Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 711: Chạy Không Thoát (2)




Phong này được thiết kế không tệ, Lục Dương cũng không tìm ra được điểm xấu gì, Quan Nguyệt nhìn qua cũng rất hài lòng...Tiêu nhiều tiền như vậy, coi như không lãng phí.

Nếu như không có yêu cầu gì đặc biệt cao, thì nơi đây dùng để làm phòng cưới cho bọn họ, cũng dư xài rồi.

"Đến cả kem đánh răng cũng có a..."

Quan Nguyệt ở trong phòng vệ sinh nhìn xung quanh một vòng, có chút kinh ngạc nói....Nàng vốn cho rằng, cần phải mua một ít đồ dùng sinh hoạt, hiện tại xem ra, giống như không cần rồi....

"Không chỉ có mấy thứ kia, còn có mấy cái này nữa."

Lục Dương từ phòng vệ sinh đi ra, đi đến bên cạnh tủ quần áo...

Quan Nguyệt bu lại, mở ra nhìn vào bên trong, nhìn qua thì có năm bộ chăn ga gối đệm vẫn còn nằm trong bao bì.

Thấy Lục Dương đem những thứ này ra, Quan Nguyệt cũng tới hỗ trợ một tay.

Hai người mỗi người một bên, đem ga giường trải xong, Quan Nguyệt thì xếp chăn lại đặt lên tấm nện, Lục Dương thì đem gối nhét vào vỏ, sau đó đem gối đầu đặt lên giường....

Một chiếc giường nhỏ liền làm xong xuôi.

Quan Nguyệt ngẩng đầu, thấy Lục Dương tựa cười mà không phải cười nhìn nàng, trên mặt không khỏi nhiều thêm vài phần thẹn thùng, nàng có chút vô lực nói ra: "Anh không phải là đang nghĩ đến chuyện xấu chứ..."

"Em đoán xem, dù sao hôm nay em chạy cũng không thoát được đâu."

Lục Dương cười tủm tỉm nhìn Quan Nguyệt.

Mấy lần trước, hắn đều thiếu chút nữa thực hiện được ý đồ của mình, nhưng lại bị nguyên nhân gì đó đột nhiên cắt ngang, điều này làm cho Lục Dương buồn bực rất lâu....

Lần này tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện ngoại ý muốn được.

Bởi vì ước định lúc trước, Quan Nguyệt cũng không bài xích, chỉ là nàng đang hết sức khẩn trương, ở trong phòng, giống như Lục Dương tùy thời có thể đem nàng làm bữa trưa mà ăn.

"Lục Dương, Trương Yến phòng của em chia tay với bạn trai rồi..."

Vì để giảm bớt tâm tình đang khẩn trương, Quan Nguyệt nhắc đến sự tình trong phòng ngủ.

Lục Dương cũng không tỏ ra bất ngờ, hắn nói ra: "Lần đâu tiên gặp Vương Khánh Huy, anh đã biết gia hỏa này là người không đáng tin cậy, bọn hắn mà có thể lâu dài, thì mới là kỳ quái..."

Mấy nữ sinh cùng phòng với Quan Nguyệt, Lục Dương không chỉ gặp mặt một lần, ngoài trừ Quan Nguyệt ra, thì củng chỉ có Triệu Oánh Oánh lớn lên không tệ...Nếu dựa theo điểm của Đinh Siêu mà chấm thì được hơn tám mươi điểm, còn hai người Hoàng Hà cùng Trương Yến, cũng chỉ là loại nữ sinh bình thường, không làm người ta hai mắt tỏa sáng được...

Nhìn độ da mặt dày của Vương Khánh Huy, Lục Dương biết rõ gia hỏa này không có cảm giác gì, trước kia bởi vì không có lựa chọn nào khác ngon hơn, vì vậy mới cùng Trương Yến cũng một chỗ...Hiện tại có tiền, tự nhiên phải lựa mối ngon hơn rồi.

"Cặn bã năm, tồi tệ...."Quan Nguyệt có chút không cam lòng nắm tay lại, nói ra: "Anh không biết đâu, chuyện này đối với Trương Yến đả kích nhiều bao nhiêu, rất nhiều ngày, nàng ở trong phòng không nói không rằng, mấy người chúng ta đều lo lắng nàng có nghĩ quẩn hay không..."

"Hiện tại thì sao?"

Lục Dương nhẹ nhàng ôm lấy Quan Nguyệt.

Quan Nguyệt nói ra: "Hiện tại thì đỡ hơn nhiều, chỉ là so với trước kia thì có chút trầm hơn, có lẽ đả kích lần này quá lớn đi, Vương Khánh Huy không chỉ có lừa gạt tình cảm của nàng, mà còn lừa cả tiền...Vì ủng hộ sự nghiệp của Vương Khánh Huy, Trương Yến đã tìm bằng hữu thân thích mượn không ít tiền, đều mua thực phẩm bảo vệ sức khỏe của hắn, hiện tại nợ không ít người..."

"Người xấu đều có trời thu, anh đoán rằng tên kia cũng không nhảy nhót được bao lâu đâu..."Lục Dương đối với Vương Khánh Huy cũng không có nhiều định kiến, so sánh với bạn cùng trang lứa, Vương Khánh Huy tuyệt đối là nhân tài, ít nhất về phương diện lịch duyệt cùng kinh nghiệm, đã vượt xa mấy sinh viên cùng lứa tuổi, nhưng cũng chỉ thế thôi, gia hỏa này...Tham niệm quá sâu, nhưng lại không có chống lưng mạnh sau lưng.

Tử hệ trung sơn lang, đắc chí tiện xương cuồng....Vương Khánh Huy vẫn còn có chút non nớt, loại trò lừa gạt người khác này, làm sao có thể làm lâu dài, đến lúc sự tình náo lớn, hối hận cũng đã trễ...

(Tử hệ Trung Sơn Lang, đắc chí tiện xương cuồng--Con sói ở Trung Sơn, đắc chí liền càn rỡ: Câu này tương tự với câu ếch ngồi đáy giếng của Việt Nam, nếu bạn thích tìm hiểu xấu hơn, có thể lên gg hỏi thăm)

"Rất xấu rồi, lừa nhiều người như vậy, đến cả Hoàng Hà cũng bị lừa mấy nghìn tệ, về sau nhất định sẽ gặp báo ứng." Quan Nguyệt vì bạn mình bênh vực kẻ yếu.

Lục Dương cười nói: "Không nhắc đến hắn nữa, mà nói một chút về em, em đã có bằng lái xe chưa?"

Thời điểm khai giảng năm 2, Lục Dương đã đăng ký cho Quan Nguyệt một khóa học lại xe ở trường danh giá, lúc này đã trôi qua ba tháng, Lục Dương còn không biết, Quan Nguyệt đã đi đến đâu rồi.

"Còn chưa, Bài ba rớt một lần...Em còn chưa đặt lịch cho cuộc thi lại..."

Nói đến chuyện thi bằng lái xe, Quan Nguyệt liền đau đầu.

"Ba tháng đến bài ba đã là rất giỏi rồi, thi xong bài số 3, liền có bằng lái xe..."Lục Dương cổ vũ một phen, so với Lữ Tiểu Vũ, thì Quan Nguyệt rõ ràng giỏi hơn rất nhiều.

"Em sợ rớt, nên vẫn chưa dám đi thi lại."

Quan Nguyệt lẩm bẩm.

"Quan Quan, em không thể vì sợ mà bỏ việc lớn a...Thò tay cúi đầu dù sao vẫn ăn một đao, còn không bằng khảo thi sớm một chút đi, đem bằng lái xe cầm tới tay..."Lục Dương cười nói.

"Thế ngày mai em liên hệ bên phía trường học hẹn lịch thi bài 3 vậy."

Quan Nguyệt nói ra.

"Ừ." Lục Dương nhẹ gật đầu, sau đó nói: "Em trước xem thi vào ngày nào, đến lúc đó nói cho anh biết, anh cùng đi với em."

Thời điểm này kì thi vẫn còn chưa căng thẳng như về sau, đạo lí đối nhân xử thế đơn giản vẫn làm được, chỉ cần Quan Nguyệt lái xe không có vấn dề, Lục Dương đi theo, không chừng còn có thể giúp đỡ một chút.

"Được, hẹn xong thời gian em sẽ báo với anh."

...

Hai người ở trên tầng hàn huyên một hồi.

Không quá bao lâu, điện thoại Lục Dương vang lên.

Nhìn dãy số, là bên phía tiệm cơm gọi tới.

Nhận điện thoại xong, Lục Dương nói ra: "Đồ ăn của chúng ta đã được đưa tới đây, nhưng bị bảo vệ ngăn lại không cho vào, anh phải đi ra ngoài một chuyến để cầm về, chúng ta đi xuống trước đi."

Ăn cơm nhất định phải ăn dưới phòng bếp nên hai người cùng nhau xuống lầu.

Lục Dương nói Quan Nguyệt ở phòng khách chờ, còn hắn mặc vào áo lông, quằng lên chiếc khăn mà Quan Nguyệt tự tay đan, mở cửa, một cỗ khí lạnh rét thấu xương liền thổi tới, Lục Dương nhịn không được rùng mình một cái.

Tranh thủ thời gian đóng cửa lại, Lục Dương lấy xe đạp của Quan Nguyệt trong sân nhỏ ra, hướng phía cửa chính tiểu khu đạp tới....

Cư xá tuy rằng rất lớn, nhưng đạp xe một hồi đã đến, đi tới cửa tiểu khu, cùng bảo vệ nói vài câu, Lục Dương đem đồ ăn bên ngoài nhận lấy, cũng may rổ xe Quan Nguyệt khá lớn, có thể chứa hết toàn bộ....

Sau khi nhận lấy đồ nă, Lục Dương liền đạp xe đạp trở lại.

Thời điểm hắn sắp về đến nhà, chiếc Porshe đỗ gần biệt thự hắn không xa đột nhiên mở cửa ra, Lục Dương may mắn né tránh kịp, không thôi thiếu chút nữa đụng rồi, may mắn không xảy ra tại nạn, đạp đến bên cửa, hắn ngừng xe lại.

Nhìn thoáng qua vào phía trong xe, Lục Dương nhíu nhíu mày.

"Thời điểm mở cửa xe, có biết nên nhìn trước nhìn sau xem có người không?"

Trên ghế lái Porsche, là một nữ nhân lớn lên không tệ, đại khái khoản ba mươi tuổi, trang điểm tinh xảo, y phục mặc trên người cũng là của nhãn hàng nổi tiếng, nhìn qua là biết kẻ có tiền.

"Ngươi có phải nam nhân hay không hã, thiếu chút nữa va vào xe của ta rồi, còn nói như vậy...Nếu đụng phải xe ta, có đem nhà ngươi bán đi cũng không bồi thường nổi..."

Không mở miệng thì thôi, mở miệng ra đã biết không có học vấn...

Có thể là do nhìn thấy Lục Dương đạp xe đạp, nữ nhân liền tỏ ra vẻ mặt cao ngạo.