Mang theo ngư cụ đi ra ngoài.
Quan Nguyệt cầm lấy một cái thùng nhỏ màu hồng đi theo ở phía sau.
Đến bên cạnh hồ nước, Lục Dương chọn một chỗ bằng phẳng, đem ghế đầu đặt trên mặt đất, Quan Nguyệt cũng đặt thùng đỏ xuống, nàng hỏi: "Anh cùng với Csite có quan hệ gì?"
Vừa rồi thời điểm Lục Dương cùng Lâm Nghệ Hồng nói chuyện làm ăn, Quan Nguyệt ở ngay bên cạnh, nàng mặc dù không có chen lời vào, nhưng trong bụng cũng đầy một bụng nghi hoặc.
Lâm Nghệ Hồng muốn đem trà của mình đặt lên sàn thương mại điện tử CCilicili là điều rất bình thường, nhưng vì sao lại hết lần này đến lần khác lại trưng cầu ý kiến của Lục Dương....
"CCilicili chính là do anh cùng một người bạn phát triển đấy."
Lục Dương cột chắc dây câu, đem cần cầu rút dài ra, rồi bổ sung thêm một câu.
"Chuyện này, Quan thúc thúc cũng biết."
Quan Nguyệt bối rối.
Đến cùng, ta là bạn gái của ngươi, hay ba ba của ta mới là bạn gái của ngươi vậy?
Vì sao chuyện gì ba ta cũng biết, mà ta hết lần này tới lần khác lại không....
"Lục Dương...."
Quan Nguyệt bĩu môi.
"Làm sao vậy?"
Lục Dương quay đầu nhìn thoáng qua nàng.
Quan Nguyệt tức giận dậm chân: "Vì sao những chuyện này em lại không biết...."
"Anh còn tưởng em đã sớm đoạn được rồi."
Sắc mặt Lục Dương vẫn như thường.
Sợ ư?
Không có đâu.
Thời điểm này....nhất định không được luống cuống, hắn cười nói: "Em nghĩ một chút đi, lúc trước anh nạp tiền dùm ngươi ta lấy CC tệ, tác phẩm của anh thì được CCilicili cải biên thành manga, anh còn tưởng em đã đoán được lâu rồi..."
"Hơn nữa, em cũng không nghĩ đi, lần trước mua biệt thự hết hơn ba triệu, thêm chi phí lắp đặt cũng bốn năm trăm vạn, nếu như anh không phải lão bản của Csite, thì làm sao có thể có nhiều tiền như vậy, Quan Quan, chẳng lẽ em nghĩ viết tiểu thuyết kiếm được nhiều tiền như vậy à, làm sao có thể...Viết tiểu thuyết mà không chết đói, đã có thể thắp nhang cầu nguyện rồi."
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Dương.
Quan Nguyệt ngược lại có một chút ngượng ngùng, hay là mình thật sự quá ngốc rồi sao?
Nếu không vì sao cái gì cũng không biết.
Lời nói vừa rồi Lục Dương đều đúng sự thật, lúc trước hắn không chỉ giúp nàng nạp CC tệ, còn giúp những người khác cùng La Phương nạp qua....
Nói như vậy, Lục Dương đã tưởng mình biết từ sớm, vì vậy mới không nói ra, mà sao, lại có một chút chút gì đó không đúng nhỉ?
Lúc Quan Nguyệt vẫn còn đang suy nghĩ.
Lục Dương đã điều chỉnh xong phao của mình.
Mồi câu cũng không sai biệt lắm chuẩn bị tốt rồi, Lục Dương vò thành một cục, treo ở trên lưỡi câu, lấy đả thả lưỡi xuống nước, sau đó bình tâm chờ đợi.
Lâm Nghệ Hồng quả thật không nói quá.
Trong hồ nước có không ít cá.
Dù sao.
Cái chỗ này cũng dùng để cho khách nhân nghỉ ngơi, khách nhân của Lâm Nghệ Hồng là ai, không cần nghĩ cũng sẽ biết, cũng không thể để người ta ngồi từ sáng tới trưa, không câu được một con cá nào cả.
Cá không đáng tiền.
Chủ yếu là niềm vui thú vị trong quá trình câu cá.
Phao mãnh liệt chìm xuống dưới.
Lục Dương giơ lên sào tre, con cá ở trong nước vùng vẫy một lúc, cũng chẳng được bao lâu, một con cá chép nhỏ trồi lên mặt nước....Cá chép không lớn, tối đa cũng chỉ nặng tầm nửa cân.
Lục Dương cầm lấy con cá, ném tới thùng nước nơi Quan Nguyệt, nói ra: "Quan Quan, em cầm lấy đi phóng sinh đi."
"Phong sinh làm gì vậy?"
Quan Nguyệt ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc thùng màu đỏ, trêu trọc con cá ở bên trong.
Lục Dương thay xong mồi câu, ném vào trong nước, mới lên tiếng: "Người ta không phải nói, phóng sinh cá, là tích công đức sao? Em phóng sinh con cá này, về sau nhất định sẽ có vận tốt."
Quan Nguyệt không tin: "Nhưng cá này anh câu lên mà? Em có công đức, không phải anh thất đức rồi sao?"
"Nói cái gì vậy."
Lục Dương đặt cần câu xuống, đuổi theo tới, ở trên mông Quan Nguyệt đánh một cái.
"Dám nói chồng em thiếu đạo đức, xem hôm nay anh có đánh sưng mông em không."
"Được rồi ,được rồi, em sai rồi, em không phải có ý này." Quan Nguyệt nhìn thấy bên kia tứ hợp viện có người ra ra vào vào, cũng không dám cùng Lục Dương ở chỗ này đùa giỡn thân mật.
"Vậy em đem cá đi phong sanh đi."
Lục Dương nói ra.
"Tốt tốt."
Quan Nguyệt gật đầu đáp ứng.
Đi đến bên mép nước, Quan Nguyệt đem con cá cầm ra, thả vào trong nước, sao đó còn hướng về con cá chép nhỏ khoát tay áo, nói ra:" Đi thôi, đi thôi, tìm ba mẹ ngươi đến đây a...."
Câu phía trước còn bình thường, đằng sau liền bẻ của 180 độ, Lục Dương có chút câm lặng, hình tượng Quan Nguyệt đại thiện ầm ầm sụp đổ.
Cá ở bên trong hồ có không ít.
Mồi hồi lại câu được một con.
Lục Dương cũng cảm thấy vui vẻ, tuy rằng cá ở bên trong cơ bản đều rất nhỏ, nhưng số lượng lại rất nhiều, câu được một lúc, Lục Dương bắt đầu chỉ dạy cho Quan Nguyệt.
Hắn ở một bên chỉ đạo Quan Nguyệt câu cá.
Nhìn thấy phao nhấp nháy hai cái, Lục Dương vốn muốn nói chờ một chút, nhưng Quan Nguyệt đã nhấc cần lên, cần câu uốn lợn một đô cong rất lớn, tay Quan Nguyệt có chút cầm không vững.
"Cá lớn mắc câu."
Hai mắt Lục Dương tỏa sáng.
Cuối cùng, cũng có con hàng lớn đến rồi.
Con cá này cắn cần câu Quan Nguyệt đấy, chẳng lẽ đây chính là buff dành cho tân thủ ư? Người lâu năm cũng biết, chuyện đi câu trên cơ bản đều xảy ra như này, đi câu ngày càng lâu, trang bị cũng ngày càng nhiều, kỹ năng cũng càng ngày càng cao, nhưng cá câu lên thì càng ngày càng nhỏ đi, tuy được cái số lượng nhiều nhưng chất lượng thì coi như bỏ, ngược lại thời kỳ tân thủ đi câu, thường xuyên gặp mấy trường hợp kiểu này....
Dưới sợ giúp của Lục Dương, hai người đem con cá kéo tới gần hồ, không mang theo lưới để vớt, Lục Dương nói Quan Nguyệt cầm chặc cần câu, còn hắn dùng thùng nước màu đỏ chụp xuống, đem con cá vớt lên.
Cũng là một con cá chép màu đỏ, tuy nhiên so với mấy con trước đó thì lớn hơn nhiều, nặng khoản chừng hai cân, Lục Dương có chút cổ quái nhìn thoáng qua Quan Nguyệt, cười nói: "Con cá chép nhỏ kia, quả thực gọi bố tới rồi...."
Quan Nguyệt cười rất vui vẻ.
Lục Dương nhìn nhìn thời gian trên điện thoại, đã hơn bốn giờ chiều, hắn nói ra: "Cũng không còn sớm, chúng ta nghỉ thôi, mặt khác mấy con cá nhỏ kia thả đi, còn con cá em câu được thì cầm về, đưa cho đầu bếp làm món cá chép xào cà chua."
Sau khi thả những con cá khác xong, hai ngươi mang theo thùng nước đựng cá chép trở về.
Lâm Nghệ Hồng đứng ở ngay cửa phòng.
Nhìn thấy hai người trở về, nàng đứng dậy nói ra: "Đồ ăn chuẩn bị cũng gần xong rồi, ta còn định đi gọi hai ngươi về ăn đây."
Nhân viên phục vụ bưng một chậu nước ấm tới.
"Để ở đây đi."
Lục Dương không có thói quen rửa tay khi có người bưng, đặt châu nước lên trên cái giá, Lục Dương cùng Quan Nguyệt cùng một chỗ dùng xà phòng rửa tay, đem mùi cá ở trên tay rửa đi.
Lâm Nghệ Hồng chỉ vào con cá chép ở trong thùng, nhìn nhân viên phục vụ nói ra: "Đưa đến cho đầu bếp đi, nói Tôn sư phụ sốt cà chua..."
Nàng đã đoán được ý tưởng của Lục Dương, vì vậy cũng không cần hỏi, dù sao, cũng chỉ cần về một con cá, không cần nói cũng biết mục đích là gì....
Nhân viên phục vụ cầm lấy thùng nước hướng phía phòng bếp đi tới.
Rửa tay xong, Lục Dương thuận tay đem nước đổ đi.
Lâm Nghệ Hồng lúc này mới lên tiếng: "Không tệ, hai người lại câu được con cá lớn như vậy."
Lục Dương đem chậu đặt về vị trí cũ, nói ra: "Cá ở trong hồ cũng không ít, đáng tiếc không có mấy con to, chỉ có một con to như vậy, hơn nữa còn do Quan Nguyệt câu được."
"Ài, không có cách nào hết, cá mới thả được một đoạn thời gian, còn chưa nuôi lớn, quả nửa năm nữa thì được rồi, nếu không để ta mua mấy con cá lớn bỏ vào trực tiếp đi."
Lâm Nghệ Hồng nói ra.
"Không cần, không cần phải vội..."
Lục Dương nói ra.
Lâm Nghệ Hồng nhìn nhìn căn phòng, cảm thấy bên này cấp bậc có chút thấp, nàng nói ra: "Đổi căn phòng khác đi."
Bên này đều là một số phòng bình thường, còn loại cấp bậc cao hơn một chút thì ở hậu viên.
Lục Dương khoát tay từ chối: "Không cân, chúng ta chỉ có ba người, nơi đây cũng khá lớn, ở đây được rồi."
Tốc độ dọn thức ăn lên cũng rất nhanh.
Mấy phục vụ đi đi lại lại, rất nhanh dọn một bàn đầy đồ ăn.
Gà thịt cá trứng, bào ngư tôm cua, thứ gì cũng có...
Con cá chép Quan Nguyệt câu lên, cũng bi xốt chua rồi, nhìn qua vô cùng tươi sống.
Không thể không nói.
Trình độ đầu bếp vô cùng cao, Lục Dương cùng Quan Nguyệt đều ăn rất no, điều đáng tiếc duy nhất là đồ ăn chuẩn bị hơi nhiều, ba người mà đến cả một phần năm bàn ăn cũng không ăn xong.
Có chút lãng phí.