Huyện Thanh Sơn, trấn Trúc Sơn.
Trấn Trúc Sơn trước kia là một nơi trồng đầy trúc, vì vậy mới được gọi là Trúc Sơn, ở huyện Thanh Sơn có mấy cải tiểu trấn, trấn Trúc Sơn là nơi nghèo khó nhất, bởi vì bên này đất đai không tốt lắm, nhà nhà phân ruộng cũng đều rất ít.
Căn cứ theo nguyên tắc lên núi kiếm nă.
Một mảng cây trúc, đã thành tài nguyên sinh tồn của người dân trong trấn, bởi vậy, hầu như mỗi nhà ở trấn Trúc Sơn, đều biết một vài kỹ xảo đan tre.
Ở trong huyện, những chiếc giỏ làm bằng trúc, lẵng hoa, hầu như đều có xuất xứ từ nơi đây.
Tuy nhiên, nhưng năm nay, thời đại thay đổi.
Người trẻ tuổi đã không còn ưu thích loại tay nghề buồn tẻ vô vị kiếm tiền này nữa, cả đám đều đi ra ngoài vào xưởng làm công, tiền lương hai ba nghìn một tháng, so với ở nhà trồng trọt đan tre thì tốt hơn.
Trên đương phố hương trấn không thấy được mấy bóng dáng người trẻ tuổi.
Lục Dương lái xe mang theo Liễu Đại Giang tới đây.
Tới nơi này.
Là vì để tìm người.
Buổi sáng sau khi Quan Kiến Quốc cho mấy số điện thoại, Lục Dương đều liên hệ hết rồi, cuối cũng xác định được một người mấu chốt, người này tên là Viên Hòa Bình, trùng tên với một nhà chỉ đạo võ thuật nổi tiếng, người này lúc trước làm cố vấn kỹ thuật ở nhà máy sản xuất đồ uống, không có khả năng không biết công thức cách điều chế nước hạt dẻ......Chỉ cần có hắn gia nhập, mấy thứ khác đều trở nên dễ dàng.
"Xin chào, xin hỏi nhà của Viên Hòa Bình ở đâu?"
Hắn chỉ biết được địa chỉ đại khái, còn nhà ở đâu thì phải hỏi người phụ cận mới biết được.
"Ngươi tìm hắn làm gì?"
Lão bản siêu thị nhìn thoáng qua Lục Dương hỏi, hắn cũng không hề nói ra địa chỉ của Viên Hòa Bình.
"Hắn lúc trước không phải làm cố vấn kỹ thuật sao? Ta có một số việc cần thỉnh giáo với hắn, ngươi yên tâm, là chuyện tốt..." Lục Dương cười cười ,nói ra mục đích của mình.
Hắn biết rõ đối phương đang băn khoăn.
Lão bản siêu thị hiển nhiên hướng về Viên Hoa Bình.
Nghe được Lục Dương nói như vậy.
Lại nhìn chiếc xe con ngừng ở ngoài cửa, siêu thị lão bản mới yên tâm nói: "Đi thẳng về phía trước năm trăm mét, có mộ cái sân, cửa ra vào chồng một đống đồng nát, đó chính là nhà của hắn."
"Cảm ơn lão bản."
Lục Dương chắp tay.
Đối phương cũng tỏ vẻ không cần khách khí.
Liễu Đại Giang ở một bên nhìn Lục Dương biểu hiện, trong lòng thì âm thầm kinh ngạc, niên kỷ của Lục Dương so với con gái không sai biệt lắm, không nghĩ tới vậy mà hắn lại đối nhân xử thế điêu luyện như vậy, không giống một người trẻ tuổi chút nào.
Quả nhiên, người thành công cũng không phải ngẫu nhiên a.
Nhớ lại thời điểm mình bằng tuổi với Lục Dương, lúc đấy, ông chỉ là một thanh niên có sức khỏe, đi mỏ than làm công, kết quả làm hơn nửa năm, không kiếm được một đồng.
Lục Dương lái chiếc xe tiến về phía trước thêm năm trăm mét.
Đến nơi.
Hắn mới hiểu đống đồng nát mà lão bản siêu thị nói là gì, đều là một đống đồng nát sắt vụn, còn có mấy tấm ván gỗ, săm lốp. mấy thứ bừa bãi này, mấy thứ này được để dưới một cái mái Carport.
Cái mái này được dừng bằng mấy thanh sắt, cong cong vẹo vẹo, nhìn qua như kiểu lúc nào cũng có thể sập xuống.
"Viên Hòa Bình là người đi thu phế liệu sao?"
Liễu Đại Giang có chút kinh ngạc.
Viên Hòa Bình tốt xấu gì cũng là cố vấn kỹ thuật, cũng là người có học thức, làm sao có thể lăn lộn đến mức độ này.
"Liễu thúc thúc, người không nên xem thường cái ghề đồng nát này, hiện tại thu phế liệu kiếm được rất nhiều tiền, mở cửa hàng chưa chắc đã giàu hơn kẻ đi thu đồng nát, chỉ đại bộ phận người ta không bỏ được xuống mặt mũi mà thôi."
Lục Dương cười cười.
Nhìn hắn thế thôi nhưng lại biết rõ trong này kiếm được bao nhiêu lợi ích đấy.
Đầu năm nay cái nghề thu đồng nát này rất ít, chỉ cần đi một chuyến là có thể kiếm đầy xe, đến lúc đó bán lại chính là gấp mấy lần lợi nhuận....Hơn nữa càng không cần sản phẩm, cũng không cần quan hệ, đây so với mở cửa hàng để bán không phải mạnh hơn sao?
Tuy nhiên, cái nghề này cũng không phải nhẹ nhõm sống đâu, ngoài trừ bên ngoài mệt mỏi ra, thì bên trong còn rất nguy hiểm....Vài năm sau, nhiều người biết rõ thứ này có thể kiếm tiền, nên ở Huyện Thanh Sơn có không ít người bắt đầu bắt tay vào làm, phụ cận gần Lục Dương cũng có một nhà, hình như là mùa hè năm ấy, lúc Lục Dương ngủ trưa, đột nhiên có một tiếng nổ đùng vang lên, chấn động cả cửa thủy tinh.
Sau khi Lục Dương ra ngoài mới biêt được, người hàng xóm thu phế liệu kia, giữa trưa thời điểm đi cửa bom, lúc đầu đã khóa chốt an toàn, nhưng không hiểu vì sao lúc cưa lại tóe lửa, dẫn đến nổ bùng một phát, khiến hai cái đùi của hắn cũng huyết nhục mơ hồ, người ngất xuống một chỗ. Về sau may mắn kịp đưa vào bệnh viện, bảo vệ được cái mạng nhỏ, nhưng hai chân lúc đó cũng triệt để phế bỏ.
Xác định đến đúng nơi, hai người từ trên xe bước xuống.
Lại nhìn một đống đồng nát làm bằng sắt ở phía dưới chân, Lục Dương nói ra: "Cũng không hẳn là đồng nát, mấy thứ này cũng có tác dụng đấy."
Nói Viên Hòa Bình đi thu đồng nát cũng không đúng, thông thường người đi thu đồng nát sẽ tập trung vào mấy thứ như giấy, vở, đồ uống,....nhưng ở đây lại chả có cái nào, chẳng giống người đi thu đồng nát chuyên nghiệp chút nào.
Liễu Đại Giang cũng nhẹ gật đầu.
Hai người vào cửa.
Sân nhỏ rất lớn.
Được quét dọn sạch sẽ.
Giữa sân dựng một cái giá, phía trên bò đầy bồ đào, dây leo, ở phía dưới, có một lão đầu ngồi một mình ở trên ghế, nhìn chằm chằm vào bàn cờ đặt trên bàn.
Vừa sáng sớm, lão đầu này đã nghiên cứu phá cờ.
"Xin chào, ngài là Viên lão sư phải không?"
Lục Dương cũng không đi vào sân nhỏ, mà đứng ở cửa ra vào, gõ gõ tấm sắt trước cửa.
Lão đầu lúc này mới phát hiện có người ở trước cửa, ông đứng dậy, có chút kinh ngạc nói: "Các ngươi là?"
"Ta đến tìm Viên lão sư có chút việc."
Liễu Đại Giang nói ra.
"Chính là ta, các ngươi tìm ta có chuyện gì?" Lão đầu vừa nói chuyện, vừa quan sát hai người.
"Tôi chuẩn bị ở huyện Thanh Sơn mở một nhà máy sản xuất đồ uống, chuyên môn sản xuất nước hạt dẻ, nhưng mà ở vấn đề kỹ thuật thì có một vài vấn đề, vì vậy trong huyện tiến cử ngài cho tôi..."
Lục Dương chậm rãi nói ra.
Viên Hòa Bình có chút kinh ngạc nhìn Lục Dương.
"Ngươi muốn mở nhà máy?"
Lúc đầu, hắn còn tưởng rằng Liễu Đại Giang mới là nhân vật chính, không nghĩ tới lại nhìn lầm rồi, người trẻ tuổi này mới là chủ sự ở trong hai người.
"Đúng vậy, nhà máy sản xuất nước hạt dẻ."
Lục Dương nói ra.
"Tiến vào ngồi đi."
Biết được ý của hai người, Viên Hòa Bình mời hai người vào trong, ba người ở dưới cây bồ đào(cây nho) ngồi xuống, Viên Hòa Bình lại hướng về phía gian phòng hô một tiếng, bảo người bạn già mình pha nước tới đây.
"Nhà máy lúc trước đóng cửa rồi, ngươi sao lại muốn mở nhà máy sản xuất đồ uống nữa?"
Viên Hòa Bình có chút tò mò.
Lục Dương nói ra: "Tôi đã phân tích qua nguyên nhân mà nhà máy đóng cửa, chủ yếu là do không tìm được nguồn tiêu thụ, không tạo được tiếng vang, với lại hệ sinh thái của nước hạt dẻ quá nhỏ, nhớ lại mười mấy năm trước, điều kiện sinh hoạt của mọi người không cao, sức mua cực kỳ kém, kỳ thật nước hạt dẻ lúc đó mùi vị rất tốt, khi còn bé tôi vô cùng thích uống."
Khi còn bé, cũng không phải chỉ mình Lục Dương là thích uống nước hạt dẻ, trên cơ bản bạn cùng lứa tuổi lúc đó đều rất ưa thích, bất quá lúc kia, trong nhà không có tiền, chỉ có thể uống vào những dịp lễ tết thôi.
"Những thứ này ngươi đã có biện pháp giải quyết?" Nghe Lục Dương nói xong, Viên Hòa Bình nhẹ gật đầu.
Lão còn nhớ rất rõ năm đó, mình và xưởng trưởng phải ra ngoài chạy nghiệp vụ, lúc kia quả thật rất khó khắn, trên cơ bản không có lái thương hay siêu thị nào nhận tiêu thụ sản phẩm của bọn họ.
Mặc dù ở Thân Thành có danh tiếng không tệ, nhưng cũng chỉ đến thế thôi, về sau nhà máy xảy ra một ít vấn đề về tiền bạc, xưởng trưởng không giải quyết được, cuối cùng vò đã mẻ nay càng thêm sứt, liền mang theo cô em vợ chạy trốn luôn.
"Nếu như không có biện pháp giải quyết, chúng ta cũng không tới đây." Lục Dương mỉm cười, bất luận người nào đều có thể thấy hắn bây giờ vô cùng tự tin: "Hơn nữa, tôi mở nhà xưởng cũng không phải vì kiếm tiền...Mà chủ yếu là suy nghĩ cho huyện Thanh Sơn chúng ta...."
Lục Dương đem kế hoạch của mình với Quan Kiến Quốc nói lại một lần, thuận tiện cũng nói, bản thân thu mua hạt dẻ, đưa lên trên mạng tiêu thụ, giải quyết xong nguy cơ vấn đề hạt dẻ năm nay.
Viên Hòa Bình sau khi nghe xong, ánh mắt khinh thường khi thấy Lục Dương trẻ tuổi giờ này đã biến mất không thấy, thay vào đó là ánh mắt vô cùng kính nể.