"Liễu thúc, công tác bên phía nhà xưởng Hằng Nguyên, tạm thời thúc cũng đừng có quản, hiện tại sắp đến giai đoạn mở nhà máy, cách điều chế cũng có rồi, phải tập trung tranh thủ, trước cuối năm có thể mở nhà máy sản xuất đồ uống...."
Lúc ăn cơm.
Lục Dương cùng Liễu Đại Giang trò chuyện.
Liệu Đãi Giang gật đầu: "Bác sẽ cố hết sức."
Lục Dương tiếp tục dặn dò: "Số điện thoại của Viên Hòa Bình, bác cũng có rồi, nếu có chuyện gì không hiểu cứ gọi cho hắn, hắn là người từng trải, hiểu biết nhiều, hơn nữa còn là cổ đông của nhà xưởng, không thể để cho hắn nhàn rỗi được..."
Liễu Đại Giang cười cười: "Điều này là đương nhiên rồi."
Một bữa cơm ăn rất lâu.
Sau khi ăn xong, Liễu Thanh Thanh cùng Ngô Mẫn Hà bắt đầu dọn dẹp.
Ngỗ Mẫn Hà vào trong phòng bếp rửa chén, Liễu Thanh Thanh đi rửa tay, đi tới, ngồi cạnh Lục Dương hỏi: "Ngay mãi phải về Lục Thành rồi sao?"
Tay Lục Dương đặt ở dưới bàn, lặng lẽ nắm lấy bàn tay trắng nõn, nói ra: "Em không phải nói ở nhà hoài chán sao? Sao vậy, hiện tại không muốn đi nữa à."
Thấy phụ thân ở bên cạnh, Liễu Thanh Thanh có chút ngượng ngùng, nàng nói ra: "Cũng không phải, sự tình nhà máy, em sợ ba sử lý không tốt."
"Em tính ở lại giúp à? Mà vừa nãy anh cũng nói rồi, còn có thêm lão đầu nữa, em yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu, xây dựng nhà máy cũng không khó như trong tưởng tượng, hơn nữa, chúng ta cũng không cần phải chay đôn chạy đáo, dù sao công ty cũng không thiếu tiền..."
Bây giờ có thể nói Csite là tiền nhiều như nước.
Đầu tư xây một nhà xưởng có mấy trăm vạn, cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí như trước, coi như thua lỗ cũng không ảnh hưởng gì, tựa như học được một bài học vậy.
"Vậy được rồi, ngày mai chúng ta cùng nhau quay về Lục Thành."
Nghe Lục Dương nói vậy, Liễu Thanh Thanh cũng yên tâm phần nào.
Lục Dương nhẹ gật đầu, nói ra: "Tốt lắm, trưa mai em ăn nhiều một chút, ăn trưa xong anh tới đón em."
Ở nhà Liễu Thanh Thanh ngây ngốc đến ba giờ chiều.
Lục Dương mới lái xe rời đi.
Ngày mai phải đi rồi, Lục Dương có ý định tới bên cửa hàng bên kia nhìn một cái, nhân tiện tạm biệt Ngô Bá, lại nhìn sinh ý bên kia thế nào, tuy nhiên mới đi được không bao lâu, điện thoại của hắn vang lên.
Nhìn qua.
Là mọi rợ gọi tới.
Đem xe dừng lại ở ven đường, Lục Dương cầm lấy điện thoại: "Mọi rợ?"
Giọng nói của Tiền Mãn ở trong điện thoại truyền ra: "Lục ca, ngươi đang ở nhà sao?"
"Ta hã? Làm sao vậy?"
"Là thế này, tỷ của ta muốn mời ngươi một bữa cơm, ngươi xem chiều nay có rảnh không."
Tiền Mãn nói ra mục đích của mình.
Lục Dương có chút kinh ngạc, sau đó liền đoán được nguyên nhân, chỉ sợ là Tiền Tiểu Quyên đã đậu phỏng vấn nhà xưởng Hằng Nguyên rồi, lần này mời khách, chắc là vì cảm tạ hắn....
Vuốt vuốt cái bụng hơi nhô của mình.
Trưa nay ăn hơi nhiều, nên bây giờ hắn vẫn còn chưa đói.
Nhưng Lục Dương cũng không có ý tứ cự tuyệt, hỏi lại: "Được, không có vấn đề, ngươi với tiểu Quyên tỷ ở đâu?"
"Chúng ta đang ở bên bệnh viện nhân dân huyện...."
"Vậy ngươi đợi một chút, ta tới đây."
...
Ở ngã ba phía trước rẽ một phát, lại chạy thêm vài phút, Lục Dương đã tới bệnh viện nhân dân huyện, đỗ xe vào bãi trước mặt, Lục Dương hướng phía bệnh viện đi bộ tới.
Đi vào phòng bệnh.
Lục Dương liền nhìn thấy Mọi Rợ cùng Tiền Tiểu Quyên trong phòng, hai người cũng phát hiện hắn đến.
"Lục ca, tiểu Dương..."
Nhìn thấy Lục Dương vào cửa, mọi rợ cùng Tiền Tiểu Quyên đều chào hỏi.
Lục Dương đi tới trước giường bệnh, nhìn nhìn chân mọi rợ, cười nói: "Trên thị trấn không có bác sĩ sao? Sao lại xuống đây thay thuốc vậy..."
Tiền gia trang cách thị trấn cũng không gần, mọi rợ lại đi đứng bất tiện, bị giày vò đưa tới đây.....
Tiền Tiểu Quyên nói ra:" Buổi sáng trong thôn có người lái xe đến huyện, chúng ta liền đi nhờ xe, hơn nữa mọi rợ nói chân có chút ngứa, ta sợ có chuyện gì, liền đưa hắn tới đây chụp X-Quang nhìn một cái..."
"A."
Lục Dương cười nói: "Mọi rợ, miệng vết thương ngứa là chuyện bình thường, mà gần đây nhìn ngươi béo lên không ít, xem ra mấy ngày nay tĩnh dưỡng không tồi nha..."
"Bác sĩ cũng nói như vậy đấy."
Mọi rợ vẻ mặt sùng bái nói.
Tiền Tiểu Quyên ở một bên cũng mở miệng nói ra: "Tiểu Dương, chị vừa rồi có đi tới nhà xưởng Hằng Nguyên, được chọn rồi, hơn nữa còn giúp ta tìm một vị sư phù già để theo học, cảm ơn em rất nhiều..."
Lục Dương khoát tay: "Đều là người nhà, không cần nói cảm ơn, Tiểu Quyên di, về sau chị phải hảo hảo học tập cho tốt, học được một thân bản lĩnh này cũng không tệ...."
"Ừ ừ, ta nhất định sẽ nghiêm túc học tập."
Tiền Tiểu Quyên thận trọng nhẹ gật đầu, không vì cái gì khác, chỉ cần có thể ở lại nhà xưởng sản xuất quần áo, nàng sẽ chăm chỉ học tập, tranh thủ sớm bắt kịp với người khác.
Hài tư sinh ra trong gia đình nghèo khó, so với người khác thì càng biết quý trọng cơ hội nắm được hơn.
"Tiểu Dương, tối nay chúng ta đến khách sạn Đám Mây ăn cơm đi."
Tiền Tiểu Quyên dò hỏi.
Khách sạn Đám Mây là khách sạn tốt nhất huyện, lúc trước Ngô Bá kết hôn, chính là đến khách sạn Đám Mây đón dâu đấy.....Coi như chỉ có ba người bọn họ, một bữa cơm cũng phải mấy trăm tệ.
Lục Dương biết Tiền Tiểu Quyên muốn cảm ơn, nhưng vẫn cười cười nói ra: "Tiểu Quyên di, mấy ngày nay em về nhà, suốt ngày đều ăn thịt với cá đấy, hiện tại nghĩ đến là thấy ngán rồi, thật sự không muốn tới khách sạn ăn nữa...."
"A, vậy thì phải làm sao bây giờ."
Tiền Tiểu Quyên có chút gấp.
"Vậy đi, đợi lát nữa tới nhà hàng ở phía đối diện bệnh viện, tùy tiện ăn chút đồ ăn như đậu phụ sốt cà chùa....chứ mấy thứ khác, em thật sự ăn không vào được nữa."
Lục Dương nó ra.
Hắn cũng không cự tuyệt mời khách, chỉ lựa chọn một nơi rẻ hơn mà thôi, nhà hàng đối diện bệnh viện, ăn chút thức ăn, thêm đĩa đậu sốt cà chua, chỉ một trăm tệ là đã có thể ăn no...Dù sao trong nhà Tiền Tiểu Quyên cũng không dư dả, Lục Dương cũng không muốn nàng lãng phí tiền, đương nhiên, chủ yếu hắn cũng không muốn đến khách sạn ăn cơm.
Tiền Tiểu Quyên cảm thấy cấc bập có chút thấp, Lục Dương đã giúp nàng nhiều như vậy, sao có thể tùy tiện tìm một tiệm cơm mà thông qua chứ.
"Vậy đi, bằng không em sẽ không ăn nữa."
Lục Dương có chút chém đinh chặt sắt nói ra.
Tiền Tiểu Quyên lúc này mới nhẹ gật đầu, chỉ có thể tiếp nhận đề nghị này.
Ở bệnh viện hàn huyên với hai người một tiếng, mắt thấy cũng sắp đến bốn giờ rồi, hai người mới dùng xe lăn, đem mọi rợ đẩy ra ngoài.
Ba người tới nhà hàng đối điện bệnh viện, nay còn chưa tới thời gian ăn cơm, người cũng không nhiều, Lục Dương nhìn nhìn menu, tùy tiện chọn một chút thức ăn.
"Bốn món ít quá, kêu thêm mấy món nữa đi."
Tiền Tiểu Quyên nói ra.
Lục Dương cười cười, đem menu đưa cho nhân viên, nói ra:" Thêm một đĩa đậu cà chua, thế thôi...được rồi."
Đồ ăn rất nhanh được dọn lên.
Tuy rằng không phải rất đói, nhưng nhìn thấy mấy miếng đậu cà chua óng ánh, Lục Dương vẫn còn ăn một chén lớn, không thể không khen, mấy tiệm ăn ở dưới quê này, tiệm nào đề có mùi vị đồ ăn không tồi.
Ăn uống no say.
Lục Dương bảo hai người chờ một chút, hắn muốn đi tới bệnh viện lấy xe, rồi đưa hai người về nhà.
"Tiểu Dương, không cần phiền toái như vậy đâu, chúng ta thuê xe đi là được rồi."
Mọi rợ cũng nói: "Đúng vậy a, Lục ca, đi xa lắm không cần đâu."