Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 701: Hậu Trường (1)




Vừa mới tới cửa.

Tiền Tiểu Quyên đã bị bảo an ngăn lại.

"Xin chào, ta tới đây là do nhận được lời mời."

Tiền Tiểu Quyên cẩn thận nói ra.

"Nhận lời mời sao?"

Nhìn thấy Tiền Tiểu Quyên là một nữ nhân trung thực, bảo an nhẹ gật đầu, chỉ vào một căn phòng, nói ra: "Nhận lời mời thì trước qua bên kia ngồi đợi, đến lượt sẽ có người mang bọn ngươi đi phỏng vấn."

"Ta biết rồi, cảm ơn đại ca..."

Tiền Tiểu Quyên cảm tạ một tiếng, sau đó theo hướng bảo an chỉ mà đi tới.

Bên này là một phòng họp rách rưới, bên trong cũng không có quá nhiều bàn ghế, tuy nhiên, sau khi nhìn thấy những người kia ở trong phòng, tâm tình của Tiền Tiểu Quyên liền vơi đi một nửa.

Chủ yếu là quá nhiều người.

Một cái phòng nho nhỏ, vậy mà có hơn ba mươi người, hơn nữa đại đa số đều từ ba lăm tuổi trở lên, mà ở cái tuổi này, dám đến nhà xưởng Hằng Nguyên nộp hồ sơ, thì chắc chắn sẽ không phải tay mơ.

Mang theo tâm thần bất định đi vào.

Tiền Tiểu Quyên nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã hơn mười giờ rưỡi, giờ này, cũng không biết bác sĩ đã thay thuốc cho mọi rợ chưa? Nàng một mình đến nơi này, tâm tình bất an cùng hồi hộp đợi phỏng vấn.

"Ngươi cũng tới đây phỏng vấn sao?"

Một giọng nữ nhân vang lên.

Tiền Tiểu Quyên ngẩng đầu nhìn lên, là một nữ sinh trang điểm tinh xảo, cũng mặc áo sơ mi quần jean, nhưng đồ nữ sinh này mặc thì hoa lệ hơn nàng rất nhiều, nhìn qua là biết trong gia đình có tiền.

"Đúng vậy a, ngươi cũng vậy sao?"

Tiền Tiểu Quyên nhỏ giọng hỏi.

Ở trong này khó mà gặp được người gần bằng tuổi nàng.

"Đúng vậy a, ta là Trương Dĩnh, hôm nay tới đây phỏng vấn..." Khả năng trong phòng này chỉ có Tiền Tiểu Quyên là nhỏ tuổi nhất, nên Trương Dĩnh cũng nhiệt tình nói chuyện phiếm.

Hai người giới thiệu lẫn nhau một chút.

"Kỹ thuật của ngươi thế nào?"

Trương Dĩnh hỏi.

Tiền Tiểu Quyên có chút xấu hổ nói: "Chỉ là may vá một chút trong nhà, nhưng còn chưa may quần áo lần nào."

Trương Dĩnh còn không nghĩ tới còn có người so với mình còn non hơn, nàng cười nói: "Vậy thì đoán chừng khó rồi, nhà xưởng Hằng Nguyên có đãi ngộ tốt như vậy, yêu cầu tự nhiên cũng rất nghiêm khắc, đến quần áo mà còn chưa may qua, thì rất khó để đậu vòng phỏng vấn đấy..."

Kỳ thật trên căn bản là không có cơ hội, nhưng Trương Dĩnh cũng không nhẫn tâm đi đả kích.

"Không có việc gì, ta chỉ tới thử xem, không được thì thôi vậy." Nụ cười Tiền Tiểu Quyên hơi hơi cứng lại, cảm giác càng ngày càng khẩn trương hơn.

Trong lúc nói chuyện với nhau.

Tiền Tiểu Quyên cũng hiểu được nữ sinh tên Trương Dĩnh này.

Nữ nhân này hai mươi ba tuổi, mới tốt nghiệp đại học năm nay, tốt nghiệp đại học dệt Giang Thành, tuy rằng kinh nghiệm may quần áo cũng không phải nhiều, nhưng xuất thân lại là chính quy, hơn nữa còn có văn bằng đại học, chỉ riêng phần lí lịch này thôi đã bỏ qua Tiền Tiểu Quyên mười tám con phố rồi.

"Đại thành thị không dễ lăn lộn a, sau khi tốt nghiệp ta xin vào một công ty làm nhà thiết kế thời trang, thời kỳ thực tập còn chưa xong, ta đã nghỉ rồi....Chủ yếu lão bản quá đen, tiền lương thì thấp, tăng ca còn không có phí..."

Trương Dĩnh nói về sinh hoạt ở Giang Thàn.

Trong nhà nàng điều kiện ưu việt, sao nàng lại phải chịu ủy khuất như vậy.

"Nghe nói nhà xưởng Hằng Nguyên ở huyện chúng ta nhận người, bác gái nhà ta nói ta đến đây thử một lần."

"A."

Tiền Tiểu Quyên nhẹ gật đầu.

Nhà thiết kế thời trang? Nàng có chút hiểu không rõ, nhưng có một chút thì nghe được rõ ràng, đó là ở đại thành thị khong dễ lăn lộn, chi tiêu hằng ngày vô cùng lớn, tiền thuê nhà lại rất cao, tiền lương còn chưa chắc đã cao bằng nhà xưởng Hằng Nguyên ở bên này.

Hai người trò chuyện được một lúc, Tiền Tiểu Quyên lúc này cũng bình tĩnh hơn trước nhiều.

Vừa vặn vào lúc này.

Có hai nữ nhân mặc trang phục công nhân nhà xưởng đi đến.

Một người trong đó nhìn ngắm bốn phía, nhìn thấy nhiều người như vậy, cũng không hề kinh ngạc, mở miệng nói ra: "Ai đến đây phóng vấn, thì đi theo tôi."

Một đám người đứng dậy, một bên vừa nhỏ giọng nghị luận, một bên vừa hướng phía ngoài đi tới.

Tiền Tiểu Quyên cùng Trương Dĩnh là hai người cuối cùng đi ra ngoài.

Hai người công nhân, một người dẫn đám người đi phỏng vấn, người còn lại thì ở lại sau cùng, nhìn thấy Trương Dĩnh cùng Tiền Tiểu Quyên ở cùng một chỗ, nàng nháy mắt.

Trương Dĩnh lập tức hiểu ngầm, nàng nói ra: "Tiểu Quyên, ngươi đi trước đi, ta còn có một số việc..."

"Tốt, vậy ta đi trước."

Tiền Tiểu Quyên nhìn thoáng qua Trương Dĩnh, sau đó cùng theo đám người rời đi.

Sau khi mọi người rời đi hết, Trương Dĩnh chạy đến bên cạnh nữ công nhân, kêu lên: "Bác gái."

Nữ nhân trung niên cười cười, nói ra: "Đợi lát nữa vào làm đừng có sợ, ta đã chào hỏi lão Đổng rồi, chỉ cần ngươi không đập phá, trên cơ bản sẽ khong có vấn đề gì đâu."

Trương Dĩnh nhẹ gật đầu, kỹ thuật của nàng mặc dù không tốt, nhưng dù sao cũng xuất thân từ chính quy, cũng không đến mức làm hư. Tuy nhiên, nghĩ đến cô bé vừa rồi ở cùng mình.

Trương Dĩnh do dự một chút, nói ra:" Bác gái, còn có thể chiếu cố thêm người khác được không/"

"Ngươi nào? người vừa rồi cùng một chỗ kia à?"

Nữ nhân trung niên nhíu nhíu mày.

"Đúng vậy a, tình huống của nàng khá đáng thương, chồng thì ra nước ngoài làm công, ở nhà một mình nuôi con nhỏ...." Trương Dĩnh nghĩ đến tình cảnh gia đình mà vừa rồi Tiền Tiểu Quyên kể.

"Tiểu Dĩnh, tuy rằng phương diện chiêu mộ nhân sự thuộc phạm vi trách nhiệm của ta, nhưng cũng không thể lạm dụng chức quyền, nếu nàng kỹ thuật tốt, không cần ta chiếu cố cũng có thể vào, nhưng kỹ thuật không tốt, ta cũng không thể giúp sức, nếu tuyển vào, về sau làm không được, bác gái không phải là người chịu trách nhiệm sao..."

Nữ nhân nói ra lời thấm thía.

"Bác gái, cháu cũng chỉ tùy tiện nói một chút, không được thì thôi, cháu đi trước đây, đoán chừng Tiền Tiểu Quyên kia vẫn còn đang chờ..." Trương Dĩnh cũng không muốn làm bác gái mình khó xử, vừa rồi nàng cũng chỉ hỏi một câu, không được thì coi như xong, cũng không thể làm bác gái mình khó xử.

"Chờ một chút."

Thời điểm Trương Dĩnh chuẩn bị rời đi, thì bị bác gái gọi lại.

"Làm sao vậy bác gái?"

Nàng quay đầu tò mò hỏi.

"Cháu nói cô nương kia tên gì cơ?"

Bác gái hỏi.

Trương Dĩnh tuy rằng kinh ngạc, nhưng vẫn thành thật trả lời, nói ra: "Tên là Tiền Tiểu Quyên a."

Nghe được cái tên này, sắc mặt nữ nhân liền chuyển biến, liền vội vàng đi qua một bên, Trương Dĩnh thấy vậy cũng đi theo sau, hỏi: "Bác gái, sao vậy?"

Nữ nhân nói ra:" Tiểu Dĩnh, cháu không cần phải lo, người bạn tên Tiền Tiểu Quyên này của cháu, nhất định sẽ vào xưởng, không có gì bất ngờ gì xảy ra, thì về sau hai người là đồng nghiệp rồi..."

Trương Dĩnh có chút ngây ngốc.

Đây là tình huống gì.

Làm sao mà vừa nghe xon cái tên, bác gái lại biến hóa lớn như vậy, nàng có chút tâm thần bất định hỏi:" Bác gái, bác nói nếu không có gì bất ngờ là sao, cái vạn nhất mà bác muốn nói là gì?"

"Chuyện vạn nhất ngoài ý muốn chính là, ngươi không vào được nhà xưởng Hằng Nguyên a, nhưng nàng vẫn có thể vào..."

Bác gái không kịp giải thích cặn kẽ.

Đi nhanh lên phía bục đài.

Sau đó tìm một nam tử trung niên, lặng lẽ chỉ vào phương hướng Tiền Tiểu Quyên, rỉ tai vài câu: "Lão Đồng, cô bé kia chính là mục tiêu mà xưởng trưởng muốn thuê vào làm công, tên là Tiền Tiểu Quyên..."

Lão Đồng nhìn nhìn Tiền Tiểu Quyên vô cùng khẩn trương trước may máy, có chút không xác định hỏi lại: "Không phải sai người rồi chứ?"