Lục Thành, vùng mới giải tỏa, tòa nhà cao ốc Sơn Hải Đại Hạ.
Sau khi có mấy trăm nhân viên Csite tiến vào, nơi đây vốn quạnh quẽ liền biến thành náo nhiệt hẳn lên.
Dưới sự an bài của Lữ Tiểu Vũ.
Chuyện dọn nhà rất thuận lợi.
Cho tới trưa thì trên cơ bản đã xong.
Ngoài cửa lớn công ty.
Một đám nhân viên an ninh xếp thành hai hàng, thân thể thẳng tắp đứng trên quảng trường, Tống Lão Hổ thì đi đi lại lại như đang nói gì đó.
Lục Dương đi tới.
"Tống quản lý, họp à."
Nhìn thấy Lục Dương đi đến, Tống Lão Hổ phất tay, khiến người khác đều tản ra, sau đó vừa cười vừa nói: "Đây không phải do công ty mới chuyển nhân viên đến đây sao, tôi muốn tập huấn lại một lần, trước kia thì có thể cà lơ phất phơ đấy, nhưng hiện tại nhiều người rồi phải chú ý hình tượng..."
"Không cần phải quá nghiêm khắc, làm tốt công tác của mình là được rồi."
Lục Dương nhìn thoáng qua đám người rời đi.
"Những thằng ranh con này, cả đám đều không thể nuông chiều, lão bản, ngài đừng quản nhiêu, cứ để cho tôi nhìn bọn họ." Tống Lão Hổ hùng hùng hổ hổ nói ra.
Đội trưởng bảo an Trương Bân cũng đi tới bên này, nghe được Tống Lão Hổ vậy thì cười nói: "Chủ nhiệm Tống đang hồi xuân lại mười năm trước."
Lục Dương đối với thái độ của mấy bảo an này thì vẫn tương đối hài lòng, hắn lại nói: "Về phương diện sinh hoạt, an bài như thế nào rồi?"
Tống Lão Hổ nói ra: "Cũng được, từ khi vào mùa đông, công ty đều phát cho mỗi người một chiếc áo khoác ngoài, đồng phục an ninh cũng đủ dày, địa phương cư trú cũng sắp xếp xong xuôi, ở phía đối diện cư xá kia, đi qua một đường cái là tới rồi, đường đi làm cũng thuận tiện..."
"Trương Bân, anh cảm thấy còn có cái gì cần làm không?"
So với Tống Lão Hổ, thì Trương Bân rõ ràng càng thêm cẩn thận.
Công ty vội vàng di dời qua đây khẳng định sẽ có chỗ sai sót, bọn hắn ở đây hai tháng, khẳng định biết nhiều hơn một ít.
Trương Bân suy nghĩ một chút nói ra: "Những thứ khác cũng không tệ, chỉ là ăn cơm có chút phiền toái, quanh đây không có tiệm cơm gì cả, muốn ăn cơm phải đi rất xa, hơn nữa giá cả cũng không hề rẻ...."
"Đúng đúng đúng." Tống Lão Hổ nói tiếp: "Ăn cơm là một đại vấn đề, lúc trước chỉ có hai mươi huynh đệ chúng ta, bới cơm theo là được, hiện tại có hơn trăm người, cũng không thể nói mỗi người trước khi đi làm mang theo cơm trưa."
Đây cũng là một vấn đề.
Đổi lại vài năm sau, khi các dịch vụ shipper mọc lên như nấm thì liền đơn giản, nhưng hiện tại muốn ăn cơm thì chỉ có thể đi tới tiệm.
Lục Dương suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Vấn đè thưc ăn cũng là sai sót của công ty, không có cấn nhắc đến tình huống xung quanh đây, tuy nhiên không cần phải lo lắng, nếu như biết rồi, thì sẽ mau chóng giải quyết, phía dưới tầng hầm 1 không phải có một chỗ lớn sao? Tìm người sửa sang lại đơn giản một chút, biến thành nhà ăn của công ty..."
Hai mắt Tống Lão Hổ sáng lên: "Chủ ý này không sai."
"Tôi tán thành, nếu như có thể ở công ty ăn cơm ,vậy cũng không cần chạy đi xa nữa rồi." Trương Bân cũng kinh hỉ nói.
"Được, vậy cứ quyết định vậy đi, đợi tí nữa tôi sẽ an bài chuyện này, tranh thủ trong vòng một tuần làm xong, hai người nếu quen được đầu bếp giỏi, có thể đề cử tới đây, tiền lương đãi ngộ sẽ không thấp."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Ở vùng này ăn cơm, đa số đều là nhân viên công ty của Lục Dương, hắn cũng không có ý định bảo bọn họ ra ngoài ăn, tuy như vậy bớt lo, nhưng giá cả khẳng định sẽ rất đắt, nói bên phía bộ phận hậu cần tìm người mở nhà ăn, ít nhất về vấn đề thức ăn có thể đảm bảo, định giá cũng không cần quá đắt, cao hơn giá thành phẩm một chút là được, không cần lấy lợi nhuận làm mục đích.
"Muốn tìm đầu bếp, ngược lại tôi quen một người không tệ, tay nghề làm đồ ăn khá cao, lúc trước ở Miêu Thôn có mở qua tiệm ăn, về sau đến hạn thuê nhà không đóng nên tạm nghỉ rồi, để tôi hỏi hắn thử xem." Tống Lão Hổ suy nghĩ một chút nói ra.
"Vậy được, vậy anh liên hệ thử xem, nếu như người ta nguyện ý, liền trược tiếp đưa tới bộ hậu cần là được rồi." Dân dĩ thực vi thiên, cân nhắc đến tình huống đặc biệt của vùng mới giải tỏa, Lục Dương đối với vấn đề nhà ăn khá coi trọng.
(Dân dĩ thực vi thiên- Dân lấy thức ăn làm trời).
Đợi đến lúc vùng giải tỏa này càng nhiều công ty chuyển đến hơn, thì muốn ăn cơm thôi cũng là vấn đề, nhưng công ty Lục Dương lại khác, bởi vì đã sớm có nhà ăn, nhân viên trong công ty thà hồ thưởng thức mỹ vị mà giá lại rẻ, cũng có thể tăng thêm lòng trung thành của bọn họ.
Lục Dương gọi một cuộc điện thoại, đem vấn đề này an bài xuống, sau đó hỏi bọn họ về vấn đề trú ngụ.
Thời điểm cao ốc lắp đặt thiết bị, bọn Tống Lão Hổ đều ở tầng một, nhưng sau khi đội thi công làm xong rút đi, thì bọn họ mới chuyển đến nơi công ty an bài.
Nghe được trước mặt bọn họ bốn người một phòng, Lục Dương lắc đầu, nói ra: "Cái này sao có thể được, bảo bên hậu cần sửa lại, bảo vệ bình thường hai người một phòng, đội trưởng cùng quản lý, mỗi người một phòng."
"Chủ tịch, không cần phải như vậy, ở thôi cần gì phải chú ý nhiều như vậy, có nơi ngủ lại là được rồi, hơn nữa, công ty không thu tiền phòng đã là rất tốt rồi."
Tống Lão Hổ khoát tay nói.
Mặc dù biết công ty ở cư xá đối điện mua bà tòa nhà làm ký tức xá cho nhân viên của công ty, nhưng hắn cũng không nghĩ ở đó là tốt, dù sao, bọn hắn làm bảo vệ ở bên kia không tốn phí ăn ở, mặt khác tuy rằng bên phía nhân viên tiện nghi hơn một chút, nhưng mỗi tháng phải tốn mấy trăm tệ tiền thuê nhà.
"Vậy cũng không được, công ty còn không đến mức nhét cả đám người vào một chỗ."
Thấy Lục Dương nói vậy.
Tống Lão Hổ biểu hiện không nói gì, nhưng ở trong lòng thì hết sức cảm kích.
Sau khi cùng Lữ Tiểu Vũ thương lượng một chút công việc tiếp theo, đến hơn một giờ chiều, Lục Dương mới điều khiển xe đi tới phụ cận một điểm thi gần đại học Hà Đông.
Lần trước đã hẹn gặp Quan Nguyệt ở đây.
Hôm nay vừa đúng lúc cuộc thi lái xe bài 3 diễn ra, vì đã hẹn trước nên hắn tới đây cùng nàng.
Quan Nguyệt cùng bạn học cùng trường lái xe đã đến điểm thi, Lục Dương trực tiếp lái xe tới, đến nơi, Lục Dương gọi điện cho Quan Nguyệt, sau đó tìm được địa phương.
"Thi chưa?"
Vừa thấy mặt, Lục Dương lại hỏi.
Quan Nguyệt lắc đầu: "Vẫn chưa...Chúng ta vừa đến nơi này, giám khảo nói chúng ta ở bên này chờ, phải gọi đến tên, mới được vào..."
Cái gọi là khu chờ, kỳ thật là một cái kho hành nhỏ ở bên đường, bên trong trống rỗng, chỉ có bảy tám cái ghế, mặt ghế thì rỉ sét, nhìn qua là biết dùng rất nhiều năm.
Bên trong các thi sinh khác trò chuyện líu ríu.
Lục Dương nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, nói ra: "Có lòng tin không?"
"Không có."
Quan Nguyệt trực tiếp lắc đầu.
"Em khẩn trương sắp chết rồi."
"Khẩn trương cái gì, anh còn chờ đến lúc em nhận được bằng lái xe, tiện đường mua cho em một chiếc, em cũng đừng đến thời điểm mấu chốt lại tuột xích a..."
Lục Dương cười nói.
"Mua xe làm gì, có mua em cũng không dám lái."
"Không thử thì vĩnh viễn cũng không dám rồi, em không nghĩ đến thời điểm năm mới, lái xe con về nhà sao?" Lục Dương thò tay lên má Quan Nguyệt véo một cái.
"Em cố hết sức vậy."