"Ừ, ngủ...."
Quan Nguyệt thì thào tự nói.
Thể trọng của nàng rất nhẹ, vẫn chưa tới một trăm cân(50kg), bị Lục Dương nhẹ nhõm ôm vào phòng chủ chính ở tầng hai.
Quan Nguyệt tuy rằng say, nhưng từ đầu đến cuối đều nắm lấy tay Lục Dương không buông ra.
Nhìn nữ sinh xinh đẹp động lòng người, Lục Dương nhẹ nhàng đặt nàng xuống, sau đó từ trong túi quần Quan Nguyệt, lấy ra điện thoại di động, ấn vài cái tắt mày....
Đồng dạng hắn cũng lấy điện thoại của mình, ấn tắt chuông đi, sau đó Lục Dương đem từng kiện quần áo trên người cởi bỏ.
Sau đó đến lượt Quan Nguyệt.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua khe cửa sổ, chiếu vào sàn nhà trong phòng ngủ.
Không biết đến khi nào.
Bầu trời âm u đã trở nên trong.
...
Quan Nguyệt tỉnh lại, đã là lúc hai giờ sáng, khi nàng tỉnh lại, có thể rõ ràng cảm giác được toàn thân có cảm giác đau đơn xé toạc.
Đầu vẫn còn có chút hôn mê.
Tuy nhiên nhìn thấy Lục Dương yên tĩnh nằm ở một bên ngủ, khóe miệng Quan Nguyệt lộ ra vẻ mỉm cười.
"Lục Dương, từ hôm nay trở đi, em chính là nữ nhân của anh, anh không được bỏ rơi em đâu đấy." Quan Nguyệt lặng lẽ ở bên tai Lục Dương thì thầm một câu, sợ đánh thức Lục Dương, nên giọng của nàng rất nhỏ.
Bức màn đã được kéo ra, một vòng trăng sáng hiện giữa bầu trơi đen, vừa vặn đối diện ngay tại cửa sổ.
Ánh trăng chiếu vào phòng.
Có thể rõ ràng nhìn thấy chậu Tiên Nhân Chướng ở trên ban công.
"Điện thoại đâu rồi."
Quan Nguyệt nhìn xung quanh một vòng, muốn tìm điện thoại di động của mình, nàng nhớ kỹ là đã đem điện thoại để vào trong túi quần, nhìn chiếc quần nằm dưới mặt đất, nàng thò tay đem quần nhặt lên, ở trong túi sờ sờ, cũng không có phát hiện ra điện thoại đâu.
Nàng vặn mở đèn trên tủ đầu giường.
Ánh đèn sáng ngời.
Quan Nguyệt mới tìm được điện thoại của mình.
Ấn vào không có phản ứng, vốn nàng còn tưởng rằng đã hết pin, nhưng khi khởi động máy xong, nàng mới phát hiện pin vẫn còn rất nhiều, Quan Nguyệt rất thông minh, một thoáng liền biết chắc là do Lục Dương tắt nguồn điện thoại.
Nhớ lại hai lần tước, một lần bị mẹ nàng gọi điện tới cắt ngang, một lần khác là phụ thân gọi tới thông báo tới Lục Thành...Hai lần làm cho kế hoạch Lục Dương thực hiện không được, nàng che miệng chịu không được phải cười trộm một tiếng.
Trên điện thoại, cũng không có cuộc gọi nhỡ nào.
Chỉ có ba tin nhắn được gửi đến.
Quan Nguyệt nhìn nhìn, đều do Triệu Oánh Oánh gửi tới.
"Quan Quan, tám giờ rồi, tối nay ngươi có về không?"
Tin tức này được gửi đến lúc bảy giờ năm mươi tám phút.
"Ký túc xá khóa cửa rồi, ngươi đừng về nữa, về cũng không vào được đâu..." Tin này được gửi đến mười một giờ đêm.
"Chú ý an toàn."
Đây là tin cuối cùng, vào lúc mười hai giờ đêm.
Nhìn thấy tin nhắn, Quan Nguyệt cười cười, nàng biết rõ khẳng định Triệu Oánh Oánh lo lắng cho mình, tuy rằng hiện tại đã muộn, nhưng Quan Nguyệt vẫn nhắn tin trở về.
"Điện thoại không có pin, vừa mới khởi động máu, ngươi ngủ đi."
Vốn còn tưởng sáng ngày hôm sau, Triệu Oánh Oánh mới đọc được tin nhắn, nhưng không nghĩ một lát sau, Triệu Oánh Oánh đã nhắn lại.
"Nửa đêm canh ba ngươi không về, cũng không gửi tin nhắn nói một tiếng, làm ta lo lắng chết đi được, ngươi ở đâu, vẫn còn ở cùng với Lục Dương sao?"
Đổi lại thường ngày.
Quan Nguyệt nếu như không về ký túc xá, nhất định sẽ nói Triệu Oánh Oánh một tiếng, hôm nay say rượu quên mất chuyện này.
"Ừ, vẫn ở cùng hắn một chỗ."
Quan Nguyệt trả lời.
Triệu Oánh Oánh: "Hai ngươi các ngươi làm cái kia...Ngươi hiểu mà....
Quan Nguyệt: Ừ...
Triệu Oánh Oánh: Kiềm chế, kiềm chế, đừng mang bầu.
Quan Nguyệt: Không đâu.
Triệu Oánh Oánh: Ta phải đi ngủ rồi, đừng quên ngài mai có tiết của Diệt Tuyệt Sư Thái.
Quan Nguyệt: Ngủ ngon.
Cùng Triệu Oánh Oánh hàn huyên một hồi, Quan Nguyệt vẫn không buồn ngủ, bình thường mỗi ngày nàng chỉ ngủ bảy tám tiếng, hôm nay đã coi như vượt chỉ tiêu rồi.
Lục Dương ở một bên thì ngủ như chết, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng hít thở trùng trùng điệp điệp.
Quan Nguyệt rất nhàm chán.
Liền mở điện thoại ra lên đọc tiểu thuyết.
Đem dài đằng đẵng, chỉ có tiểu thuyết mới có thể giúp nàng giết thời gian.
Tiểu thuyết Lục Dương viết, Quan Nguyệt đều đã đọc cả rồi, nàng hiện tại thích đọc tiểu thuyết nữ hơn, thời điểm này, thể loại mà nữ sinh ưu đọc nhất chính là Mary Sue.
(Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Mary Sue thường là hình ảnh được lý tưởng hóa hoặc hoàn mỹ của chính bản thân tác giả)
Nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh.
Một hồi đã trôi qua mấy tiếng.
Trời bên ngoài đã tảng sáng.
Quan Nguyệt đang đọc một quyển tiểu thuyết, gọi là Tà Mị Bá Đạo Tổng Tài Yêu Tôi, nhìn thấy nhân vật nam chính vì muốn nhân vật nữ chính hai chân tàn tật có thể thực hiện mộng tưởng leo lên đỉnh Everest, hắn dứt khoát quyết định huy động toàn bộ lực lượng, trong vòng một tháng, xây thang máy nối thẳng đến đỉnh Everest, đọc xong đoạn này, làm cho Quan Nguyệt không nhịn được cười.
"Ông ông..."
Điện thoại chấn động hai cái.
Điện thoại Quan Nguyệt đang cầm trên tay, tự nhiên không phải của nàng, nhìn một chiếc điện thoại khắc đặt ở trên tủ đầu giường bên kia, trong lòng Quan Nguyệt có chút hiếu kỳ
Mới sáng sớm, người nào lại gửi tin nhắn cho Lục Dương vậy.
Nhìn thoáng qua Lục Dương vẫn còn ngủ rất say sưa, Quan Nguyệt nhích thân lại gần, ngồi dậy, sau đó duỗi cách tay trắng nõn ra ngoài, lướt qua Lục Dương đang ngủ, cầm di động tới.
Màn hình điện thoại phát sáng, có thể nhìn thấy có người mới gửi tin nhắn tới, nhưng nội dung tin nhắn ra sao thì Quan Nguyệt lại nhìn không được...
"Sao thông báo tin nhắn của điện thoại ta không giống hắn nhỉ?"
Quan Nguyệt biết rõ, mình và Lục Dương cùng một dòng sản phẩm, chỉ có màu sắc bất đồng, vừa rồi Triệu Oánh Oánh gửi tin nhắn tới, nàng không cần mở khóa vẫn có thể đọc được tin nhắn, nhưng ở bên điện thoại Lục Dương, chỉ biểu hiện ra một biểu tượng có tin nhắn gửi đến, không biết nội dung bên trong, cũng không biết người gửi tới là ai.
Thử một cái về ngày sinh nhật của mình, phát hiện mật khẩu sai, Quan Nguyệt bĩu môi, hừ một tiếng, lại để điện thoại trở về, bất quá lần này động tác có chút lớn, không cẩn thận đụng phải Lục Dương, Lục Dương mơ mơ màng màng mở mắt.
"Em tỉnh lúc nào vậy?"
Lục Dương dụi dụi con mắt.
Liền phát hiện Quan Nguyệt đã ngồi dậy, tựa ở đầu giường.
"Hơn hai giờ sáng em đã tỉnh rồi."
Quan Nguyệt có chút nhỏ giọng đáp lại, vừa rồi nhìn lén điện thoại Lục Dương, không nghĩ tới bị phát hiện rồi.
"Sớm như vậy sao, em tỉnh lại rồi thì làm gì."
Lục Dương ngáp một cái, tuy rằng đổi chỗ ngủ, nhưng hắn vẫn như cũ ngủ rất thoải mái, hiện tại mới tỉnh lại....
Quan Nguyệt nhìn pin của điện thoại, đã không còn lại bao nhiêu, nàng tắt điện thoại của mình, nói ra: "Đọc tiểu thuyết mấy tiếng, để em kể cho anh nghe, vừa rồi em đọc được một bộ tiểu thuyết rất thú vị..."
Quan Nguyệt hào hứng bừng bừng, nói lại nội dung tiểu thuyết vừa rồi mình đọc được.
Lục Dương nghe xong, nhịn không được cười lên.
"Vẫn là tiểu thuyết nữ sinh bổ não."
"Người viết quyển tiểu thuyết này não cũng quá lớn rồi, nhân vật nam chính lại có nhiều lão bà như vậy, nào là công chúa, còn có quốc sư,nữ đế.....Mà trong lòng anh cũng không phải muốn vậy chứ." Quan Nguyệt đột nhiên nói ra một câu.
Nghe xong câu này, làm cho Lục Dương ngây ngẩn cả người.
Hắn vội vàng phủ nhận.
"Nói đùa gì vậy, tiểu thuyết cùng sự thật có thể giống nhau sao? Em chẳng lẽ không biết, chỉ có mấy gà tơ mới biết ra tiểu thuyết HS như vậy,cùng một đạo lý, đừng nhìn ở trong tiểu thuyết của anh có nhiều nữ chính, nhưng mà sự thật, anh vậy mà rất ngây thơ đấy..."
Thấy Lục Dương chính nghĩa trả lời, một chút kẽ hở cũng khong có, Quan Nguyệt cũng không có suy nghĩ nhiều, nàng hỏi: "Vừa rồi hình như điện thoại của anh có tin nhắn gửi tới."
Lục Dương cười cười, nói ra: "Vừa rồi em lấy cớ để che đậy chuyện nhìn lén điện thoại của anh sao?"
"Cái gì gọi là nhìn lén, em chỉ sợ anh bỏ lỡ tin tức quan trọng, chứ còn lâu em mới thèm đọc tin nhắn của anh." Quan Nguyệt thề chế không thừa nhận.
"Thiệt hay giả?"
Lục Dương có chút không tin.
"Đương nhiên là thật rồi."
"Anh cho em xem, em có xem không."
Lục Dương cầm di động tới, nhập mật mã chuẩn bị mở khóa.
"Không nhìn, còn lâu em mới thèm nhìn."
Quan Nguyệt nghiêng đầu đi.
"Hắc hắc."
Lục Dương cười cười, vén chắn lên, đứng dậy đi vào buồng vệ sinh, một bên vừa rót nước, một bên vừa mở khóa điện thoại, mở ra tin nhắn nhìn nhìn, nhìn xong nội dung....
Lục Dương trợn tròn hai mắt.