Liễu Đại Giang là phụ thân của Liễu Thanh Thanh, nếu có cơ hội, Lục Dương tự nhiên sẽ không ngại kéo hắn một chút
Hơn nữa.
Chuyện thu mua hạt dẻ gần đây, chính là do Liễu Đại Giang phụ trách.
Hắn làm cũng không tệ, cũng không có gì sai sót.
Hiện Lý n Như đã nói ra, Lục Dương thoáng suy nghĩ một chút, liền đồng ý....
Bởi vì có Liễu Thanh Thanh, nên Lục Dương cũng hy vọng, trong khoản thời gian sắp tới nhà nàng sẽ phất lên, nếu có thể làm xưởng trưởng, vậy coi như cũng rất tốt, so với Đông Sơn Tái Khởi, còn tốt hơn.
Nhà xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên.
Tuy rằng bây giờ đã hơn bảy giờ tối, sớm đã vượt qua giờ tan sở, nhưng trong nhà xưởng vẫn đèn đuốc sáng trưng, từ xa cũng có nghe được thanh âm máy may, Liễu Đại Giang ngồi ở phòng làm việc, thích thú đọc báo chí.
Mặc dù nói.
Giờ này, hắn có thể tan ca, nhưng Liễu Đại Giang vẫn chọn lưu lại ở phòng làm việc, coi như không có việc gì làm ,cũng có thể đọc báo làm phong phú bản thân, nếu có chỗ cần người, hắn sẽ đi qua giúp đỡ.
Phanh phanh phanh.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Liễu Đại Giang đặt tờ báo xuống, nhìn ngoài cửa sổ, sau đó hắn vội vàng đứng dậy, kinh ngạc nói: "Xưởng trưởng Lý, có gì cần phân phó sao?"
Hắn nhận ra nữ nhân này.
Là xưởng trưởng hiện tại của nhà xưởng Hằng Nguyên, từ tổng công ty điều động xuống, từ phía con gái Liễu Thanh Thanh, nên Liễu Đại Giang biết rõ, nhà xưởng Hằng Nguyên này đã bị Lục Dương thu mua rồi ,nhưng Liễu Đại Giang cũng không bởi vậy mà không coi ai ra gì, ngược lại càng thêm cẩn trọng, đều muốn đem sự tình gì cũng làm cho tốt.
Hắn không phải loại người nịnh nọt bán nữ nhi của mình, chính bởi vì như thế, hắn mới không muốn người khác, đặc biệt là Lục Dương xem thường, làm phụ thân phải hiểu đạo lý, nếu không phía con gái ở bên Lục Dương sẽ khó xử.
Lý n Như đi đến, cười cười nói ra: "Liễu quản lý, gần đây công tác thế nào, có hài lòng không?"
Liễu Đại Giang mặc dù không sờ được ý nghĩa của câu nói này, nhưng vẫn cười nói: "Hài lòng, hết sức hài lòng, chỉ là hơi hơi nhàn rỗi, nếu không phải mỗi sáng đều đi thu mua hạt dẻ, thì ta cảm giác mình giống như cán bộ về hưu vậy."
"Đã như vậy rồi, cho ông gia tăng thêm chút việc nặng, thế nào đây?"
Lý n Như hỏi.
"Không có vấn đề."
Liễu Đại Giang không cần suy nghĩ liền đồng ý.
Sau một lát, hắn hỏi: "Xưởng trưởng, có việc gì cần ta thực hiện, chỉ cần ngươi nói là được rồi."
Lý n Như cười nói: "Đại lao bản ở bên kia chuẩn bị mở một nhà máy sản xuất đồ uống, cần có người đi qua giúp ngài ấy, nên tôi đề cử ông..."
"Đại lão bản, đại lão bản nào..."
Trong lòng Liễu Đại Giang mặc dù có chút suy đoán, nhưng vẫn không dám xác định.
Lý n Như nói ra: "Ông quen."
"A."
Liễu Đại Giang lúc này mới chắc chắn suy đoán ở trong lòng mình.
Xưởng trưởng Lý gọi là đại lão bản, thì đoán chừng chính là Lục Dương rồi, nếu không, nàng cũng không cần phải buông cái mác xưởng trưởng xuống mà tự đến tìm mình, về phần chuyện mở nhà máy đồ uống, Liễu Đại Giang cũng đã được nghe nói, vì muốn một lần vất vả mà suốt đời nhàn nhã, giải quyết hết vấn đề hạt dẻ dư thừa của huyện Thanh Sơn.
Dù sao trợ nông, cũng không thể mỗi năm đều làm, năm thứ nhất bởi vì cái mới lạ nên người mua vẫn tương đối nhiều, về sau chưa chắc đã bán nhanh như vậy rồi, nếu muốn giải quyết phiền toái, cần phải có địa phương tiêu thụ mới được.
"Xưởng trưởng yên tâm, tôi sẽ phối hợp thật tốt với công tác của đại lão bản..."
Liễu Đại Giang cam đoan nói.
Lý n Như thông báo xong chuyện này thì rời đi, tâm tình của Liễu Đại Giang rất lâu còn chưa bình tĩnh lại.
Cầm tờ báo trên tay cũng không thể làm tâm tĩnh lại, Liêu Đại Giang liền thu dọn một cái, cưỡi xe gắn máy chạy về nhà.
Trong nhà.
Liễu Thanh tahnh đã sớm làm xong bữa tối, nhìn thấy Liễu Đại Giảng trở vè, nàng có chút kinh ngạc hỏi: "Cha, hôm nay sao người lại về sớm vậy?"
Thường ngày, Liễu Đại Giang phải đợi hơn chín giờ mới trở về nhà, hôm nay vẫn còn chưa tới tám rưỡi, mà đã trở về, điều này làm cho hai nữ nhân khá là ký quái.
Ngô Mẫn Hà nhìn biểu lộ của Liễu Đại Giang, hỏi: "Lão Liễu, xảy ra chuyện gì sao?"
Liễu Đại Giang khoát tay áo, nói ra: "Không có chuyện gì, nhà máy ý định điều động công tác cho tôi một cái."
"Đây không phải chuyện tốt sao? Cha, người không phải thường xuyên nói, ở vị trí này không chút kích tình à..."Liễu Thanh Thanh bưng đồ ăn từ phòng bếp dọn lên.
Liễu Đại Giang vuốt vuốt lông mày, nói ra: "Lục Dương có ý định mở một nhà máy sản xuất đồ uống, ta được gọi qua hỗ trợ, đây không phải quá áp lực sao? Nếu làm không tốt, chẳng phải khiến người ta chê cười rồi."
Lúc nói chuyện, Liễu Đại Giang liếc nhìn co gái của mình.
Liễu Thanh Thanh nghe nói Lục Dương tìm phụ thân tới hỗ trợ, thì thoáng trầm tư một chút, sau đó cười nói: "Đây là chuyện tốt a, Lục Dương tìm ba đến hỗ trợ, mà hắn cũng không có quá nhiều thời gian lưu lại huyện Thanh Sơn, cái này nếu chuẩn bị cho tốt, thì về sau ba chính là xưởng trưởng rồi."
"Ta cũng biết đây là chuyện tốt, nhưng...."Liễu Đại Giang thở dài.
Ngô Mẫn Hà cũng cảm thán một câu, nói ra: "Lục Dương đối với nhà chúng ta trợ giúp quá nhiều, nếu như không có hắn, thì nhà chúng ta đã mỗi người một nơi, Thanh Thanh....Con....Con đi theo hắn là tốt rồi."
Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu.
Nàng cầm lấy bát cơm, cho Liễu Đại Giang một bát lớn.
Người một nhà khó được bữa cơm ăn cùng nhau.
Tâm tình Liễu Đại Giang cũng dần dần bình tĩnh lại.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trời vẫn còn đang mịt mờ.
Lục Dương lái xe đến bên ngoài cư xá Thanh Thủy.
Ven đường có hai bóng người, chính là Quan Kiến Quốc cùng Quan Nguyệt, lúc này vừa mới sáng, con gái lại ra ngoài chờ Lục Dương tới đón, Lão Quan có chút không yên tâm nên phải đi theo.
"Quan thúc thúc, cháu nhất định sẽ đưa Quan Quan an toàn đến nhà ga."
Lục Dưng xuống xe nói ra.
Quan Kiến Quốc sờ lên mái tóc của nữ nhi, nói ra: "Đến trường, phải gọi về báo bình an cho ta biết."
"Con biết rồi."
Quan Nguyệt giòn giòn giã giã trả về một tiếng, sau đó mở cửa xe bên ghế tài xế leo lên.
"Ta nghe Quan Quan nói, cháu gần đây chuản bị mở nhà xưởng làm đồ uống sao?"
Quan Kiến Quốc nhìn Lục Dương hỏi.
Lục Dương nhẹ gật đầu: "Đúng vậy Quan thúc thúc, trở về một chuyến không dễ dàng, cháu định đem việc này làm cho xong luôn."
"A, cháu có nhiều thời gian cho việc này không, đã tìm được người hỗ trợ chưa?" Quan Kiến Quốc hỏi chuyện này.
Lục Dương nói: "Xưởng trưởng Hằng Nguyên đã tìm cho cháu một người đáng tin cậy đến hỗ trợ, cháu mà đi, nhà máy sản xuất đồ uống sẽ giao cho hắn tới để ý...Có lẽ không có vấn đề gì đâu."
"Ừ, cháu đã cân nhắc rồi thì tốt, đúng rồi, ta có mấy số điện thoại của lão nhân làm nhà xưởng lúc cũ, có lẽ có thể giúp đỡ gì đó cho cháu một chút."
Quan Nguyệt đọc ra mấy số điện thoại, Lục Dương toàn bộ lưu lại.
Lục Dương không nghĩ tới Quan Kiến Quốc lại đem việc này để trong lòng.
Đã có mấy lão nhân này, chuyện mở nhà xưởng sẽ thuận tiện hơn nhiều.
"Nhà máy cháu có ý định mở ở đâu?"
Lục Dương lưu lại số điện thoại xong, Quan Kiến Quốc lại hỏi, mặc dù nói là mở ở Thân Thành, nhưng Thân Thành lớn như vậy, chỗ nào xa cũng phải cách nơi này mấy trăm dặm.
"Ở huyện Thanh Sơn đi, địa phương khác cháu sẽ không xen vào, vẫn nên kéo kinh tế huyện chúng ta đi lên một chút." Lục Dương cười nói.
Quan Kiến Quốc cười cười.
Hắn rất hài lòng với đáp án này.
Nếu như có thể mà nhà máy sản xuất đồ uống ở huyện Thanh sơn, người hưởng lợi đầu tiên là dân chúng trong huyện, hạt dẻ lúc đó không lo không có chỗ bán, còn có thể cung cấp vô số việc làm, thuế ở trong huyện cũng tự nhiên tăng cao, gia tăng tài chính thu nhập trong huyện, nếu mà nổi danh như nhà xưởng sản xuất Hằng Nguyên....Thì địa vị của huyện Thanh Sơn trong Thân Thành sẽ tăng cao thêm.
"Cha, không còn thơi gian tán dóc nữa rồi, chờ con đi, hai người chậm rãi trò chuyện được không nào?"
Quan Nguyệt nhìn nhìn điện thoại.
Vé mà Lục Dương mua cho nàng là sáu giờ bốn mươi.
Mà từ đây đến đấy chỉ còn nửa tiếng nữa.
Quan Kiến Quốc cười cười, nói ra: "Thế vậy, Lục Dương, cháu đưa Quan Quan đi nhà ga đi, lần sau chúng ta sẽ từ từ trò chuyện với nhau sau."
Nói xong còn vỗ vỗ bả vai Lục Dương tỏ vẻ chấp nhận.
Đối với đứa con rể này, ông càng ngày càng hài lòng.