Lục Dương nhìn thoáng qua ký hiệu trên vô-lăng, cười nhạt một tiếng.
"Porsche Panamera, tính thêm trang phục, coi như trên người ngươi ba triệu chắc đủ rồi nhỉ, mới chỉ có chiếc xe ba triệu bạc, không cần phải kiêu ngạo như vậy!."
"Mới ba triệu bạc, khẩu khí của ngươi lớn nhỉ?" Nữ nhân khinh miệt cười cười.
"Được rồi, ta cũng chẳng muốn nhiều lời với ngươi, nếu ngươi cảm giác mình không sai, thì cứ duy trì thói quen này đi..."
Lục Dương lắc đầu.
Nữ nhân này nếu mà không thay đổi, thì sớm muộn sẽ có một ngày nàng vì chuyện này mà khóc.
Không phải tất cả mọi người, bởi vì tiền của ngươi mà nuông chiều ngươi, hơn nữa, tiền này có phải do nàng kiếm được hay không thì còn chưa biết được...Nếu làm tiểu tam của người khác, vậy cũng quá thảm rồi, không có mệnh làm công chúa mà cứ đòi làm công chúa, qua tiếp vài năm, tuổi già xuống sắc, cái ngày đấy cũng không xa đâu.
Không buồn phản ứng lại với nữ nhân này, Lục Dương đem xe đạp hướng phía trước dắt bộ tới, vượt qua chiếc xe này, liền đến chỗ của hắn rồi, hắn cũng lười đạp tiếp.
"Một tên đưa đồ ăn thôi mà còn giả bộ cái gì!."
Nữ nhân hừ một tiếng, vừa rồi mới nhìn trước rỏ xe đạp, bên trong rỏ chứa đừng hộp đựng đồ ăn, nàng con cho rằng Lục Dương là nhân viên đưa thức ăn từ bên ngoài tới.
"Ồ, nhà này ngươi ship tới sao?"
Nữ nhân nhìn thấy Lục Dương đi vào sân nhỏ của căn biệt thự số 15, nàng có chút kinh ngạc.
Lúc trước thời điểm chọn phòng ở cư xá này, nàng vốn cũng coi trọng căn biệt thự này, tuy nhiên, lúc đó cố vấn tiêu thụ nói cho nàng biết, căn biệt thự số 15 đã bán đi rồi, điều này làm nàng hết sức tiếc nuối...Ở trong thành thị, phía sau nhà mà có một mảnh trúc là sự tình rất khó để có được, coi như trong lúc rảnh rỗi không có gì làm, ra ngắm rừng trúc, tâm tình cũng thả lỏng đi rất nhiều.
Lục Dương không biết nữ nhân này đang nhìn hắn.
Trở lại sân nhỏ, trước đem xe đỗ lại đúng vị trí, sau đó mang theo túi lớn túi nhỏ đẩy cửa đi vào.
Thấy Lục Dương trực tiếp tiến vào trong.
Nữ nhân ở trên xe có chút khó tin, trên kia không phải nhân viên giao hành sao? Làm sao có thể trực tiếp vào nhà, đến ngay cả việc gõ cửa cũng không gõ.....Hơn nữa thời điểm vừa rồi mở cửa, nàng rõ ràng còn nhìn thấy trong nhà còn có một nữ nhân trẻ tuổi.
Hay là.....
Căn biệt thự số 15 này, chính là nhà của hắn?
Nữ nhân biết rõ giá cả nơi đây, một căn biệt thự ở đây đã có giá tiếp cận gần bốn triệu, nếu như tính luôn phí lắp đặt sửa sang, thì không sai biệt lắm tầm khoản một triệu...Người mua nổi biệt thự ở đây, thì đối với họ một chiếc Porsche cũng chỉ là con muỗi.
Khó trách vừa rồi hắn bình tĩnh như vậy.
Nhìn không ra, là một kẻ trẻ tuổi có tiền...Đáng tiếc, trong lòng nữ nhân sinh chút hối hận, so sánh với người bạn trai kia, thì ngươi trẻ tuổi vừa rỗi rõ ràng hào hoa, phong nhã, tốt hơn rất nhiều.
Nếu biết hắn cũng ở chỗ này, vừa rồi nàng sẽ xin số điện thoại liên lạc.
Không để nàng suy nghĩ lâu.
Biệt thự bên cạnh chạy ra mấy người.
Trong đó có một nam nhân bụng phệ hơn bốn mươi tuổi, cùng một nhóm người đi ra ngoài, nói vài câu, những người khác lần lượt lên xe rời đi, nam nhân liền hướng chiếc Porsche đi tới.
"Lili, nhìn cái gì vậy?"
Nam nhân cười ha hả nói.
Nữ nhân thu hồi ánh mắt, nhìn nam nhân, lộ ra vẻ mỉm cười: "Bàn xong chưa?"
Nam nhân gật đầu: "Xong rồi, bọn họ đã đem phòng ốc đo đạc xong, trở về sẽ thiết kế phương án giao cho chúng ta, đến lúc đó nhìn lại một chút...Ồ, nhà kia đã vào ở rồi sao?"
Nam nhân cũng phát hiện, trong sân của căn biệt thự sát vách có một chiếc xe đạp nữ sinh.
"Ừ, em vừa rồi thấy có người tiến vào, hẳn là chủ xí nghiệp đi." Nữ nhân không nói ra sự tình thiếu chút nữa tông xe.
Nam nhân cười nói: "Vậy có chút đáng tiếc, nếu anh gặp phải, còn có thể chào hỏi vài câu, đều kinh doanh ở Lục Thành....Về sau ít nhất còn có thể giúp đỡ một chút."
"Gấp cái gì, về sau khẳng định có thể gặp nhau."
Nữ nhân thoáng che giấu vẻ lúng túng trên mặt.
Trong phòng.
Lục Dương cùng Quan Nguyệt ngồi ở trên ghế salon, trên bàn trà để toàn đồ ăn Lục Dương mới đi cầm về.
Bọn hắn mỗi người một hộp cơm, lúc ăn, Lục Dương nói ra sự tình vừa rồi.
"Người nào vậy, rõ ràng là lỗi sai của mình, còn nói nữa."
Quan Nguyệt có chút tức giận nói.
Lục Dương thì không thèm để ý, hắn cười cười ,nói ra: "Thế giới rộng lớn như vậy, loại người nào cũng có, nếu mỗi ngày đều tức giận vì mấy chuyện cỏn con như vậy, thì không phải chết vì tức rồi sao."
"Tính tình của anh thật tốt, loại người này, không thể nhân nhượng được." Quan Nguyệt ăn một miếng đồ ăn.
Lục Dương mở ra một chai bia, nhìn nhìn Quan Nguyệt, hỏi: "Em có muốn uống không."
"Em có thể uống sao?"
Quan Nguyệt có chút động lòng.
Trong nhà, mẹ nàng quản quá nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn, nàng còn không nếm thử qua mùi vị của bia là gì, nữ nhân đều rất hiếu kỳ, Quan Nguyệt tự nhiên sẽ không ngoại lệ.
Hơn nữa, Quan Nguyệt cũng rõ ràng hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì, nàng muốn mượn cảm giác say đó, để không phải lúng túng.
"Cùng người ngoài thì không thể uống, nhưng cùng anh thì thoải mái...."
Lục Dương đem lon bia giao cho Quan Nguyệt, sau đó bản thân thì tự mở một lon khác.
Đây là Yanjing Bear(Bia Yên Kính), độ cũng không hề thấp....
Lục Dương nâng lon, nói ra: 'Đến, chúc mừng chung ta thăng quan nhà mới, cạn một hơi..."
"Được, cạn ly..."
Hai lon bia dễ dàng đụng vào nhau, hai ngươi đều cầm lên uống, khục khục khuc...Mới uống một ngụm, Quan Nguyệt đã bị sặc, nàng vội vàng đặt xuống, nói ra: "Bia cũng khó uống quá rồi."
Vốn tường rằng bia có mùi vị dễ uống, nhưng không nghĩ tới lại khó uống như vậy.
"Ngon mà, có gì đâu mà khó uống."
Lục Dương uống một hớp, còn có chút vẫn chưa thỏa mãn.
"Thật sự khó uống quá rồi...Giống như là..." Quan Nguyệt suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng nghĩ tới một thứ cùng loại, nàng nói ra: "Giống như là uống nước vo gạo vậy."
"Làm sao em biết nước vo gạo có mùi vị giống bia, hay là em uống thử nước vo gạo rồi?"
Lục Dương tủm tỉm nhìn nàng.
"Đây là..."
Quan Nguyệt không biết trả lời sao.
Lục Dương ăn một miếng đồ ăn, lần nữa bưng lên lon bia, nói ra: "Vậy em có uống nữa không?"
"HEAA,...ai sợ ai."
"Vậy thì cạn ly."
"Cạn!."
....
Mùi vị bia tuy không tốt, nhưng uống vào bụng cũng không sao, Quan Nguyệt uống vài lon, gương mặt xinh đẹp của nàng đã trở nên phấn hồng.
Lúc mới bắt đầu, Lục Dương còn khuyên được vài câu, nhưng về sau, Quan Nguyệt đều chủ động uống, còn nói khoác không biết ngượng cái gì mà không say không nghỉ....Tửu lượng của nàng thật sự rất bình thường, uống xong mấy lon bia vào bụng, đầu có chút lâng lâng, ánh mắt cũng dần dần mê ly....
Nhìn thoáng qua điện thoại, vẫn chưa đến ba giờ, Lục Dương biết rõ kế hoạch buổi chiều phải huy rồi, vốn tính đi mua sắm một ít đồ ăn gạo muối, nhưng hiện tại xem ra chỉ có thể đợi đến ngày mai.
Trước tiên đem cái bàn dọn sạch, đem đồ ăn thừa cùng rượu cạn đều để vào trong túi, xách đến trước nhà.
Quan Nguyệt thấy vậy còn muốn tới hỗ trợ.
Nàng mới đứng dậy, liền lảo đảo ngã vào trên ghế salon.
Thu thập xong, Lục Dương đem cửa chính khóa kỹ, rồi đi tới, ôm công chúa Quan Nguyệt lên.
Quan Nguyệt mặc dù có chút mơ hồ, nhưng cũng cảm giác được mình bị Lục Dương bế lên.
Nàng ôm cổ Lục Dương, mơ mơ màng màng mà hỏi: "Chúng ta làm gì vậy?"
"Đi ngủ!."
....