Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 717: Mẹ Chồng Nàng Dâu




Hơn ba giờ chiều.

Tiền Vân gọi điện thoại tới, báo đã đến nơi, Lục Dương vội vàng đi qua đón người.

Ở trước trạm Tây Môn, Lục Dương đã gặp được mẫu thân của mình, Tiền Vân tay trái mang theo bao, tay phải mang theo một cái túi nhựa màu đen, không biết bên trong đựng gì, nhìn qua thì khá lộn xộn.

"Mẹ."

Lục Dương đi tới.

"Xú tiểu tử, ngươi nói ngươi sao làm ra chuyện này, Quan Quan đâu rồi, chỉ có mình ngươi thôi sao?"

Tiền Vân nhìn thấy Lục Dương đi đến, liền vội vàng hỏi.

"Mẹ, người nói gì vậy, tại sao lại hỏi Quan Quan ở đây? Hôm nay là thứ hai, nàng khẳng định còn đang đi học rồi." Lục Dương biết rõ mẹ hiểu lầm rồi.

"Người không phải nói nàng mang bầu sao?"

Tiền Vân kinh ngạc.

Trong tiềm thức, Tiền Vân tưởng rằng Quan Nguyệt mang thai.

Lục Dương lắc đầu, lôi kéo Tiền Vân hướng cư xá đi đến, tiến vào cư xá, đợi không có người nào xung quanh, Lục Dương mới nói:" Mẹ, nghe con giải thích."

"Nói đi, để ta xem ngươi còn nói ra hoa ra ngô sao...." Lông mày Tiền Vân nhăn lại một chỗ, nàng cảm thấy tình huống hiện giờ có chút gì đó không đúng.

Lục Dương nói ra: "Chuyện mẹ làm nãi nãi thì không giả, nhưng mẹ đứa bé thì không phải là Quan Nguyệt..."

"Không phải Quan Nguyệt?" Tiền Vân thử lý giải lời nói của Lục Dương.

Lục Dương gật đầu: "Đúng, không phải Quan Nguyệt, là bạn học cấp ba của con, tên là Liễu Thanh Thanh...cũng ở huyện Thanh Sơn, được rồi, được rồi, đợi lát nữa mẹ gặp sẽ biết."

"Mẹ, mẹ tìm cái gì vậy?"

Lục Dương mới giải thích xong, liền thấy mẹ mình ở phụ cần tìm thứ gì đó.

Tiên Vân ở trong bụi hoa tìm được một cây côn nhỏ, đuổi theo, ở trên đùi Lục Dương đánh vài cái...

Bởi vì mua đông mặc tương đối giày, nên Lục Dương không có cảm giác gì, đợi đánh xong vài cái, hắn nói ra: "Mẹ, người đánh đi, có thể nguôi giận là được....Mẹ là mẹ ruột của con, mặc kệ con làm gì, mẹ đều đứng ở bên cạnh, còn nữa, đợi lát nữa sau khi lên trên, mẹ thu liễm lại tâm tình một chút, nữ nhân mang thai cũng không dễ dàng, trong lòng hay suy nghĩ linh tinh, mẹ cũng đừng có hù nàng."

Tiên Vân đánh vài cái, cũng hết giận, trong nội tâm bà vẫn tương đối thích Quan Nguyệt, muốn thu nha đầu hiếu thuận kia làm con dâu, ai biết nhi tử ở bên ngoài xằng bậy, hơn nữa còn mang thai, nàng mới có thể tức giận như vậy.

Chuyện đã xảy ra rồi.

Cũng không có cách nào.

Trừng mắt nhìn nhi tử, Tiền Vân đem cây côn ném về bụi cỏ, Lục Dương đi tới, kéo cánh tay Tiền Vân cười nói: "Đi thôi, để con dẫn mẹ đi xem nhà ở Lục Thành."

Ngồi thang máy đi lên tầng mười.

Liễu Thanh Thanh biết rõ Lục Dương đi đón người, vì vậy đứng ở ngoài cửa đợi, thang máy vừa mở ra, hai nữ nhân đã gặp mặt.

Ánh mắt Tiền Vân trước nhìn trên thân Liễu Thanh Thanh, phát hiện cô bé này cũng không tệ, vóc dáng cao, lớn lên xinh đẹp, mẫu chốt là, nhìn qua thì kiểu giống như hiền thê lương mẫu...

Nếu không có Quan Nguyệt tồn tại, nhi tử có thể lấy người này làm vợ, Tiền Vân nhất định sẽ vụng trộm cười, nhưng bây giờ...Ài...Trong lòng Tiền Vân âm thầm thở dài, nhưng bên ngoài biểu lộ điềm nhiên như không có việc gì.

"Nha đầu, ngươi gọi là Thanh Thanh đúng không?"

Tiền Vân tiến lên.

Liễu Thanh Thanh ra đón, vô cùng nhu thuận nói: "Bá mẫu người mạnh khỏe, cháu là Liễu Thanh Thanh."

"Không cần khách khí, dì giờ đây tới chiếu cố cháu, cháu chịu nhiều ủy khuất rồi..."Tiền Vân bắt lấy tay Liễu Thanh Thanh, trong lòng thì có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, con mình sao lại có ánh mắt tốt như vậy, gặp toàn nữ hài tốt bụng.

Thấy mẫu thân Lục Dương cũng không phải khó ở chung, Liễu Thanh Thanh cũng thả lỏng xuống, cười nói: "Bá mẫu, cháu không ủy khuất, Lục Dương đối với cháu luôn rất tốt..."

Tiền Vân còn tưởn rằng, Liễu Thanh Thanh không biết sự tình của Quan Nguyệt, trong lòng càng thêm áy náy.

Quay đầu đem cái túi Lục Dương đang cầm nhận lấy.

Tiền Vân nói: "Thời điểm đến đây hơi vội vàng, dì không kịp mang theo gì, vừa vặn ở trên đừng nhìn thấy một cửa tiệm bán gà mẹ, dì mua một con, buổi chiều nay hầm canh thủy cho hai người uống...."

"Để cháu hỗ trợ."

Hai nữ nhân rất nhanh trò chuyện.

Vào phòng, Tiền Vân nấu nước nhổ lông, đem con gà mái xử lý sạch sẽ, Liễu Thanh Thanh đi tới hỗ trợ, chỉ là thời điểm giết gà, Tiền Vân bảo nàng tránh đi, lý do nữ nhân mang thai không thể thấy máu.

Liễu Thanh Thanh cũng không phân biệt được thật hay giả, vô cùng nhu thuận, một lớn một nhỏ sống chung, vô cùng hòa thuận đấy.

Hai nàng cùng một chỗ nấu cơm, Lục Dương thì ngược lại nhàn nhã nhàm chán xem tivi.

"Dì nghe tiểu Dương nói, nhà cháu cũng ở huyện Thanh Sơn? Ơ nơi nào?"

"Ở bên thành Tây."

Liễu Thanh Thanh không có giấu giếm.

"Vậy ba mẹ của cháu làm gì?"

"Mẹ của cháu vài tháng trước đổ bệnh, bây giờ còn ở trong nhà tĩnh dưỡng, cha cháu tên là Liễu Đại Giang, trước đây đi nhận thầu công trình."

"Liễu Đại Giang là ba của cháu?"

Tiền Vân có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy a, a di, người nhận thức được ba ba của cháu sao?" Liễu Thanh Thanh tò mò hỏi.

"Ba của cháu hiện nay làm ở nhà xưởng Hằng Nguyên phải không?"

"Ừ ừ, đúng vậy, lúc trước còn ở thị trấn thu mua hạt dẻ."

Liễu Thanh Thanh tự nhiên là biết gì nói nấy.

Tiền Vân đem da chân gà kéo ra ngoài, nhưng trong lòng thì khó giữ được bình tĩnh, bà cũng không nghĩ tới, thế giới nhỏ như vậy, mới vài ngày trước còn cùng lão công Lục Vĩ nhắc đến Liễu Đại Giang, không nghĩ bây giờ liền gặp được con gái của đối phương, hơn nữa cùng con của mình có quan hệ không tệ.."

"Chưa gặp qua, nhưng mà nghe nói, cha của cháu ở thị trấn rất nổi tiếng đấy."

Tiền Vân giải thích nói.

Liễu Thanh Thanh nói ra: "Không có danh tiếng gì đâu, bị người ta thổi phồng ra đấy."

...

Sau khi đem thịt gà rửa ráy sạch sẽ xong, Tiền Vân đem thịt ga băm thành từng khối nhỏ, thả vào trong nồi hầm, sau đó thêm chút gia vị vào trong....

Gà mái hầm cách thủy, cần thời gian rất lâu.

Sau khi thả gia vị vào xong, Tiền Vân thu nhập lại lông gà cùng nội tạng bỏ đi, để vào trong túi, nói ra: "Thanh Thanh ,cháu hỗ trợ chú ý lửa, để dì ra ngoài vứt đồ."

"A di, hiện tại không có chuyện gì, giao mấy thứ này cho cháu làm được."

Liễu Thanh Thanh vội vàng muốn giúp.

Tiền Vân khoát tay áo nói: "Dì chủ yếu muốn xem thùng rác ở đâu, về sau xuống dưới tiện đường bỏ rác, về sau nếu tìm không được, không phải bị người ta chê cười là lão bà bà ở nông thôn lên sao?"

Tiền Vân mang theo đồ bỏ đi ra ngoài, trước khi đi còn đưa mắt nhìn Lục Dương.

Lục Dương hướng về Liễu Thanh Thanh cười cười, lặng lẽ ra dấu OK, sau đó cùng Tiền Vân đi ra ngoài.

Tiến vào thang máy.

Tiền Vân thở dài hỏi: "Con lúc nào thì cùng Thanh Thanh kết hôn?"

"Kết hôn còn sớm, con còn chưa tốt nghiệp đại học đâu đấy, hơn nữa, nếu con với nàng kết hôn, Quan Nguyệt về sau thế nào?" Lục Dương lắc đầu.

Tiền Vân trừng mắt nhìn nhi tử, nói ra: "Không kết hôn, ngươi nói thật dễ nghe, không kết hôn thì nhà người ta có đáp ứng không? Thanh Thanh ngốc ngếch nên mới bị ngươi lừa, chứ cha mẹ người ta chưa chắc đã đồng ý cho ngươi không kết hôn."

Lúc trước bà cũng hỏi bóng gió, thăm dò được tin cha mẹ Liễu Thanh Thanh còn chưa biết chuyện này, nếu biết chuyện này, Lục Dương nói không kết hôn, cha mẹ người ta sao lại có thể đáp ứng chứ.

"Mẹ, chuyện này mẹ không cần phải lo lắng, về phía cha mẹ Thanh Thanh, con sẽ nói thông..."

Lục Dương nghiêm túc nói ra.

Tiền Vân thấy con mình nắm chắt chuyện này, bà thở dài, nói ra: "Nếu ngươi có thể thuyết phục cha mẹ của nàng, thì ta không quản ngươi rồi."

Nói xong còn phàn nàn một câu.

"Quan Quan là cô gái tốt, Thanh Thanh cũng vậy, hai người đều là bạn học của ngươi...Ba của ngươi làm người thành thật như vậy, làm sao lại sinh ra ngươi a."

Lục Dương lắc đầu, nói ra: "Châm ngôn có câu, rồng sinh rồng, phượng sinh phương, chuột cha sinh chuột con, cha con trung thực? Mẹ nhất định bị vẻ bề ngoài chất phác của cha lừa rồi."

Nghe nói như thế.

Tiền Vân lập tức nghĩ đến, trước khi đi Lục Vĩ còn hỏi bà có nên thông báo tuyển dụng nhân viên thu ngân hay không, trong lòng bà liền âm thầm cảnh giác, lão hổn đản này, che giấu sâu lắm, hắn dám!