Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 695: Mỹ Nhân Cổ Xưa




Đưa Quan Nguyệt đến nhà ga, đưa mắt nàng vào phòng chờ, Lục Dương mới yên tâm mà rời đi.

Đi đến một cửa tiệm ven đường làm một tô bún gạo thịt dê.

Bún gạo ở huyện Thanh Sơn, tuy rằng danh khi không thể nào so với bún gạo ở Côn Minh, nhưng mùi vị cũng coi như là không tệ, Lục Dương ngược lại có cảm giác các quan ven đường này còn mỹ vị hơn một tí.

Nước canh làm bằng thịt dê rất cay, khá phù hợp với khẩu vị của hắn, phía trên còn có mấy miếng thịt dê nhỏ.

Ăn xong một tô, vẫn chưa tận hứng, Lục Dương lại gọi thêm một chén.

Sau khi ăn xong.

Đã hơn bảy giờ rồi.

Sau khi thanh toán xong tiền ăn bữa sáng, Lục Dương lái xe đến nhà Liễu Thanh Thanh.

Lúc trước khi đưa Liễu Thanh Thanh về nghỉ quốc khách, Lục Dương đã tới nơi này một lần, hoa quế trong sân lúc này đã héo tàn, nhưng vẫn lưu lại mùi hương thơm ngát nhàn nhạc, cây như đũ vẫn như cũ, trên cây vẫn đầy rẫy trái lớn.

Ngô Mẫn Hà từ phòng bếp đi ra ,nhìn thấy Lục Dương tiến vào sân nhỏ, bà vội vàng đi tới, nói ra: "Tiểu Dương, cháu đến rồi à."

"Dạ, dì, cháu đến tìm thúc thúc có một số việc."

Lục Dương thập phần khách khí nói ra.

Ngô Mẫn Hà đêm qua đã biết rõ, Lục Dương muốn tìm Liễu Đại Giang về chuyện nhà xưởng, bà cũng chẳng nghĩ nhiều, mà nói ra: "Ông ấy vẫn còn đang ở trong phòng, cháu mau vào trong ngồi đi."

Cũng may Lục Dương đếm sớm, nếu chậm trễ thêm một lúc, Liễu Đại Giang đã cưỡi xe máy đến nhà xưởng Hằng Nguyên đi làm.

Hai người cùng một chỗ đi vào nhà.

Liễu Đại Giang nghe ở bên ngoài có tiếng người nói chuyện, cũng đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem, sau đó liền nhìn thấy Lục Dương đi tới.

"Tiểu Dương, cháu đến rồi."

Sắc mặt Liễu Đại Giang lập tức vui mừng.

Lại hỏi: "Ăn chưa? Dì của cháu hôm nay nấu cháu, có muốn ăn thử một chút không?"

Cháo đã được đặng lên mặt bàn, đang ngâm trong chậu nước lạnh, không sai biệt lắm lúc này đã có thể ăn, giờ này, cũng là lúc Liễu gia chuẩn bị ăn sáng.

"Liễu thúc thúc, thúc thúc không cần khách khí, cháu ăn rồi...Hiện tại bụng còn no lắm, Thanh Thanh đâu rồi, sao không thấy nàng đâu..."

Lục Dương nhìn xung quanh một vòng.

Không nhìn thấy Liễu Thanh Thanh ở đâu.

Lấy tính chịu khó của Liễu Thanh Thanh, có lẽ không có chuyện đến hơn bảy giờ sáng mà nàng vẫn chưa chịu rời giường đâu.

Ngô Mẫn Hà nói ra: "Thanh Thanh đi chợ mua thức ăn rồi, nàng nói đi sớm một chút, mới mua được rau quả tươi ngon..."

"n."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

Huyện Thanh Sơn có nhiều nơi buổi sáng đều có phiên chợ, đi sớm một chút, có thể mua được rau quả mà người nông dân hái tới bán, giá cả rẻ hơn một chút, hơn nữa mùi vị cũng rất ngon.

"Tiểu Dương, cháu hôm nay tới đây, là vì sự tình nhà máy phải không?"

Liễu Đại Giang có chút lo lắng hỏi.

"Thúc thúc biết rồi?" Lục Dương nhìn ông một cái.

Liễu Đại Giang gật đầu: "Ngày hôm qua trước khi tan ca, xưởng trưởng đã nói với thúc chuyện này, tiểu Dương, thúc thúc không có bản lãnh gì, sợ đảm đương không nổi chuyện này ..."

Lúc trước tuy rằng cũng từng nhận thầu qua công trình, thủ hạ dưới tay cũng có mấy chục người, nhưng nói về vấn đề buôn bán, Liễu Đại Giang không có kinh nghiệm gì nhiều, có chút bận tâm mình làm không tốt.

"Liễu thúc thúc, lời này của thúc cũng quá khiêm tốn rồi." Lục Dương mỉm cười, nói tiếp: "Thúc thúc lúc trước, ở trong huyện cũng có thể coi là một danh nhân, mở xưởng thì tính là cái gì, hiện tại không hiểu cũng không sao, học một chút không phải được rồi sao, đến lúc đó cháu sẽ phái người tới, làm trợ thủ...."

Nghe Lục Dương nói như vậy, trong lòng Liễu Đại Giang an tâm hơn một ít.

"Thúc thúc, dì, hai người ăn cơm trước đi, tí nữa ăn sáng xong, cháu cùng thúc thúc ra ngoài một chuyến....A di cho cháu mượn cây gậy, cháu đi hái mấy quả đu đủ."

Lục Dương liền tìm cớ đi ra ngoài.

Hắn mà ở chỗ này, Liễu Đại Giang cùng Ngô Mẫn Hà khó mà ăn sáng.

"Để dì đi hái cho cháu mấy quả."

Ngô Mẫn Hà nói ra.

Lục Dương khoát tay: "Không cần đâu dì, để cháu tự hái mới có cảm giác thành tựu."

Ngỗ Mẫn Hà tìm một cây gậy trúc đưa cho Lục Dương, còn dặn dò hắn cẩn thận một tí, đừng để quả đu đủ nện vào đầu, Lục Dương cười cười, tỏ vẻ sẽ không....

Nhìn thấy Lục Dương đi ra sân nhỏ, Liễu Đại Giang đem nồi cháo ngâm trong nước lạnh lấy ra, nói: "Ăn sáng đi."

Ngô Mẫn Hà nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, chén đũa đều đã cầm tới.

Lại bưng tới một chồng củ lạc, mấy quả trứng vịt muối....Bữa sáng của Liễu gia vẫn tương đối đơn giản.

Ngô Mẫn Hà cũng có chút may mắn, cũng may Lục Dương ăn rồi, nếu không, buổi sáng nhà bà nấu ít cháo như vậy, quả thật khó mà chiêu đãi được khách quý.

Trong sân.

Lục Dương gõ vài cái.

Liền hái xuống hai trái đu đủ.

Chủ yếu là mấy quả này chín rồi, trên cơ bản đều có màu vàng, nên việc hái xuống hết sức dễ dàng, coi như không hái, thì chỉ cần đợi qua một đoạn thời gian, cũng sẽ rơi xuống.

Hai quả như vậy đủ rồi.

Đem cây gậy trúc dựa vào cành cây, Lục Dương nhặt lên hai quả đu đủ hướng phía ngoài cửa đi tới, ý định đặt mấy thứ này lên xe trước.

Mới ra cửa.

Liễu Thanh Thanh vừa mới trở lại, thiếu chút nữa hai người va chạm vào nhau.

Nhìn thấy Lục Dương, Liễu Thanh Thanh có chút kinh ngạc.

Lục Dương giơ tay nhấc lên hai quả đu đủ, nói ra: "Đương nhiên là mượn đu đủ nhà em rồi."

"Anh nhất định tới tìm ba ba của em có chuyện phải không."

Liễu Thanh Thanh thoáng cái đã đoán ra được.

Ngày hôm qua Liễu Đại Giang trở về đã nói ra chuyện này, Liễu Thanh Thanh đương nhiên cũng biết, cây đu đủ có ở khắp nơi, Lục Dương cũng không cần chạy đến nhà nàng chỉ để hái chúng.

"Ừ, bất quá củ yếu vẫn là đến thăm em..."

Lục Dương cười cười.

Hắn nhìn vài vòng quanh Liễu Thanh Thanh.

Không biết có phải do nguyên nhân sinh hoạt cải thiện hay không, mà mới nửa tháng không gặp, Liễu Thanh Thánh giống như càng thêm mặn mà, không thể không thừa nhận, trong số mỹ nữ ở Thân Thành, Liễu Thanh Thanh cũng là một người nổi bật trong đó.

Liễu Thanh Thanh che miệng vụng trộm cười cười.

Cổ tay nàng thì mang một cái giỏ trúc.

Giống như là mỹ nhân cổ xưa đi ra từ trong tranh vậy, Lục Dương không hiểu vì sao lại nghĩ đến một người, Lý Tử Thất, chính là người bị nhiều công ty lừa đảo nhất...

Liêu Thanh Thanh nếu như không làm bà chủ bán hoa, thì làm một Youtuber, cũng không phải là sự lựa chọn không tồi, hình tượng này, cũng quá....

"Lục Dương, anh khi nào mới về Lục Thành a."

Liễu Thanh Thanh hỏi.

"Em hỏi cái này làm gì."

Lục Dương nhìn nàng.

Liễu Thanh Than nói ra: "Để em xem có thể cùng một chỗ về với anh không, em ở đây đã được nửa tháng rồi, nếu mà không về, hoa trong cửa tiệm chỉ sợ héo mất...."

Nhìn vẻ mặt lo lắng bất đắc dĩ của Liễu Thanh Thanh, Lục Dương cười cười ,nói ra: "Héo thì héo đi, hiện tại nhà của em cũng đã trả hết nợ, cũng không túng thiếu như trước, còn lo lắng chuyện này làm gì, sắp tới anh mở một cái nhà xưởng, ba của em chính là xưởng trưởng, đến lúc đó em an tâm làm một phú nhị đại rồi."

"Được rồi, được rồi, em cũng không có cái mệnh kia, vẫn tự mình bán hoa kiếm tiền đi thì hơn."

Liễu Thanh Thanh cũng không có ý tưởng ở nhà làm Phú Nhị Đại.

Chỉ cần người nhà nàng bình an, bản thân nàng có thể tự cung tự cấp, là nàng đã rất hài lòng....

Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Thế đợi mấy ngày nữa đi, chờ sự tình nhà máy bên kia sắp xếp xong xuôi, anh sẽ trở về Lục Thành ,đến lúc đó sẽ kêu em đi theo, chúng ta cùng nhau trở về, mà em đi vào ăn sáng đi, đợi lát nữa lại nguội bây giờ....

"Anh ăn chưa?" Liễu Thanh Thanh hỏi.

"Ăn rồi."

Lục Dương nói ra.

Mở cốp xe, đem hai trái đu đủ đặt vào trong, Lục Dương cũng đi theo vào, mới một hồi, Ngô Mẫn Hà cùng Liễu Đại Giang đã ăn sáng xong, một chén cháo cũng chỉ cần húp một hơi, cũng không tốn nhiều thời gian.

Liễu Thanh Thanh đem đồ ăn để ở một bên, sau đó đem số cháo còn thừa đổ vào trong bát, lại gõ một quả trứng vịt muối, bỏ vào trong chén cháo, sau đó nàng nhìn thoáng qua Lục Dương, mới bắt đầu ăn.

Sau khi ăn cơm xong, Liễu Đại Giảng đổi cho mình một cái áo khoác, nói ra: "Tiểu Dương, thúc đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi."