Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 728: Đinh Siêu Mời Khách




Giữa trưa.

Đã đến thời điểm ăn trưa, Lục Dương nhận được điện thoại của Lưu Lỗi ,hỏi Lục Dương trưa nay có thời gian không, Siêu ca muốn mời một bữa cơm.

Đinh Siêu mời khách, tự nhiên Lục Dương sẽ không vắng mặt, không chỉ như thế, hắn còn muốn làm một tấm bảng hoành tráng tặng cho Siêu ca, phía trên viết: "Chúc mừng Siêu ca lần đâu tiên mời khách vào năm 2 đại học."

"Mẹ, trưa nay có bạn học mời khách, con ra ngoài ăn."

Từ phòng đi ra, Lục Dương hướng về phía Tiền Vân đang bận rộn trong phòng bếp nói ra.

"Đi ăn ngoài cũng không nói sớm một chút, làm ta nấu cơm ba người."

Tiền Vân quay đầu nhìn lại.

Lục Dương khoa chân múa tay một trận, chỉ vào cái điện thoại: "Còn không phải do người ta mới gọi điện thoại tới sao?"

"Đi đi, ta cũng không thèm, đi ra ngoài ăn cũng tốt, để bớt xương xườn cho Thanh Thanh ăn."

Xương sườn trong nồi không sai biệt lắm sắp xong rồi, Tiền Vân đem nắp nồi cầm lên, dùng chiếc đũa ấn ấn.

Lục Dương rất muốn nói, quả nhiên là mẹ đẻ của con.

Liễu Thanh Thanh cũng từ phòng ngủ chính đi ra, nghe Lục Dương đi ra ngoài, trên tay nàng còn cầm một cái áo lông dày đặc, đi đến bên người Lục Dương, choàng áo lông lên thân Lục Dương, nói ra: "Bên ngoài lạnh lắm, đi ra ngoài phải mặc nhiều thêm."

Mấy ngay nay nhiệt độ hạ xuống.

Hiện tại đoán chừng đã âm rồi.

Trong phòng có lò sưởi nên không thấy gì cả, đi ra ngoài liền cảm thấy tê cóng.

Đây cũng là lý do vì sao mà người già thích sống ở phía nam hơn phía bắc. Đoán chừng mùa đông trên đó không phải người thường có thể chịu nổi.

Lục Dương đưa tay vào áo lông, lại giật giật mặc ngoài áo lông, Liễu Thanh Thanh hỗ trợ sửa lại cái mũ lông rồi đi lên phía trước, đem khóa kéo lên.

Tiền Vân từ phòng bếp đi ra, thấy một màn như vậy, lại thở dài.

Khuê nữ thật tốt a.

Bà hận không thể tìm được cây côn ở đây mà quất cho nhi tử vài cái.

"Anh đi đây, mẹ anh trưa nay nấu sườn ngon lắm, giữa trưa ăn nhiều một chút."

Không để ý đến biểu lộ của mẹ, Lục Dương ở trên mặt Liễu Thanh Thanh hôn một cái, sau đó ra khỏi nhà.

...

Còn chưa tới cổngTây Môn.

Lục Dương đã gặp được mấy người bạn cùng phòng.

Đinh Siêu bị đông cứng run lên.

Gia hỏa này chỉ cần đẹp không sợ lạnh, đến bây giờ còn mặc một chiếc Hoodie, ngược lại Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác thì lý trí hơn nhiều, Lưu Lỗi dáng người cường tráng lại cao, mặc một chiếc áo bông màu đỏ rộng, giống như ông già noel vậy, Lý Minh Bạc cũng mặc một chiếc áo lông dày đặc, còn mang theo khăn quàng do Thẩm Yên tặng.

"Siêu ca, lần sau đi ra ngoài thì mặc nhiều một chút."

Lục Dương đi lên nghênh đón, nói ra vài câu.

"Đi đi đi." Đinh Siêu thừa chết không nhận bản thân mình lạnh, còn nói nói: "Người trẻ tuổi có hỏa khí tràn đầy, sợ lạnh cái gì, đám các người đều thận hư hết rồi."

Lời còn chưa nói hết, Siêu ca liền rùng mình một cái.

Hai hằm răng của hắn giống như gắn mô tơ, chạm vào nhau vang lên đát đát.

Lý Minh Bác cùng Lưu Lỗi đều nhịn không được cười.

"Siêu ca, đi tới nhà kho, ta lấy cho ngươi một kiện áo lông mặc vào, chúng ta đi ăn cơm rất lâu, sợ ăn xong ngươi lại đóng băng mất." Lý Minh Bác không ngờ Siêu ca thảm như vậy, nhịn không được nói ra.

"Không cần, ta không sao?"

Siêu ca coi mặt mũi hơn mạng sống, tình nguyện chịu lạnh cũng không muốn thừa nhận.

Lục Dương nói ra: "Siêu ca, hảo ý của Minh Bác, ngươi cũng đừng cự tuyệt, nhận cho hắn vui."

"Đừng có lằng nhằng như đàn bà nữa."

Lưu Lỗi lườm Siêu ca.

Nghe được mấy người nói, Đinh Siêu không còn quật cường như lúc nãy nữa rồi, ba người cùng đi đến nhà kho chứa đồ của Lý Minh Bác, Lý Minh Bác từ trong kho lấy ra một đống áo lông, số đo không sai biệt lắm với cơ thể Đinh Siêu, đưa ra cho hắn chọn.

"Ta lấy chiếc màu vàng này đi."

Đinh Siêu cầm lấy một chiếc áo lông màu vàng nhạt, lấy xuống nhãn mắc rồi mặc lên trên người, quả nhiên ấm áp hơn rất nhiều, hỏi: "Minh Bác, bao nhiêu vậy, ta trả cho ngươi..."

"Được rồi, được rồi, nhập hàng giá tiện nghi, không đáng bao nhiêu tiền, Siêu ca không cần khách khí, không phải nói đi ăn cơm sao? Tranh thủ thời gian đi..."

Lý Minh Bác khoát tay áo.

Bạn cùng phòng, hắn cũng không cần lấy tiền, hơn nữa, bày quán hơn một năm, hiện tại cũng coi như có chút vốn liếng, không phải tiểu tử lúc trước vì vài tệ mà đau khổ.

Hiện tại ở trong phòng, Đinh Siêu là kẻ nghèo nhất.

"Vậy cũng không được, chờ quay về ký túc xá ta sẽ trả cho ngươi, ta hiện tại đi làm thêm cũng có tiền." Đinh Siêu cũng không muốn nhận không.

Sau khi mặc xong y phục.

Bốn người chặn lại một chiếc xe taxi.

Lục Dương lúc này mới hỏi: "Đi đâu ăn?"

Bên phía Tây Môn có nhiều tiệm cơm như vậy, lại bắt xe ra ngoài ăn, Siêu ca lần này muốn xuất huyết một trận thật sao?

Đinh Siêu ngồi ở phía trước quay đầu lại ,nói ra: "Lỗi ca nói bên cạnh Tứ Hoàn có một nhà hàng dê nướng nguyên con có mùi vị rất ngon, nên hôm nay ta mang huynh đệ đi qua nếm thử."

"Dê nướng nguyên con không rẻ đâu nha."

Lục Dương kinh ngạc nhìn thoáng qua Siêu ca, sau đó cười nói: "Siêu ca, buổi sáng mới thi xong tiếng Anh, buổi trưa liền mời khách, chẳng lẽ ngươi nhận thua hay sao?"

Thời điểm Lục Dương về ký túc xá có đánh cuộc, nếu như Siêu ca thi qua cuộc thi tứ cấp, Lục Dương liền mời cả phòng ăn cơm, nếu như Siêu ca không qua, Đinh Siêu phải mời khách.

Hôm nay vừa vặn mới thi xong, buổi trưa Đinh Siêu liền mời khách, hơn nữa còn là cấp bậc cao nhất, điều này không tránh khỏi khiến cho Lục Dương phải suy nghĩ nhiều.

Đinh Siêu mặt không đổi sắc, trầm giọng nói: "Không thể nào, thành tích còn chưa có, ai biết sao được, tuy nhiên, lần này ta mời khách, chủ yếu cũng vì chú ý đến cảm giác của huynh đệ trong phòng, không liên quan gì đến vụ cá cuộc...Đương nhiên, nếu như ta thật sự rớt, thì coi như lần này mời khách, nếu đậu, Lục ca ngươi cũng chạy không thoát rồi..."

Ba người đều nhịn không được cười.

Ở với nhau hơn một năm, tính cách Siêu ca ra sao bọn họ lại không biết? Đến chết còn sĩ diện, gia hỏa này đoán chừng vào thi khoanh bậy khoanh bạ, trước mời khách, cũng miễn sau này lại mất mặt.

"Minh Bác, cuộc thi hôm nay có khó không?"

Lục Dương hỏi Lý Minh Bác.

Lý Minh Bác suy nghĩ một chút, nói ra: "Coi như cũng khó, ta đã làm qua đề của mấy năm trước, năm nay thì khó hơn một chút."

Nghe nói như thế, Lục Dương càng thêm khẳng định Siêu ca vào thi nhất định đánh bậy đánh bạ.

"Thế nào, ngươi có qua được không?" Lục Dương lại hỏi.

"Không biết, tỉ lệ cao thì qua được." Lý Minh Bác cũng không có chắc chắn bản thân sẽ qua, đương nhiên, Lục Dương biết hắn luôn luôn rất khiêm tốn, nếu như cuộc thi cấp bốn này Lý Minh Bác không qua được, thì đoán chừng khoa máy tính không có mấy người qua.

"Lỗi ca thì sao?"

Lục Dương hỏi Lưu Lỗi.

Lưu Lỗi nói: "Rất nhiều câu khoanh đại, mặc cho số phận đi."

Gia hỏa này cũng là một con cá ướp muối, bình tĩnh vô cùng...

Đường nội thành khá nhiều ninja rùa, vừa mới qua một giao lộ, một chiếc xe bus không biết từ đâu chui ra, trực tiếp chén lên phía trước đầu xe taxi, bác tài thấy vậy chửi ầm lên vài câu.

Mấy người cũng thôi nói chuyện phiếm.

Đại khái hơn hai mươi phút sau, bọn hắn cuối cùng cũng đến nơi, Đinh Siêu thanh toán hơn hai mươi tệ tiền xe, sau đó bốn người cùng một chỗ bước xuống.

"Lỗi ca, là chỗ này sao?"

Đinh Siêu nhìn cửa hàng cách đó không xa.