Chuyện này dù sao giấy cũng không gói được lửa.
Lục Dương cũng không có ý định giấu giếm với người nhà, bởi vì chuyện này đối với Liễu Thanh Thanh quá không công bằng.
"Thế hoa ở trong tiệm làm sao bây giờ?"
Liễu Thanh Thanh nhìn về phương hướng cửa hàng bán hoa, có chút không nỡ: "Hôm trước em mới nhập hàng xong, còn có rất nhiều..."
"Hiện tại còn nghĩ đến những thứ này nữa...Chìa khóa đâu rồi, đem chìa khóa đây đưa cho anh..."
Liễu Thanh Thanh đem chìa khóa giao cho Lục Dương.
Lục Dương lại đem nó giao cho Tần Lam, nói ra: "Tần tỷ, chuyện cửa hàng bán hoa liền giao lại cho chị rồi, nếu chị rảnh rỗi không có gì thì giúp đỡ nhìn xem....Hoa ở bên trong bán đại hạ giá, bán không được thì tặng khách mua hàng..."
Trước mắt cái siêu thị này, sinh ý không được tốt lắm, thời điểm Tần Lam nhàn rỗi, cũng có thể chạy qua chiếu cố một phen...
"Được."
Tần Lam nhận lấy chìa khóa.
Lục Dương nói tiếp: "Thanh lý xong, giúp em treo tấm bảng cho thuê cửa hàng..."
Sinh con xong còn phải chiếu cố, ít nhất cần một năm, tiệm hoa này khẳng định không mở lại được nữa, chẳng bằng cho thuê, tiền thuê thì giao cho Liễu Thanh Thanh...Cửa hàng bán hoa mở lâu như vậy, kỳ thật cũng không kiếm được nhiều, còn không bằng cho thuê ổn định...Không chỉ có như thế, Lục Dương có ý định mua thêm mấy cửa hàng bên này, trờ về sau mở trạm tàu điện ngầm, đến lúc đó toàn bộ cho thuê, khỏi lo cơm áo gạo tiền.
Danh phận thì cho không được, nhưng những thứ khác, Lục Dương cũng không muốn bạc đãi Liễu Thanh Thanh.
Lại nói Tần Lam vài câu.
Hai người mới trở lại tầng mười.
Vừa ở bên ngoài khó nói, mới vào phòng, Liễu Thanh Thanh mới lên tiếng: "Lục Dương, anh thật sự tính nói cho dì biết sao?"
"Ừ, mấy tháng tới anh sẽ tận lực ở bên cạnh em, tuy nhiên còn phải bận chuyện công ty, không thể tùy thời lúc nào cũng rảnh rỗi được, anh muốn tìm một người để chiếu cố, nhưng mấy bảo mẫu kia thì anh không quá tin tưởng..."
"Thế nhưng mà..."
Trong lòng Liễu Thanh Thanh rất cảm độn, nhưng lại cảm thấy không phù hợp.
"Yên tâm đi, không có việc gì...Mẹ của anh rất tốt, cùng lắm thì mắng anh một trận, anh da mặt dày, không quan tâm."
Sau đó cầm lấy điện thoại đi ra ngoài ban công.
Nhìn Lục Dương ra ngoài nói chuyện điện thoại, Liễu Thanh Thanh cắn môi dưới, vẻ ngoài quật cường lại tăng thêm vài phần cảm động. Nàng hiểu rõ ý của chuyện này thế nào, có nghĩa là Lục Dương không muốn giấu nàng với cha mẹ của hắn, làm cho cha mẹ của hắn bắt đầu tiếp nhận nàng.
Huyện Thanh Sơn.
Tầng hai cửa hàng Hưng Long.
"Ba trăm hai mươi tệ."
Báo một con số hiện lên ở trên máy, Tiền Vân cầm lấy quần áo đưa cho cặp đôi nhỏ trước mắt.
Hai người nhận lấy rồi đưa tiền rời đi.
Tiền Vân đem tiền bỏ vào trong ngăn kéo, dụi dụi con mắt, nhìn Lục Vĩ ngồi cách đó không xa: "Lão Lục, sao tôi có cảm giác có chuyện gì không đúng, mí mắt hôm nay nhảy liên hồi."
"Mắt nào nhảy?"
Lục Vĩ đang sửa sang lại quần áo, nghe lão bà nói vậy, quay đầu lại hỏi.
"Mắt trái."
Lục Vĩ cười cười, nói ra: "Vậy thì chuyện tốt rồi, không phải có một ca khúc nói sao? Mắt trái nhảy nhót, chuyện tốt tới cửa, nhà chúng ta có chuyện tốt rồi."
"Nói hưu nói vượn, nhà chúng ta thì có chuyện gì tốt chứ?"
Tiền Vân dùng sức chà chà lên hai con mắt.
Lục Vĩ nói ra: "Hiện tại nhà chúng ta một ngày kiếm được nhiều tiền như vậy, còn không phải là chuyện tốt sao, nhớ tới lúc trước, tôi ở xưởng gỗ vất vả một tháng mới được có ba nghìn, so với bên này còn không bằng một ngày doanh thu..."
"Không có tiền đồ."
Tiền Vân khinh bỉ liếc nhìn lão công của mình, cúi đầu nhìn xuống, điện thoại trên bàn phát sáng, sau đó vang lên một hồi thanh âm tinh thúy.
"Điện thoại của Tiểu Dương."
Tiền Vấn cầm lấy điện thoại, có chút ngoài ý muốn nói ra.
Lục Vĩ cũng đi tới, nói ra: "Bà không phải vừa nhảy mắt trái sao? Đây còn phải nói, tiểu Dương lần này gọi điện tới, là có sự tình tốt muốn nói với bà."
Tiền Vân tranh thủ thời gian nhận lấy điện thoại.
"Nhi tử, gọi điện làm gì vậy."
"Mẹ, có chuyện tốt..."
Tiếng ở trong điện thoại Tiền Vân rất lớn, tuy rằng không có mở ra loa ngoài, nhưng Lục Vĩ ở một bên cũng nghe được, ông hướng về phía Tiền Vân trừng lớn hai mắt, biểu lộ như kiểu bà thấy chưa...
"Chuyện tốt gì?"
"Mẹ, người được làm nãi nãi rồi."
"..."
Tiền Vân khẽ run tay, điện thoại thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.
Lục Vĩ ở một bên, những lời vừa nãy cũng nghe không qua rõ ràng, hỏi lại: "Tiêu Dương nói gì vậy? Sao bà lại phản ứng lớn thế?"
Tiền Vân lười để ý tới ông, liền vội vàng hỏi: "Con trai, ngươi nói thiệt hay nói giả, ngươi đừng nói đùa với ta."
"Thật mà...Hai tháng rồi, con mới từ bệnh viện trở về."
"Ngươi....Cái tên tiểu tử thúi này, Quan Quan vẫn còn học đại học, ngươi lại làm ra loại chuyện này hã?" Tiền Vân không tức giận không được.
"Mẹ, chuyện này, con ở trong điện thoại khó mà một lời nói hết, trước mẹ đừng quản chuyện trong nhà nữa, tới Lục Thành một chuyến, con sẽ ở trước mặt mẹ giải thích rõ ràng...Còn nữa, chuyện này đừng nói cho nhiều người biết..."
Cúp điện thoại.
Lục Vĩ suy nghĩ có chút gì không đúng.
"Tiểu Dương nói gì vậy?"
Tiền Vân sửng sốt nửa ngày, mới lên tiếng: "Tiểu Dương nói, tôi sắp làm nãi nãi rồi."
"Bà làm nãi nãi, không phải ta sắp làm gia gia rồi sao, nói như vậy...Ài, cái tên tiểu tử thúi này, lá gan cũng quá lớn rồi." Lục Vĩ không biết nên nói gì cho phải.
Ông hơn hai mươi tuổi mới quen Tiền Vân, mà Lục Dưỡng vẫn còn đến trường, đã phải làm cha rồi sao?
"Lão Lục, tôi bốn mươi rồi sao?"
Tiền Vân hỏi.
"Ừ, bốn mươi, tính cả tuổi mụ thì bốn mốt." Lục Vĩ suy nghĩ một chút nói ra.
"May quá, may quá..."Tiền Vân hít sâu một hơi: "Cũng may không phải ba mươi làm nãi nãi."
"Tiểu Dương nói thế nào?"'
Lục Vĩ quan tâm đến chuyện này.
Tiền Vân nói: "Hắn nói tôi tới Lục Thành một chuyến, mặt khác, đừng nói chuyện này ra bên ngoài."
"Tiểu Tử thúi này, còn biết xấu hổ nữa." Lục Vĩ nhíu nhíu mày, nói ra: "Để tôi lái xe đưa bà đến Lục Thành đi."
"Lão gia như ông thì chạy tới xem náo nhiệt làm gì, tự tôi ngồi xe đi."
"Vậy bà chú ý an toàn, đến nơi thì báo tình huống cho tôi thế nào."
"Được, ông ở bên này nhìn xem, trước tiên khoan tuyển thu ngân đã." Tiền Vân suy nghĩ một chút nói ra.
Lục Vĩ nhíu mày: "Không phải nói, hai ngày sau sẽ có thu ngân đến tìm sao?"
"Hừ, ông tính thừa dịp tôi không có nhà, thông đồng với tiểu cô nương nhà người ta à." Tiền Vân trừng mắt liếc nhìn.
Lục Vĩ ngượng ngùng cười cười: "Nói gì vậy, ta đã lớn tuổi rồi, không nhận, không nhận, một mình ta làm cũng được, đợi bà trở về thì tìm sau."
Trong điện thoại Lục Dương ấp úng, không nói quá nhiều tin tức hữu dụng, Tiền Vân bức thiết muốn chạy qua hỏi thăm rõ ràng, cưỡi xe điện về nhà, cầm vài bộ quần áo, liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra ngoài.
Một chiếc BMW đời 3 dừng lại.
"Đệ muội, vội vội vàng vàng đi đâu vậy?"
Từ trên xe bước xuống, chính là đại bá của Lục Dương, Lục Vệ Quốc, trên xe còn có con gái lớn Lục Hiểu Manh.
Lục Hiểu Manh cũng tò mò nhìn nhị nương.
"Trong nhày không xảy ra chuyện gì, ý định lên Lục Thành thăm tiểu Dương."
Tiền Vân thuận miệng nói ra.
"Đi Lục Thành a." Lục Hiểu Manh kinh ngạc nói: "Nhị nương, vừa vặn a, chúng ta cũng ý định đi Lục Thành, cùng đi đi."
"Các ngươi cũng đi Lục Thành?"
Tiền Vân nhìn thoáng qua Lục Vệ Quốc.
Lục Vệ Quốc không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, hắn âm thầm trừng con gái, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng lại không: "Đúng vậy, ta nhờ người tìm công tác dùm Tiểu Manh, nên mang nó qua làm...Ngươi cũng đi Lục Thành, thì vừa vặn, ta mang ngươi qua theo."
Tiền Vân nhìn thoáng đường cái, một chiếc taxi cũng không có, nàng nói ra: "Vậy được rồi, làm phiền anh cả."