Từ phòng vệ sinh đi ra.
Lục Dương mặc quần áo tử tế, nói ra: "Quan Quan, em trước tiên ở nhà chờ một lát, anh ra ngoài mua bữa sáng về..."
"Chúng ta cùng nhau đi mua."
Quan Nguyệt cũng tỉnh lại đã lâu.
"Bên ngoài quá lạnh rồi, nghe lời anh, nghỉ ngơi thật tốt, đợi lát nữa anh sẽ trở lại..."
Trấn an xong Quan Nguyệt, Lục Dương xuống lầu thay giày.
Ra khỏi cửa biệt thự.
Lục Dương mới lấy điện thoại ra nhìn lại lần nữa, đọc tin nhắn Liễu Thanh Thanh gửi tới, hắn hít sâu một hơi, không biết nên kinh hỉ hay kinh hãi đây...
Tin nhắn ngắn ngủn chỉ có một hàng chữ.
"Lục Dương, em hình như có..."
Có?
Có cái gì hả?
Tự nhiên không cần nói cũng biết.
Liễu Thanh Thanh cũng không phải loại nữ nhân thích nói giỡn, vừa sáng mà đã gửi tin nhắn, nhất định là nàng đã nắm chắc rồi mới nói như vậy....Đem cửa chính khóa lại, Lục Dương đi ra sân nhỏ, lấy điện thoại gọi lại.
Chỉ chốc lát, đã có người nhanajj.
"Tin em gửi tới...Thật sao?"
Trong lòng Lục Dương còn ôm vài tia hi vọng.
Trước đó không lâu hắn còn cười nhạo Ngô Bá vì có con mới lập gia đình, không nghĩ tới, việc vui nhanh như vậy đã rơi xuống trên người hắn.
Liễu Thanh Thanh ở trong điện thoại nhu hòa nói: "Mấy ngày nay em có chút muốn ăn, lại thường xuyên buồn nôn vô cớ, hôm qua đi siêu thị hỏi, Tần tỷ nói, có thể là do em có bầu, em đành đi tới tiệm thuốc mua que thử thai, buổi tối hôm qua thử, hiện lên hai vạch..."
"Hai tháng nay thân thích có đến bình thường không?"
Lục Dương hỏi.
Liễu Thanh Thanh nói ra: "Hai tháng nay đều chưa tới, lúc trước em cũng không có chú ý tới chuyện này..."
Vù vù vù...
Lục Dương thở ra mấy hơi.
Dựa theo tin tức hiện tại lấy được, trên cơ bản khả năng cao đến chín phần, sợ không có gì nhiều điểm trùng hợp như vậy, hắn nói ra: "Hôm nay em đừng tới cửa hàng nữa, trước ở nhà nghỉ ngơi, đợi tí nữa anh tới dẫn đi bệnh viện khám xem..."
"Ừ, vậy em chờ anh."
"Tốt, đừng lo lắng gì cả, hết thảy có anh đây..."
Cúp điện thoại.
Lục Dương không biết nên cao hứng hay không, có hài tử, dĩ nhiên là một chuyện rất hạnh phúc, chỉ là, hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng...Đoán đại khái, thời điểm trước khi cùng Liễu Thanh Thanh về quê nghỉ Quốc Khánh, lúc ấy hắn cảm thấy Liễu Thanh Thanh ở kỳ an toàn, nên không hề nghĩ nhiều...Kết quả trúng thầu rồi...
Phụ cận đại học Hà Đông có rất nhiều tiệm ăn sáng.
Ở cách đó cư xá không xa, Lục Dương nhìn thấy một cửa hàng, hắn vào đó mua hai phần bánh bao hấp, hai chén sữa đậu nành, bốn cái bánh tiêu.
Lúc trở lại, Quan Nguyệt cũng mặc xong quần áo, từ trên lầu đi xuống.
"Bánh bao mới ra lò, em nếm thử đi.."
Lục Dương đem bánh bao đặt ở trên bàn cơm.
"Sao anh lại không đạp xe đạp đi." Quan Nguyệt từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy vẫn còn xe đạp.
Lục Dương nói ra: "Buổi sáng đi nhiều một chút, coi như rèn luyện thân thể."
Quan Nguyệt cầm lấy một cái bánh bao hấp cắn một miếng, nàng nói ra: "Lục Dương, tí nữa em không thể đi chơi với anh nữa rồi, sáng nay có tiết học của Diệt Tuyệt Sư Thái."
Lục Dương vốn có chuyện cần đi xử lý, nghe nói như thế, cười cười, nói ra: "Vị Diệt Tuyệt Sư Thái này rất lợi hại lắm phải không?"
"Đúng vậy a, nàng mỗi khóa đều phải điểm danh, ai dám trốn học, đều bị đánh rớt tín chỉ trực tiếp, khoa chúng ta có mấy người không tin, kết quả đều bị học lại, phụ đạo viên đến xin cũng không được..."
Trong lòng Quan Nguyệt còn sợ hãi nói ra.
"May quá, anh không phải học tiết nào của nàng."
"Cũng quá dọa người rồi."
Một bên trò chuyện, một bên Lục Dương bổ sung dinh dưỡng, hắn mở miệng cắn một miếng bánh bao hấp, ăn liên tục mấy cái, lại đem ly sữa đậu nành một hơi uống hết.
Quan Nguyệt thì ăn uống chậm rãi, nàng cũng ăn không ít, đem phần bánh bao của mình ăn hết, còn thừa lại mấy cái bánh tiêu thì không có động.
"Còn nhiều như vậy, sao anh không ăn nữa đi."
Quan Nguyệt nhìn nhìn bánh tiêu.
Lục Dương rút ra một tờ giấy lau miệng, nói ra: "No rồi, không ăn nổi nữa, bánh tiêu để vào trong tủ lạnh đi, khi nào em tới đây với bạn, có thể bỏ vào lò vi sóng hâm lại mà ăn."
"A, vậy cũng được." Quan Nguyệt đem mấy cái bánh tiêu còn dư bỏ vào trong tủ lạnh.
Lục Dương nhìn thoáng qua điện thoại, đã hơn bảy giờ sáng, hắn nói ra: "Không còn sớm nữa, trước để anh đưa em về trường học."
"Ừ ừ, được."
Quan Nguyệt vào phòng bếp rửa tay, sau đó hai người đi ra ngoài cửa.
Đạp xe, trở Quan Nguyệt tới dưới lầu ký túc xá, Lục Dương mới quay người rời đi...
Lúc này, khoảng cách lên lớn còn một hồi nữa.
Trong phòng.
Mấy người bạn cùng phòng đều ở đây.
Quan Nguyệt vừa mới vào cửa, ánh mắt của ba người đều tập trung về phía nàng.
Triệu Oánh Oánh đứng dậy đi tới, giống như tiểu cẩu ở quanh người Quan Nguyệt hít hà.
"Oánh Oánh, mùi gì?"
Hoàng Hà cười nói.
Triệu Oánh Oánh nói ra: "Mùi của đàn ông."
"Nói bậy, sao lại có mùi của đàn ông."
Quan Nguyệt ngượng ngùng không thôi, mấy người bạn cùng phòng nghe vậy cười lên hắc hắc, lúc trước cũng có thời điểm Quan Nguyệt không quay về ký túc xá, nhưng lần này rõ ràng không giống lần trước, các nàng không cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra.
Đùa giỡn một hồi, Hoàn Hà cùng Trương Yên ra cửa trước, các nàng còn phải đi ăn sáng, Quan Nguyệt đã ăn rồi, sẽ không đi theo, Triệu Oánh Oánh thì có lời muốn nói với Quan Nguyệt, nên cũng không đi cùng.
Chờ hai người rời đi sau đó, Triệu Oánh Oánh mới lên tiếng: "Quan Quan, nam nhân của ngươi đâu rồi?"
Quan Nguyệt tìm sách vở hôm nay đi học, nói ra: "Ta phải đi học, hắn về trước rồi."
"Ngày hôm qua ngươi có cảm giác gì?"
Phòng ngủ không có người ngoài, Triệu Oánh Oánh cũng tuyệt không e lệ.
Hai người ở chung phòng ký túc xá đã một năm, có thể nói tình cảm khăng khít như tỷ muội, Quan Nguyệt cũng không giấu giếm nói ra: "Ngày hôm qua ta có uống một chút bia, nhớ không rõ, nhưng cảm giác hơi đau..."
"Lần đầu tiên đau cũng là chuyện bình thường, nhưng về sau rất thư thái.'' Triệu Oánh Oánh giống như một lão tài xế kỳ cựu.
Quan Nguyệt trợn mắt: "Ngươi không phải độc thân sao? Sao lại biết rõ như vậy."
Triệu Oánh Oánh vụng trộm cười cười, nói ra: "Chưa từng ăn thịt heo, thì không biết heo chạy thế nào sao? Ở trong máy tính của ta, có mấy video hay lắm, ngươi có muốn không ta, để ta gửi cho ngươi nhìn thử."
Quan Nguyệt mở to hai mắt, vô cùng khó tin nói ra: "Cái này mà ngươi thậm trí cũng có?"
Triệu Oánh Oánh hơi hơi đỏ mặt, nói ra: "Ngươi nhớ lần trước đồng học trong khóa gửi lên nhầm nhóm chát không? Tuy rằng rất nhanh liền gỡ xuống, nhưng ta tay nhanh mắt lẹ, nên kịp lưu lại..."
"Oánh Oánh, ngươi cũng quá trâu rồi."
Quan Nguyệt tán thưởng một câu.
Triệu Oánh Oánh khinh thường nói: "Cũng vậy, ta chỉ là lý thuyết suông, sao so được với người phái thực chiến như ngươi."
"Ngươi còn đùa nữa."
Quan Nguyệt dùng sách đánh Triệu Oánh Oánh vài cái.
Triệu Oánh Oánh ngăn lại, hỏi: "Ngày hôm qua các ngươi ở đâu, vẫn là khách sạn lần trước sao?"
"Không phải....phòng ở đã trùng tu xong, chúng ta tới bên kia." Quan Nguyệt nói ra.
"Là biệt thự bên cư xá Kiến Nghiệp Sâm Lâm sao? Không nghĩ tới nhanh như vậy mà đã trùng tu xong, hâm mộ quá đi mất, Quan Quan, ngươi còn chưa tốt nghiệp mà đã ở biệt thự rồi..."
"Không cần hâm mộ, ngươi cũng có thể vào ở mà, trường học chúng ta không phải hư lò sưởi sao? Buổi tối ngươi cùng ta tới bên kia ở, bên kia rất ấm, một chút cũng không lạnh, lại gần trường học...."