỗ với mẹ, nghe nói khi bà mẹ biết tin còn chạy tới trường học, khóc cạn nước mặt, quỳ dập đầu trước chủ nhiệm học viện Thương Mại,nhờ trường học đành phải tìm luật sự biện hộ giùm, chứ bà mẹ một thứ cũng không hiểu..."
"Dân quê nào hiểu mấy thứ này, nếu trường học ra mặt thì may ra, đáng tiếc trường học của chúng ta, giống như muốn phủi sạch quan hệ..."Đinh Siêu có chút im lặng mà ní.
"Siêu ca, những thứ này ngươi biết được từ đâu?"
Mí mắt Lục Dương hơi nhích lên.
Đinh Siêu cũng không có ý giấu giếm: "Chủ yếu là trên diễn đàn của trường, bọn bạn cùng phòng của cậu sinh viên kia còn tạo một nhóm, nói là tiếp thu ý kiến quần chúng, nhìn xem làm sao để giúp đỡ, tin tức này cũng do đám bạn đó chia sẻ..."
"Siêu ca, ngươi quả thật quá nhàm chán đấy." Lưu Lỗi có chút im lặng nhìn thoáng qua Siêu ca.
Đinh Siêu lắc đầu: "Lỗi ca, lời này ngươi nói không đúng, tuy rằng ta hay thăm gia náo nhiệt, nhưng lần này không giống vậy, ta thật sự muốn hỗ trợ, với lại đưa ra không ít chủ ý cho bọn họ đấy."
Nói xong, Đinh Siêu lấy điện thoại ra, ấn mở tin nhắn trong nhóm.
"Cho ta xem một chút."
Lục Dương lấy tới.
Ngón tay trượt xuống, xem toàn vẹn tin tức từ trên xuông dưới.
Tình huống trên thực tế không sai biệt lắm với lời của Đinh Siêu nói, gia hỏa này thuần túy là một tên xui xẻo, bị người ta lừa làm cái gì mà pháp nhân...Chỉ biết đây là một công việc làm thêm do học trưởng giới thiệu, đến ngay cả tên cùng học viện người ta học cũng không biết.
Tổng cộng trong trường đại học, có hơn ba vạn người...Muốn từ trong đám người này, tìm ra được học trưởng kia, thì giống như mò kim đáy biển vậy, huống chi, tên kia có phải sinh viên trong trường hay không, còn chưa xác định.
Tìm không thấy người sau lưng, thì hắn chỉ có thể cõng nồi rồi.
Coi như tìm được, cũng chỉ có thể giảm bớt tội danh, nhưng vẫn chịu tội trước pháp luật như trước, Lục Dương không biết thời điểm này đã sửa lại luật lừa đảo chiếm đoạt lòng tin chưa, nhưng nó chắc chắn tồn tại ở thời điểm này.
Mượn thẻ ngân hàng hay CMND của người khác, rồi cầm lấy đi làm cách hành vi trái phát luật, sẽ bị phán vào tội lừa đảo chiếm đoạt lòng tin, mà tên học trưởng kia chắc chắn sẽ đủ tiêu chuấn phán án, tuy nhiên, so với đại diện pháp nhân phải chịu trách nhiệm chính, thì người sau rõ ràng nhẹ tội hơn nhiều.
Nhìn một chút.
Lục Dương nhíu nhíu mày.
"Lục Dương, sao vậy?"
Lưu Lỗi hỏi.
"Không có gì. ta hình như biết công ty lừa đảo tên An Khang này."
Nhìn thấy lịch sử đoạn chát, có người nói tên công ty lừa đảo kia tên An Khang, chuyên môn làm sản phẩm bảo vệ sức khỏe, Lục Dương liền hiểu rõ, đây không phải là công ty lúc trước Vương Khánh Huy kêu gọi hắn đầu tư sao?
Lúc trước, Lục Dương nhìn ra công ty này khẳng định có vấn đề, nên quyết đoán cự tuyệt đối phương.
Về sau cũng không thèm chú ý tới.
Thật không ngờ.
Gia hỏa này, vậy mà tìm kẻ chết thay, hơn nữa còn là sinh viên năm nhất nghèo khó trong trường của hắn.
Lục Dương nhớ kỹ, lần trước Vương Khánh Huy mời cơm, đi theo còn có một sinh viên trong trường của hắn, tên gọi là gì nhỉ, Lục Dương cũng không nhớ rõ, nhưng có thể xác định là sinh viên học viện Thương Mại, bởi vì lúc trước Vương Khánh Huy giới thiệu như vậy.
Nếu đoán không sai, học trưởng lừa gạt Vương Hồng Vĩ, chính là đồng bọn hợp tác với Vương Khánh Huy.
"Ài, thế giới này quả thật đúng nhỏ."
Lục Dương nhíu nhíu mày.
Trong lòng tự hỏi bản thân có nên nhảy vào hay không.
Dựa theo quan điểm của hắn, chỉ cần chuyện không liên quan đến mình, hắn đều buồn phản ứng lại, hắn với sinh viên tên Vương Hồng Vĩ vốn không quen biết, không cần giúp đỡ làm gì, tuy nhiên....
"Lục ca, vậy ngươi biết người đứng đằng sau thực sự của công ty An Khang này là ai sao? Lão bản chính thức là ai?" Trong lòng Đinh Siêu tràn đầy mong đợi hỏi.
"Không phải rất rõ ràng, thế nhưng vị học trưởng này, ta có thể biết là ai."
Lục Dương chậm rãi nói.