"Viên lão sư, ngươi bị người ta lừa rồi."
Lục Dương buông quân cờ xuống, cười cười.
Hai cục đều thắng, kế tiếp cũng không cần phải đánh.
Viên Hòa Bình ở trên bàn cờ nhìn nửa ngày, mới lên tiếng: "Vì sao lại nói vậy?"
Lục Dương cười nói: "Bởi vì thế cờ này gọi là Thất Tinh Tụ Hội, là chiêu mà bọn giang hồ bịp bợm thường xuyên dùng, nếu như không biết sáo lộ, thì bất luận cầm phe nào, cũng đều thất bại, nhưng nếu như biết rõ, thì trên cơ bản sẽ không thua, phần lớn là một thế cờ hòa..."
"Như vậy sao!."
Viên Hòa Bình có chút kinh ngạc.
Thấy vậy lão hứ một tiếng, nói ra: "Lão Lỹ, cái tên hỗn đản này, vậy mà dám dùng thế cờ bịp tới lừa ta, ta quay đầu lại phải cho hắn đẹp mặt."
Nghe thế, Lục Dương cũng hiểu đại khái.
Hóa ra không phải bị lừa, mà bị bạn đánh cờ lừa dối, đoán chừng chính là người tên gia hỏa lão Lý, dùng thế cờ này, để áp chế nhuệ khí của Viên Hòa Bình.
"Viên lão sư, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ đem điểm mấu chốt phá thế cờ này dạy cho ngươi, đến lúc đó để xem hắn nói gì..."Lục Dương nâng chén trà lên thưởng thức một chút, nước để thời gian dài, có chút lạnh rồi....
"Được, ngươi nhanh dạy ta đi." Viên Hòa Bình vội vàng nói.
"Được, được..."
Lục Dương đặt chén trà xuống, sau đó ở trên bàn cờ, nói vài điểm mấu chốt, Viên Hòa Bình dù sao cũng đã nghiên cứu khá lâu, sau khi nghe được Lục Dương giải thích, liền sáng tỏ thông suốt, hắn vỗ đùi, nói ra: "Ta hiểu rồi..."
Dạy xong phương pháp xử lý thế cờ cho Viên Hòa Bình, quan hệ của hai người lại tiến thêm một bước, sắp có xu thế trở thành bạn vong niên.
Điều này làm cho Liễu Đại Giang ở một bên, càng thêm cho rằng Lục Dương không hề đơn giản.
Thời điểm Lục Dương chuẩn bị cáo từ rời đi.
Đột nhiên, một tiếng oành vang lên.
Hình như là thanh âm tiếng pháo.
Lục Dương kinh ngạc nhìn thoáng qua phương hướng hậu viên, thanh âm từ bên đó vang lên, Viên Hòa Bình thấy thế cũng không quở trách, chỉ thở dài, nói ra: "Nhất định là cái tên tiểu tử nhà ta lại đang gày vò rồi."
Lão đứng dậy.
"Đi, đi qua xem, xem gia hỏa này chơi đùa kiểu gì."
Lục Dương cũng có chút tò mò nên đi theo.
Tiến vào hậu viện.
Lục Dương nhìn thấy một nam nhân trung niên miệng đầy râu mép, đứng ở giữa sân, vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối nhìn xem tác phẩm của mình, dưới chân của hắn, là mô hình hỏa tiễn hài cốt.
Hậu viện quá rối loạn, khắp nơi đều là mấy thứ cặn bã vứt đi, nếu như nói trước cửa ra vào là một đống đồng nát, thì trong này giống như một đống rác chồng chất.
"Trong nhà có khách đến thăm sao?"
Nhìn thấy sau lưng Viên Hòa Bình còn có hai người, nam nhân hỏi.
Viên Hòa Bình nhìn con của mình, phát hiện hắn cũng không có bị thương, mới nhẹ nhàng thở ra, giới thiệu nói: "Hai vị này đều là lão bản đến từ trong huyện, đây là Liễu Đại Giang, chuẩn bị mở một nhà máy sản xuất đồ uống, còn đây là Lục Dương....Bằng hữu của ta.'
Nghe được phụ thân giới thiệu.
Nam nhân râu ria kia kinh ngạc nhìn Lục Dương.
Đây là một người trẻ tuổi, so với chất nhi nhà mình còn trẻ hơn, mà dĩ nhiên lại là bằng hữu của phụ thân, nói như vậy, bản thân phải xưng hô với hắn thế nào, hay là kêu thúc thúc....
Viên Hòa Bình cũng không quản con mình nghĩ gì, hắn giới thiệu cho Lục Dương biết: "Đây là khuyển tử Viên Minh Viễn, tên mụ là Đại Đầu..."
Viên Minh Viễn?
Viên Đại Đầu?(Viên Đầu To)
Thần sắc Lục Dương trở nên quái dị, Viên Hòa Binh đây là có oán với nhi tử sao? Sao lại đặt tên con mình như vậy?
Nghe được phụ thân nói ra tên của mình, Viên Minh Viễn mặt đỏ au, hắn có một cỗ cảm giác thẹn thùng quanh quẩn trong lòng, hắn quyết định....Sau khi hoàn thành tác phẩm, sẽ đi sửa tên mụ lại.
Lục Dương đánh giá Viên Minh Viễn, nói thật, lần đầu nhìn thấy người này, Lục Dương liền nghĩ đến một nhân vật nổi tiếng trên internet tương lai, đầu tóc rối tung, râu ria thưa thớt, vẻ mặt tràn đầy tang thương nhưng lại biểu lộ nghiêm túc, mấu chốt nhất là còn ưu thích phát minh...
Giống thật, thật sự quá giống.
"Viên....Viên lão sư....Lệnh lang hiên tại đang làm công tác gì?"
Viên Minh Viễn tựa hồ có chút không giỏi ăn nói, vì vậy Lục Dương trực tiếp hỏi Viên Hòa Bình.
Nhìn nhìn co mình, Viên Hòa Bình thở dài, nói ra: "Nào có công tác gì, vừa mới tốt nghiệp thì ở trong nhà, mỗi ngày đều chơi đùa mấy thứ này, nói là làm nghiên cứu, nhưng làm vài chục năm rồi, cũng không nghiên cứu ra vật gì hữu dụng, ngược lại còn khiến nhà bừa bãi lộn xộn như thế..."
Trong giọng nói mặc dù có vài phần phàn nàn, nhưng lại thấy vài phần thông cảm của Viên Hòa Bình.
Một gia trưởng bình thường, làm sao có thể tha thứ cho nhi tử tốt nghiệp đại học ở nhà chơi vài chục năm, nghiên cứu mấy thứ đồ chơi vô dụng, có thể nói, Viên Hòa Bình tuyệt đối là một gia trưởng vô cùng khoan dung.
Phải biết rằng, sinh viên tốt nghiệp mười mấy năm trước, chính là vào thập niên 90, khi đấy chính là vàng quý chứ không phải như bây giờ có thể so.
"Nhân sinh ngắn ngủn vài thập niên, có thể làm một số chuyển bản thân thích cũng không tệ, dù sao trong nhà cũng không thiếu gì, chỉ cần hắn ưu thích là được rồi..." Viên Hòa Bình âm u nói.
Đối với lão nhân này, Lục Dương lần nữa nhiều thêm vài phần kính ý.
Viên Minh Viễn nghe nói như thế, cũng rất cảm động, nhưng lại bất mãn hi phụ thân vạch trần nội tâm của bản thân mình ra, hắn nói: "Cha, chờ con nghiên cứu thành công, về sau nhà chúng ta khỏi vì chuyện ăn uống mà sâu lo."
Viên Hòa Bình trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Ta lúc nào cho ngươi ăn uống tệ bạc chưa hả?"
Viên Minh Viễn bị sặc một cái, không tìm được lời phản bác, chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
Lục Dương đi tới.
Nhìn tác phẩm của Viên Minh Viễn, cái mô hình hỏa tiễn này làm ngược lại với mô hình trên thực tế, khí đẩy chắc làm bằng hỏa dược, bằng không cũng sẽ không nổ tung.
Tuy nhiên.
Nhìn từng mảnh hài cốt rơi vỡ bốn phía.
Lục Dương rất muốn hỏi hắn một chút, cái này đến tốt cùng là hỏa tiễn, hay là pháo đốt ngày tết đây....Đương nhiên, lời này cũng không thể nói ra miệng, nếu không Viên Minh Viễn sẽ bị đả kích sâu sắc.
Viên Hòa Bình có một câu nói rất hay, dưới điều kiện có tính chất tiên quyết, làm một ít chuyện vui vẻ, cũng rất không tồi...Sau này nếu mình có hài tử, cũng tuyệt đối sẽ không bức bách bọn hắn đi học cái này, học cái kia, vào trường nào học hay ra nước ngoài...Bọn hắn thích gì, thì cứ để cho thoải mái mà làm....Ba trăm sáu mươi lăm nghề, nghề nào cũng có chuyên gia....
Thấy Lục Dương tựa hồ có hứng thú, Viên Hòa Bình bắt đầu giới thiệu tác phẩm của mình.
Theo tâm lý học mà nói, Viên Minh Viễn ở nhà ngây gốc quá lâu, rất cần người khác nhận thức....
"Không tệ.."
Nghe hắn giới thiệu xong, Lục Dương cổ vũ một câu, sau đó nói: "Anh có muốn làm cho tác phẩm của mình, càng thêm nhiều người biết không?"
"Muốn, dĩ nhiên là muốn rồi."
Viên Minh Viễn vội vàng nói.
"Vậy anh tìm đúng người rồi, biết CCilicili không? Ta chính là đại lão bản Csite..."
Lục Dương rất tự tin báo ra tên của mình, vốn tưởng rằng Viên Minh Viễn sẽ rất kinh ngạc, tuy nhiên sau khi nghe xong, Viên Minh Viễn lắc đầu, rất không khách khí nói: "Chưa nghe nói qua bao giờ."
Lục Dương lại nhìn một chút Viên Hòa Bình, lão đầu suy tư một hồi, sau đó cũng lắc đầu theo.
Lục Dương rất muốn hỏi hắn một câu, CCilicili của mình tệ thế sao?
Hay là mình chạy vào nhầm chỗ rồi.
Một lão đầu không màng thế sự, thêm một người điên chỉ ở nhà mỗi ngày phát minh cái này cái nọ, bọn họ không biết đến Csite, hẳn cũng là một chuyện rất bình thường.
Ừ, đúng vậy.
Chính là như vậy.