"Không sao, vừa vặn ta cũng muốn lái xe ra ngoài thư giãn một phen, đợi tí...."
Xe rất nhanh rời khỏi thị trấn, hướng phía trấn Song Cát chạy tới.
Đến thị trấn.
Tiền Tiểu Quyên chỉ vào một ngôi nhà cách đó không xa, nói ra:" Tiểu Dương, chị phải về nhà một chuyến, nói chuyện với người trong nhà chút."
Chuyện nàng được nhận vào làm ở nhà xưởng Hằng Nguyên, thì phải báo với người trong nhà một câu, còn nữa, nàng cũng muốn nhìn con gái mình một chút....
Nay vừa đúng thời gian ăn cơm tối, mấy hàng xóm bưng bát cơm ra ngoài vừa ăn vừa hóng chuyện, bọn hắn cũng nhìn thấy Tiền Tiểu Quyên từ trên xe xuống, cả đám đều kinh ngạc.
Tuy nhiên, bà bà của Tiền Tiểu Quyên cũng đang ở ngoài, xe cũng không rời đi, ngược lại còn hạ cửa kính trên xe xuống, chuyện này không thể nghi ngờ đã đánh tan những lời đàm tiếu mà họ vừa nghĩ xong.
"Tiểu Quyên, hắn là..."
Bà bà Tiền Tiểu Quyên có chút bận tâm nhìn vào cửa xe.
Dù sao.
Nhi tử nhà mình quanh năm ở nước ngoài, bà quả thực lo cho con dâu mình không chịu nổi sự cô đơn lạnh lẽo. Nhưng Tiền Tiểu Quyên một mực rất thành thật, có lẽ không đến mức vậy đâu.
"Bà bà."
Mọi rợ ở trên xe vẫy vẫy tay.
Bà bà nhìn thấy em trai của Tiền Tiểu Quyên, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiền Tiểu Quyên nói ra: "Mẹ, Đình Đình đã về chưa?"
"Ở trong nhà làm bài tập đấy."
Lúc nói chuyện, bà bà còn nhìn vào người lái xe trẻ tuổi kia.
Tiền Tiểu Quyên giới thiệu: "Đây là chất nhi nhà ngoại của con, tên là Lục Dương...Mới vừa rồi là hắn đưa hai người chúng con trở lại thị trấn...."
"Ừ ừ."
Trên mặt bà bà lúc này mới lộ ra nụ cười, khách khí nói: "Vào nhà uống chén trà đi."
"Không cần, không cần, đợi lát nữa trời cũng tối rồi, cháu còn phải đưa Tiền Mãn về nhà, chân hắn bất tiện."
Lục Dương khoát tay áo.
Tiền Tiểu Quyên tiếp tục nói: "Mẹ, Lục Dương giúp con tìm quan hệ, khiến con vào nhà xưởng Hằng Nguyên đi làm, trong vòng ba ngày sẽ đến nhận việc, về sau con phải đến nhà xưởng làm rồi...Vì vậy sự tình trong nhà cùng Đinh Đình, còn phiền mẹ chiếu cố thêm nữa."
"Con nói con được nhận vào nhà xưởng Hằng Nguyên làm việc sao?"
Người thế hệ trước hiển nhiên đối với nhà xưởng Hằng Nguyên đánh giá rất cao.
Đây chính là nhà xưởng lâu năm, danh tiếng lại tốt, cũng phải có hơn mười mấy năm lịch sử.
Bà không nghĩ tới, con dâu nhà mình, vậy mà may mắn vào làm trong nhà xưởng Hằng Nguyên, đâ chính là nơi nổi tiếng với đãi ngộ tốt, hơn nữa còn có mặt mũi, so với con mình đi làm ở nước ngoài thì còn xịn hơn.
"Dạ, may mắn có tiểu Dương trợ giúp, nếu không lấy tay nghề của con thì còn lâu mới vào được."
Tiền Tiểu Quyên lại nhìn Lục Dương một chút.
Trong lòng bà bà kích động không thôi, liên tục cảm tạ, lại để cho Tiền Tiểu Quân yên tâm làm việc, sự tình trong nhà cùng con gái cứ giao cho bà là được....Con dâu vào làm ở nhà xưởng tốt nhất huyện, cái này chính là một chuyện nở mặt nở mũi a.
"Mẹ, con đi thăm Đình Đinh trước, đợi lát nữa còn phải về Tiền gia trang, chờ mấy ngày sau, còn trở lại một chuyến, thu dọn đồ đạc rồi tới nhà xưởng báo danh."
"Được, được, đi đi, hảo hảo chiếu cố đệ đệ của con cho tốt..."
Nếu là ngày thường, nghe được chuyện Tiền Tiểu Quyên muốn về nhà mẹ đẻ chiếu cố đệ đệ, bà khẳng định sẽ không vui, nhưng hiện tại thì không giống vậy, con dâu có tiền đồ như vậy, tiến vào nhà xưởng tốt nhất huyện làm, về sau có thể kiếm được nhiều tiền rồi, mấu chốt nhất, thân thích bên nhà ngoại không hề đơn giản, có xe hơi, còn có thể đem người đưa vào nhà xưởng Hằng Nguyên, người lợi hại cỡ này, bà tự nhiên cũng không dám đắc tội...
Bà bà liền ở bên ngoài phụng phối với mấy người Lục Dương, Lục Dương cũng từ trên xe bước xuống chào hỏi, chỉ có Tiền Mãn chân tay bất tiện, nên Lục Dương không cho hắn xuống xe, uống ly trà mà bà bà Tiền Tiểu Quyên đưa tới, Tiền Tiểu Quyên cũng từ trong phòng nhỏ đi ra, còn nắm tay theo một tiểu cô nương cột bím tóc dừng dê, tiểu cô nương này nhìn qua bộ dáng tầm khoản bốn năm tuổi, khuôn mặt có chút ửng đỏ....Giống như Đậu Đậu lúc gặp ở trên xe lửa vậy, có chút sợ hãi người lạ, nhưng trong mắt thì nhiều thêm vài phần linh hoạt của trẻ con.
"Gọi là..."
Tiền Tiểu Quyên chỉ vào Lục Dương.
"Ca ca..."
Tiểu Đình Đình giòn giòn giã giã kêu một tiếng.
"Kêu cậu."
Mọi rợ nằm ở cửa xe cũng cười nói.
"Cậu!."
Tiểu cô nương hô theo.
Nàng hết sức nghe lời, nhưng có chút không lý giải được, vì sao đều là hai người trưởng thành, một người kêu chú, người kia lại kêu cậu....
Tiền Tiểu Quyên ngồi xổm trước thân nữ nhi, thò tay ở trên mặt của nàng nhéo nhéo, nói ra: "Đình Đình, ở nhà phải nghe lời bà nội nói, mẹ đi vào huyện kiếm tiền, rồi mua cho con búp bê chơi được không."
Tiểu cô nương nhẹ gật đầu.
Tiền Tiểu Quyên lúc này mới đứng dậy, ngồi vào xe Lục Dương, cùng nhau trở lại Tiền gia trang.
Ba người vừa đi, mấy hàng xóm bưng bát cơm liều bu lại.
"Đại thẩm tử, người vừa rồi là lão bản à?"
Bà bà Tiền Tiểu Quyên nắm chặt tay cháu gái, cười ha hả nói: "Là chất nhi nhà ngoại của Tiểu Quyên, cùng đệ đệ tiểu Quyên, ở bên ngoài làm công, ngã gãy chân, nên nàng trở về chiếu cố vài ngày."
Sợ bị hàng xóm hiểu lầm con dâu chạy về nhà mẹ đẻ, bà bà đành giải thích nói.
"Vậy nhà mẹ đẻ của con dâu ngươi cũng không tệ, chiếc xe con vừa rồi, cũng phải hơn mấy chục vạn a."
Một nam nhân hàng xóm hâm mộ nói.
Bà bà Tiền Tiểu Quyên cười nói: "Đó là chất nhi của Tiểu Quyên, nhà ở trong huyện, trong nhà có tiền, nghe nói còn có quan hệ, tiểu Quyên lần này lên thị trấn, nhờ có hắn hỗ trợ, mới có thể vào nhà xưởng Hằng Nguyên làm công."
"Con dâu của bà vào nhà xưởng Hằng Nguyên đi làm?"
Nghe nói như thế, mấy người xung quanh đều kinh ngạc không thôi.
Ở trấn Song Cát.
Ngoài trừ khuê nữ lão Quách sống ở phố bắc kia, thì không còn nghe nói có cô nương nào vào công tác trong nhà xưởng, mà nha đầu Lão Quách, còn nhờ vào chuyện ở phía nam làm việc nhiều năm, mới được tuyển vào, tay nghề cũng khá cao.
"Đúng vậy a, cái này sao giả được, nhà ta lấy trung thục làm phận, chưa bao giờ ăn nói lung tung." Bà bà Tiền Tiểu Quyên nói ra.
Bốn phía thỉnh thoảng truyền đến giọng nói lấy lòng.
Bà bà vui tươi hớn hở cười cười.
....
Lại qua thêm mười phút, Lục Dương đem Mọi rợ cùng Tiền Tiểu Quyên đến giao lộ vào Tiền gia trang, Tiền Tiểu Quyên đi vào trong thôn, mượn một cái xích lô tới đây.
Đường phía trước, quả thật xe không đi được.
Nếu mà bà ngoại cùng cậu nhỏ còn ở chỗ này, Lục Dương không phải chưa từng nghĩ đến, sẽ bỏ tiền ra đem mấy trăm mét đường này sửa lại, cũng không tốn mấy tiền, nhưng hiện tại thì không cần nữa rồi, bà ngoại cùng cậu nhỏ đều chuyển đến trong huyện sinh sống, cũng rất ít khi trở về, vẫn nên chờ người trong thôn tự nghĩ biện pháp đi, nhớ lại mười năm sau, lúc Lục Dương trở về thời điểm tiết thanh minh, thì đường ở đây cũng đã được sửa, còn rộng thêm không ít, xe đã có thể trực tiếp chạy vào trong thôn...Lúc kia, trong thôn cũng có vài hộ mua xe hơi, sinh hoạt của mọi người được nâng lên không ít.
"Mọi rợ, hảo hảo dưỡng bệnh, chờ ngươi khỏe rồi, đến Lục Thành tìm ta, ta dẫn ngươi đi mua xe hơi..."
Lục Dương vỗ vỗ vai mọi rợ.
"Lục ca, đến lúc ta khỏe bệnh, nhất định sẽ đến tìm người."
Mòi rợ cười ha hả gật đầu.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, đợi bọn họ biến mất chỗ sườn núi, Lục Dương mới lái xe quay về.
Ngày hôm sau, Lục Dương dậy rất trễ.
Rửa mặt đơn giản một chút, liền đứng dậy đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Đại khái khoản một giờ chiều.
Lục Dương đi tới nhà Liễu Thanh Thanh, lái xe mang theo nàng cùng một chỗ trở lại Lục Thành.