Ăn cơm xong, cũng đã chiều tà, mặt trời đã ngả về tây, trước Trà Sơn là một mảnh đám mây hồng hồng.
Đợi sau khi Quan Nguyệt chụp mấy tấm hình xong, Lục Dương mới nói đi về.
Đường xuống núi không dễ đi, nếu đợi đến lúc trời tối mới xuống, Lục Dương cũng không dám đảm bao an toàn được.
Cùng Quan Nguyệt lên xe, Lâm Nghệ Hồng cũng đi ra tiễn đưa.
"Lâm tỷ, ta đi trước, lần sau gặp."
Lúc Dương khoát tay áo.
Quan Nguyệt cũng lặp lại nói theo.
Lâm Nghệ Hồng cũng vẫy vẫy tay: "Xuống núi cẩn thận một chút."
"Biết rồi."
Trước quay xe lại, Lục Dương mới lái xe xuống núi.
Đưa mắt nhìn hai ngươi rời đi, Lâm Nghệ Hồng nhìn con đường đầy sỏi đá, hơi hơi nhíu mày lại, nàng cầm lấy điện thoại gọi điện: "Cục trưởng Lưu, chuyện sửa đường, bên kia thảo luận thế nào rồi?"
"Cũng tầm khoản được hơn 40% rồi, lực cản không lớn."
"Tốt, Cục trưởng Lưu, khi nào rảnh thì lên núi chơi."
....
Về đến huyện thành.
Lục Dương trước tiên đưa Quan Nguyệt về nhà.
Đến nơi, Quan Nguyệt cũng không vội xuống xe, nàng hỏi: "Lục Dương, hôn lễ Ngô Bá cũng xong rồi, chúng ta lúc nào mới quay lại Lục Thành a."
Tham gia xong hôn lễ, Quan Nguyệt có chút gấp gáp phải quay về, nàng dù sao cũng không giống Lục Dương, là một đệ tử tốt, lần này cũng xin nghỉ phép hai ngày rồi, cũng nên phải quay về đi học.
Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Ngày mai đi, buổi sáng sáu giờ, anh tới đón em, trước tiễn đưa em tới nhà ga, anh ở đây còn có chuyện cần xử lý...."
Lần này trở về.
Tham gia hôn lễ là một chuyện, còn có chuyện nhà máy đồ uống bàn lúc trước, thứ này cũng không thuận tiện để làm một lão bản bù nhìn, vì vậy Lục Dương cũng ý định đi qua nhìn xem....
Lời nói đều nói ra rồi, cũng không thể nuốt lời lại được, hơn nữa hắn còn cam đoan với lão Quan đấy.
"Anh không trở về Lục Thành sao?"
Quan Nguyệt hỏi.
Lục Dương gật đầu: "Còn có một ít chuyện cần phải xử lý, lúc trước anh đã đáp ứng với ba em, sẽ ở Thân Thanh mở một nhà máy sản xuất đồ uống, chuyên môn làm nước trai cây hạt dẻ, lần này cũng thuận tiển xử lý luông...Khả năng cần vài ngày mới xong, để tí nữa anh đặt cho em vé tàu cao tốc, có lẽ sẽ tới kịp học khóa ngày mai."
"A, vậy được rồi, nếu anh bận rộn, em có thể tự mình đi được."
Quan Nguyệt vẫn rất thông tình đạt lý đấy.
Lục Dương nói ra: "Không được, nhỡ đâu sáng mai em bắt xe, bị người xấu bắt chạy thì sao bây giờ? Ngày mai em phải chờ anh..."
"Được."
Từ trên xe bước xuống, Quan Nguyệt trở lại cư xá.
Trời lúc này cũng đã tối rồi, lão Quan cũng tan tầm về nhà, Quan Nguyệt vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy lão Quan ở trong phòng bếp bận rộn....Không nhìn thấy thân ảnh của mẹ đâu, có lẽ vẫn còn ở trong bệnh viện chưa tan làm.
"Quan Quan, con về rồi, buổi tối nay muốn ăn gì?"
Lão Quan không biết từ khi nào đã đi đến cửa phòng bếp, nhìn con gái hỏi, trên tay còn cầm một cái vá.
Quan Nguyệt nói ra: "Cha, tối nay con ăn rồi, người cùng mẹ ăn cơm với nhau tiếp đi."
Nói xong.
Nàng còn vuốt vuốt cái bụng mình, tỏ vẻ bản thân đã ăn no.
"Buổi tối con vẫn ăn cơm ở phía bên đồng học kia sao?"
Quan Nguyệt biết con gái mình cùng Lục Dương đi tham gia hôn lễ bạn học, nếu như vậy, cũng có thể thuận tiện ăn luôn bữa tối.
"Không phải, sau khi ăn trưa xong, con cùng Lục Dương đi Trà Sơn, buổi tối ăn cơm ở Nông Gia Nhạc, chỗ đó có đầu bếp có tay nghề không tệ, con ăn rất no."
Quan Nguyệt không có giấu giếm..
"A, vậy con tính lúc nào thì trở lại trường học?" Quan Kiến Quốc cũng chẳng suy nghĩ nhiều, lấy thân gia của Lục Dương, coi như mỗi bữa đều ăn ở bên ngoài, cũng không thấm vào đâu.
Quan Nguyệt nói: "Sáng mai con sẽ trở về trường."
Quan Kiến Quốc hỏi: "Đi cùng Lục Dương sao?"
"Không phải, hắn nói phải đi khả sát nhà máy đồ uống, phải vài ngày sau mới trở về, con thì không đợi được, nên đi về trước, sáng mai hắn tới chở con đến nhà ga, con về Lục Thành trước."
Quan Nguyệt đem lời nói vừa rồi của Lục Dương lặp lại một lần.
Quan Kiến Quốc nhẹ gật đầu: "Quả thật có chuyện này, hắn vậy mà vẫn còn để trong lòng."
"Cha, Lục Dương muốn mở nhà máy đồ uống, người cũng biết chuyện này sao?" Quan Nguyệt đi tới, lôi kéo cánh tay của lão Quan, muốn biết chuyện này.
"Biết rõ a, mấy năm gần đây, huyện Thanh Sơn chúng ta có rất nhiều hộ trồng hạt dẻ, mà giả hạt dẻ lại bị lái buôn áp vô cùng thấp, năm nay dựa vào Lục Dương, mang lên trên mạng tiêu thụ, mới giải quyết xong nguy cơ, chúng ta thương lượng một chút, Lục Dương nói muốn mở nhà máy sản xuất đồ uống, về sau hạt dẻ của người nông dân sẽ nhập vào đó, coi như vất vả một lần mà suốt đời nhàn nhã."
"Vậy Lục Dương sẽ không lỗ vốn chứ?"
Nghe được huyện Thanh Sơn vì người dân mà mở nhà máy đồ uống, Quan Nguyệt có chút bận tâm.
"Có lẽ không đến mức đó đâu, lỗ hay không, còn phải xem tình hình kinh doanh, cũng không quan hệ mấy đến chuyện thu mua hạt dẻ." Quan Kiến Quốc giải thích một câu.
Lúc này Quan Nguyệt mới yên tâm lại.
....
Rời khỏi cư xá Thanh Thủy, Lục Dương rất mau trở về đến nhà của mình.
Trong nhà vẫn như trước chỉ có một mình bà ngoại.
Ba mẹ thì không cần phải đoán, khẳng định vẫn còn ở bên phía cửa hàng bên kia.
Trong lòng Lục Dương âm thầm nghĩ đến, tìm cơ hội khuyên ba mẹ một chút, tìm mấy nhân viên làm thu ngân là được rồi, cửa hàng mở ra để cho bọn họ làm lão bản, sao bây giờ lại chạy lui chạy tới làm nhân viên thu ngân thế này?
Mặc dù nói làm nhân viên thu ngân ở bên kia cũng không phiền hà, so với làm ở căn tin còn nhẹ nhõm hơn không ít, nhưng làm việc cũng quá lâu rồi, mỗi ngày đi sớm về trễ....Ăn cơm cũng là vấn đề.
Thật sự không được, thì tìm mấy người thay ca cũng được.
"Tiểu Dương, ăn chưa? Ăn mì sợi không?"
Ba ngoại bưng bát mì từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Lục Dương vào nhà.
Lục Dương cười nói: "Cháu ăn rồi, hiện tại rất no."
Nghe được Lục Dương đã ăn rồi, bà ngoại cũng không nói gì thêm, cầm đũa bắt đầu ăn mì.
Lục Dương cũng về đến phòng khách, rót cho mình một chén nước sôi đặt lên bài, sau đó gọi điện cho Lý n Như.
Lý n Như là một trong ba nữ sinh bạn học của Lữ Tiểu Vũ, từ lúc thu mua xong nhà xưởng Hằng Nguyên, nàng đã được cắt cử đến đây, trước mắt làm xưởng trưởng, thay thế cho vị trí của Lâm Nghệ Hồng lúc trước.
Về phần em gái của Lâm Nghệ Hồng, trước mắt vẫn còn làm ở nhà xưởng, làm phụ tá cho Lý n Như.
"Chủ tịch...."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lý n Như.
Lục Dương nói ra: "Bên phía nhà xưởng sao rồi?"
Lý n Như trả lời: "Hết thảy mọi thứ đều bình thường, chính là gần đây tăng ca hơi nhiều, không ít công nhân đều có chút phàn nàn vì không có thời gian nhàn rõi."
"Nhân thủ không đủ, thì có thể tuyển thêm một ít, nhà xưởng cũng không chỉ nhận một mình đơn đặt hàng của CCilicili, cũng có thể nhận thêm đơn đặt hàng khác, làm một số sản phẩm mới, chúng ta có quan hệ rộng, không lo thiếu đường đi...."
"A, tôi sẽ dựa theo phương án này mà làm kế hoạch."
Lý n Như nghiêm túc nói.
Lục Dương cũng không quên chính sự, hắn nói ra: "Còn có một việc nữa, tôi muốn ở Thân Thành mở một nhà xưởng sản xuất đồ uống, bên phía cô có ai không? Phái người tới giúp tôi."
Lý n Như trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Liễu Đại Giang được không?"
Lục Dương suy nghĩ một chút: "Được."