Những người thế hệ cũ, trải qua thời gian cực khổ, vẫn còn rất nhiều người đều giữ nguyên tín ngưỡng của mình.
Viên Hòa Bình cũng không ngoại lệ.
Lúc trước mở nhà máy, làm nhà xưởng, cũng vì trợ giúp quê quán phát triển....Cũng không phải làm vì lợi nhuận kiếm được bao nhiêu, về sau khi lão bản chạy trốn, còn thiếu hắn nửa năm tiền lương chưa trả, hắn cũng không có canh cách trong lòng.
Nghe được mục đích làm nhà xưởng của Lục Dương, còn làm một chuyện tốt, ánh mắt Viên Hòa Bình không còn giống như lúc trước nữa, cái này gọi là Tinh tinh tương tích.
(Tinh tinh tương tích- Người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ tương đồng thì thường bảo vệ, đồng tình, hỗ trợ cho nhau)
"Ta là Liễu Đại Giang, chính là người đi thu mua hạt dẻ của trị trấn....Ông hỏi thử một chút sẽ biết" Thấy Viên Hòa Bình không nói lời nào, Liễu Đại Giang còn nói thêm.
Viên Hòa Bình đặt chén trà xuống, cười nói: "Ánh mắt nhìn người của ta vẫn phải có, nên rất tin tưởng lời hai người nói, tuy nhiên, năng lực của tôi có hạn, biết gì nói nấy, hai người muốn hỏi gì, cứ hỏi đi..."
Lục Dương nói ra: "Chuyện làm nhà máy, sân bãi, đường dây tiêu thụ những thứ này tôi đều có rồi, cũng không thiếu, hiện tại thứ còn thiếu duy nhất chính là kỹ thuật, tôi muốn mua lại kỹ thuật điều chế nước hạt dẻ."
"Điều chế nước hạt dẻ...."
Viên Hòa Bình thì thâm hai câu.
Sau đó nói: "Theo đạo lý mà nói, cách điều chế nước của nhà máy không được nói cho người khác biết, nhưng hiện tại nhà máy đã đóng cửa được vài chục năm, hơn nữa cách điều chế này còn do ta cùng những người khác nghiên cứu ra, nói cho ngươi biết cũng chẳng sao....Mua thì không cần, ta lớn tuổi như vậy rồi, tiền hữu cũng đủ sài, lấy thêm tiền cũng không có nhiều tác dụng..."
Lục Dương biết rõ, Viên Hòa Bình mặc dù từng công tác ở nhà máy, nhưng bản thân còn là một lão sư ở học viện nông lâm, hiện tại hơn bảy mươi tuổi rồi, tiền hưu có lẽ cũng không ít.
"Cái này không thể được....Cách điều chế là của ông, tiền này ông phải nhận lấy..." Lục Dương lắc đầu, người khác không muốn, cũng không có nghĩa mình có thể nhận không...
"Vậy thì một nghìn tệ đi."
Viên Hòa Bình không kiên trì nữa.
Lục Dương cùng Liễu Đại Giang liếc nhau một cái.
Liễu Đại Giang lúc đầu vốn cũng là một thương nhân, còn là lần đầu tiên gặp được loại người như Viên Hòa Bình, bán đi công thức điều chế mình nghiên cứu nhiều năm chỉ với giá một nghìn tệ, cái này có khác gì tặng không đâu?
Nhìn bộ dạng kinh ngạc của hai người, Viên Hòa Bình nói ra: "Các ngươi không thể nói thêm nữa, cái cách điều chế này cũng không phải chỉ có mình ta biết rõ, có mua hay không cũng không quan trọng....Một nghìn tệ là đủ rồi, nếu các ngươi trả thêm nữa, ta sẽ không bán đâu."
Lão nhân này, quả thật có điểm bướng bỉnh a.
Lục Dương do dự một chút, nói ra: "Nếu ông đã nói như vậy, thì tôi cũng không nhiều lời, một nghìn tệ thì một nghìn tệ, nhưng sau khi nhà xưởng làm xong, tôi sẽ phân cho ông cổ phần nhà xưởng, coi như lấy kỹ thuật này để nhập cổ phần, cái này ông phải nhận, dù sao, làm xong nhà xưởng, khẳng định sẽ gặp rất nhiều vấn đề, đến lúc đó xưởng trưởng chúng tôi sẽ thường xuyên đến quấy rầy ông, nên cổ phần này ông cũng không phải lấy không...."
Lục Dương không nghĩ dùng một nghìn tệ lấy không cách điều chế tâm huyết của người ta.
Nhà máy sản xuất đố uồng ra đời chủ yếu là vì giúp đỡ người nông dân nghèo, coi như thật sự phát đạt, Lục Dương cũng không cần quan tâm, so với CCilicili, thì hoàn toàn không cung một cấp bậc.
Viên Hòa Bình từ chối cả buổi, thấy Lục Dương kiên quyết, cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Tiếp theo.
Ông trở về phòng, đem cách điều chế lấy ra.
Sau đó nói: "Phía trên viết kỳ thật đã rất rõ ràng, nếu có cái gì không hiểu, có thể gọi điện hỏi cho ta, đợi chút nữa Liễu xưởng trưởng đem điện thoại của ta nhớ kỹ, nếu không phải ta lớn tuổi rồi, thì quả thật muốn tới giúp một tay để phát triển nhà máy."
Viên Hòa Bình có vài phần tự giễu.
Đã hơn bảy mươi tuổi rồi, thật sự có chút lực bất tòng tâm....
Liễu Đại Giang nhìn nhìn cách điều chế, có chút kích động nói: "Viên lão sư, ông yên tâm, nhà máy này ta sẽ dốc hết công sức, không cô phụ lòng chờ mong của ông đâu."
Trên mặt Viên Hòa Bình mang theo vài phần vui vẻ.
Thời điêm nói chuyện, bạn già Viên Hòa Bình bưng một đĩa đậu phộng cùng hạt dưa tới, Viên Hòa Bình nói ra: "Lục lão bản, vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm vào bàn cờ, ngươi cũng biết chơi cờ tướng à?"
"Biết một chút."
Lục Dương hơi hơi nói ra.
Lời này quả thật khiêm tốn, kỳ thật trình độ cờ tướng của Lục Dương khá cao, so với tuyển thủ chuyên nghiệp thì kém một tí, nhưng đối phó với cái đại đương gia đánh cờ ở ngoài đường thì vẫn dư sức...
Lúc nhỏ, Lục Dương thường xuyên ở cùng một chỗ với ông ngoại hắn đánh cờ, về sau thua nhiều, hắn còn lấy sách vở ra nghiên cứu cách đánh cờ một phen.
Thiên phú của hắn rất tốt, học tập một thứ mới rất nhanh, sau mấy tháng bị ngoại công hành lúc đấu ra, thì từ đó về sau, ngoại công rất ít khi có thể thắng hắn.
Cờ ca rô cũng thế.
Thời điểm nghỉ trưa lúc học cấp ba, Lục Dương cũng cùng một chỗ với bạn học đánh cờ ca rô, dùng bút máy đánh trên vỡ học sinh, hắn trên căn bản không có đối thủ, ngoài trừ Quan Nguyệt thắng hắn hai lần ra, thì những người khác đều thua thảm, kỳ thật, Quan Nguyệt cũng không biết, hai lần nàng có thể thắng, đều là do hắn cố ý nhường đấy.
Ngoài trừ học tập không được tốt ra, thì tam giáo cửu lưu, trò chơi giải trí, có thể nói mọi thứ Lục Dương đều tinh thông, ai bảo hắn thiên phú tốt, ưa thích chơi, vừa học liền biết, học thường thôi nhưng có thể so với người khác nghiên cứu sâu....
"Thế ngươi xem ván cờ dang dở này phá thế nào?"
Viên Hòa Bình chỉ chỉ lên bàn cờ tướng.
Lục Dương vừa rồi đã nhìn ra.
Trên bàn này, là loại cờ kinh điển tàn cuộc của cờ tướng, Thất Tinh Tụ Hội.
Tàn cuộc này có từ thời đời Thanh, được xưng là Vương của loại cờ tàn, không ít người hành tẩu giang hồ, đều dùng cái này để mưu sinh...Nếu không phải lúc trước, có người dùng chuyện này để viết vào kịch bản phim, thì Lục Dương cũng không có khả năng biết rõ những thứ này.
Thất Tinh Tụ Hội, đem đỏ song phương có bảy con, nhìn qua thì cờ đỏ có tỷ lệ thắng rất cao, nhưng trên thực tế, hai bên đều nguy cơ tứ phía, bất luận chọn màu đỏ hay đen, thì trên cơ bản đều chỉ có con đường chết.
Chỉ có thể hiểu rõ sáo lộ ở trong đó, mới có thể giành được một tia sinh cơ....
Lục Dương thần sắc cổ quái nhìn thoáng qua lão đầu này, gia hỏa này chẳng lẽ bị người hành tẩu giang hồ lừa gạt rồi chứ? Sau đó không cam lòng, vì vậy vừa mới sáng, liền nghiên cứu thế cờ tàn cuộc này.
Về phần chuyện Viên Hòa Bình không phá được, Lục Dương cũng không có ngoài ý muốn, đây là tâm huyết của mấy đời người, nếu như đơn giản bị lão phá giải, thì chẳng phải lão là thiên tài rồi sao, hơn nữa, Viên Hòa Bình đến cả tàn cuộc nổi tiếng trong cờ tướng cũng không biết, khẳng định chỉ là một người ưu thích đánh cờ, trình độ nghiệp dư, loại tuyển thủ này, ở vùng thành thị nông thôn có không biết bao nhiêu người.
"Cờ này có thể phá."
Lục Dương nói ra năm chữ.
Liễu Đại Giang ở một bên thì có chút kinh ngạc, hắn trước kia cũng thường xuyên cùng nhân viên chơi cờ, ban đầu nhìn một chút, thì thấy cờ đỏ có thể thắng dễ, nhưng tưởng tượng lại, thì cảm thấy không đơn giản như vậy.
Trong đầu suy luận một hồi, hắn cảm thấy da đầu có chút run lên, nước cờ này cũng quá hung hiểm rồi....
"Ngươi không phải muốn lấy cờ đỏ, đem ta ba bước hành chết chứ?"
Viên Hòa Bình lộ ra nụ cười mỉm.
"Ta chọn cờ đen."
Lục Dương nói ra.
Cờ tàn cuộc này, cờ đỏ hay cờ đen đều có thể phá giải, chỉ là cách đánh cờ đen thì đơn giản hơn một chút, dù sao nhìn qua thì thấy cờ đỏ chiếm thế thượng phong, nhưng tất cả đều là mê hoặc đại đa số người....Nếu như là thân thủ, hoặc là người có kỹ thuật bình thường, khẳng định trước tiên lựa chọn phe cờ đỏ.
"Tốt lắm, chúng ta thử một chút."
Viên Hòa Bình cầm lên một quân cờ đỏ, nói ra: "Cờ đỏ đi đầu."
Chuyện này bình thường.
Nếu như cờ đen đi trước, thì cờ đỏ còn cơ hội gì nữa.
Viên Hòa Bình vốn tưởng đi đầu thì Lục Dương sẽ rất nhanh bị thua, nhưng đánh được bảy tám hiệp, song phương vẫn giằng co như trước, cuối cùng Lục Dương dùng một bước xảo diệu, đánh vỡ cục điện bế tắc, chiếu tướng Viên Hòa Bình.
Viên Hòa Bình cầm lấy quân cờ sửng sốt nửa ngày, cuối cùng sợ hãi than nói: "Không nghĩ tới còn có thể như vậy..."
"Lại, để ta chọn cờ đỏ đi."
Lục Dương khôi phục lại bàn cờ, lúc này hắn chọn cờ đỏ đi đầu.
Kết quả vẫn như trước không sai biệt lắm, sau vài chục bước, Lục Dương lần nữa chiếu tướng Viên Hòa Bình, Viên Hòa Bình sợ hãi thán phục không thôi, tàn cuộc này hắn đã nghiên cứu rất lâu, tự nhận tất cả sáo lộ đều hiểu, không nghĩ tới chọn phe nào cũng bị thua...
Lục lão bản này tuy nhỏ tuổi, nhưng thực không đơn giản a...