Trên mấy chiếc xe Santana màu đen đại chúng.
Mấy anh em bà con Ngô Bá nhìn Lục Dương từ chiếc Audi đi xuống, cả đám đều kinh ngạc không thôi, bọn hắn ngày hôm qua mới chơi bài cùng, biết Lục Dương là bạn học của Ngô Bá, không nghĩ tới vậy mà có xe tốt như vậy.
"Vĩ ca, nhìn lầm rồi, người bạn học này của Bá Tử là một kẻ có tiền a."
Người được gọi là Vĩ ca đúng là nam nhân cao gầy kia.
Ngày hôm qua đánh bài hắn là người thua nhiều nhất.
Hắn có chút ghen ghét nhìn thoáng qua chiếc xe Audi ở phía trước, hử một tiếng.
"Audi mà thôi, cũng chỉ hơn mười vạn."
Cũng chỉ hơi mười vạn.
Nghe nói mới ê ẩm làm sao.
Ở bên ngoài đợi một hồi, thúc thúc Ngô Bá bưng một cái khay trà đi tới, trong mâm đều là thuốc lá, từng chiếc xe hoa đều có một gói thuốc, Lục Dương là xe đi đầu, nên được đưa đầu tiên.
Là thuốc Hoàng Hạc Lâu, Lục Dương nhớ kỹ, gói thuốc này có giá đến mười bảy tệ một hộp.
Ở huyện thành nhỏ kết hôn.
Thuốc là này đã được coi là sang trọng.
Nói một tiếng cảm tạ, Lục Dương cất thuốc lá lại. Đồ vật nên nhận thì phải cần nhận, nếu ngươi không nhận, thì người khác còn tưởng ngươi coi thường tâm ý của bọn họ....
Sau khi đem thuốc lá phát hết xong.
Thúc thúc Ngô Bá lại đem hoa tươi cùng dài lụa màu cột vào từng chiếc xe một.
Một chiếc xe hoa rất nhanh được trang trí xong.
Thời điểm gần đến chín giờ, đoàn người mới bắt đầu xuất phát, hướng phía khách sạn Đám Mây chạy tới.
Thời điểm đón dâu Quan Nguyệt không cần đi cùng, nên trên xe Lục Dương chỉ có một mình Ngô Bá, trên tay hắn cầm đóa hoa, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn qua thì có chút khẩn trương.
"Bá tử, sao, hồi hộp không?"
Lục Dương cười cười, giảm bớt bầu không khí căn thẳng.
"Dù sao cũng là lần đầu tiên kết hôn, cũng có chút khẩn trương, mấy cái quy củ kia ta vẫn còn chưa hiểu rõ, đều do các trưởng bối ở trong nhà an bài, ta cảm giác mình bây giờ giống như một cái tượng gỗ vậy."
Ngô Bá gãi gãi đầu nói ra.
"Ngươi đừng đem kiểu tóc 180 tệ làm rối loạn nữa."
Lục Dương nhắc nhở một câu.
Thời điểm vừa rồi lên xe, Ngô Bá mới khoe, hắn làm đầu tóc 180 tệ, đây là kiểu tóc đắt nhất mà hắn từng làm.
Ngô Bá ngượng ngùng thu tay lại.
Hai người hàn huyên vài câu, Ngô Bá cũng dần dần bớt hồi hộp đi.
Thị trấn cũng không phải rất rộng, rất nhanh đã đến nơi, thời điểm bớt xuống xe, Ngô Bá sửa sang lại cà vạt cùng âu phục của mình, sau khi xuống xe, hắn hướng gian phòng Diệu Hồng đi tới.
Phòng 606.
Trên cửa dán một chữ hỉ.
Đây cũng chính là căn phòng Diệu Hồng ở.
Cửa phòng lúc này vẫn đang đóng lại.
Ở huyện Thanh Sơn có một tập tục chặn cửa, thời điểm chú rẻ tới cửa tiếp tân nương, bình thường sẽ không trực tiếp mở cửa, phải cần uống rượu hay phát bao lì xì mới có thể được mở.
Đương nhiên.
Đây cũng không phải là loại tập túc xấu mà trên mạng hay nói, chỉ cần có chút ý tứ là được rồi, trong phong bao lì xì chỉ có năm tệ tiền mặt, nói như vậy, tính tổng toàn bộ cũng chỉ có một hai trăm tệ mà thôi.
Nếu như thời gian dài mà không mở cửa, bên phía nhà gái cũng sẽ mất hứng, vì vậy song phương đến điểm là dừng, lấy náo nhiệt cùng vui mừng.
Hơn nữa chặn cửa chỉ có thể là người nhà gái bên kia.
Nhưng Diệu Hồng lại lẻ loi một mình bên này, mặc dù học đại học cũng có mấy người bạn thân, nhưng Diệu Hồng cũng không có truyền tin, trong phòng lúc này chỉ có một mình nàng.
Tuy rằng chỉ có một người.
Nhưng quá trình thì vẫn phải hoàn thành.
Diệu Hồng ngồi xổm sau cửa, đối với phía ngoài hô một câu.
"Ngô Bá, không có quà gặp mặt à?"
Ngô Bá tranh thủ từ trong túi tiền lấy ra một xấu bao li xì, từ trong khe cửa mà nhét vào.
"Một cái chưa đủ, thêm đi."
"Lại thêm cái nữa."
Diệu Hồng vẫn ở trong phòng không có mở cửa.
Phải đợi sau khi Ngô Bá đút bảy tám phong bao lì xì, cửa mới mở ra.
Nhìn Diệu Hồng ở trong phòng lẻ loi một mình, trong lòng Ngô Bá xuất hiện mỗi nỗi chua xót khó hiểu.
"Bá tử, còn thất thần làm gì, tặng hoa đi."
Lục Dương nhắc nhở một câu.
Ngô Bá vội vàng đem đóa hoa trên tay tặng cho Diệu Hồng.
Diệu Hồng nhận hoa, quá trình đón dâu coi như hoàn thành, một đám người vội vàng tới đây, lại vội vàng rời đi, Diệu Hồng cùng Ngô Bá tự nhiên lên xe của Lục Dương.
Trước khi đi, bên ngoài khách sạn mấy pháo hoa treo trên không trung vang lên.
Diệu Hồng lên xe trước.
Ngô Bá lại tới một bên khác mở cửa.
"Bá Tử, ngươi đối với vợ ngươi tốt một chút, vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, trừ ngươi ra, thì nàng ở đây không còn ai thân thích nữa rồi." Tình cảnh vừa rồi, cũng làm trong lòng Lục Dương có chút tư vị.
Nếu như không phải thật tâm yêu thích, thì mấy ai nguyện ý lẻ loi một mình ở địa phương xa lạ, huyện Thanh Sơn cũng không phải là đại đô thị, cũng chỉ coi như một cái huyện thành nhỏ mà thôi.
Tuy nhiên, nghĩ đến người phụ thân cùng đại ca không đáng tin cậy của Diệu Hồng, vậy đại khái đây cũng là lựa chọn tốt.
Nếu quả thật để bọn họ biết chuyện này.
Không chừng còn muốn gây ra chuyện gì thiêu thân a....
Dám làm cho nữ nhi nhà mình ra ngoài đổi vợ cho anh trai, Lục Dương thật sự không biết nên nói gì. Sinh ra ở trong gia đình như vậy, chỉ có thể nói Diệu Hồng mệnh khổ, nhưng mà cũng may mắn, gặp được Ngô Bá một người đáng tin cậy, hơn nữa có Lục Dương giúp đỡ, cũng mở được một cái cửa tiệm, cuộc sống gia đình của hai người về sau cũng tạm ổn, hơn nữa càng ngày càng có thể tốt hơn.
Từ khách sạn trở về.
Trên đường cũng không gặp phải khó khăn trắc trở.
Trên đường đi, nhìn thấy xe hoa chạy qua, đại bộ phận người đều nhường đường một chút, dù sao cũng đi lại ở trong huyện thành, nhường một chậm cũng không chậm trễ mấy thời gian.
Về đến trong nhà.
Kế tiếp chính là nghi thức bài đường thành thân.
Cũng không khác gì mấy ở trong TV, Ngô Bá nghe theo trưởng bối, một hồi nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường,....Sau đó tân nương tử, kính một ly trà cho công công bà bà (bố chồng ,mẹ chồng), nghi thức liền hoàn thành.
Trong mắt dân quê, chỉ một nghi thức ngắn ngủn như vậy, so với giấy đăng ký kết hôn thì còn đáng tin cậy hơn nhiều.
Lục Dương cùng Quan Nguyệt đi tới nơi thu tiền biếu.
Tới tham dự hôn lễ, tiền biếu nhất định không được quên.
Thu tiền biếu cũng là trưởng bối của Ngô Bá, người này có một tay viết bút lông không thồi, phía trước mấy hàng xóm phụ cần nhà Lục Dương, ai nấy đều tặng lễ trăm tệ...Báo ra tên, bên kia cất kỹ tiền, sau đó ở trên sổ sách viết một chút.
"Lục Dương, ba mẹ cháu không có tới sao?"
Một nhà đối diện gia đình Lục Dương hỏi.
"Bọn họ đi làm rồi, cháu hôm nay đến thay..."
Lục Dương cười nói.
"Ta nhớ rồi, ngươi cùng Ngô Bá là bạn học, khi xưa các ngươi thường xuyên chạy đi chọc phá hàng xóm đây..."
Một hai năm nay, Lục gia biến hóa rất lớn, mua hai chiếc xe tốt, hơn nữa còn nghe nói Lục Dương ở Lục Thành kinh doanh kiếm được không ít tiền, nên thái độ hàng xóm đối với gia đình bọn họ cũng thay đổi rất nhiều.
Có câu nói, Cùng Tại Nháo Thị Vô Nhân Vấn, Phú Tại Thâm Sơn Hữu Viễn Thân, kỳ thật chính là đạo lý này.
(Người nghèo cho dù ở thành thì cũng không người hỏi, người giàu ở trên núi xa đến mấy cũng có người thăm.)
Mặc dù người khác cũng không trông chờ ngươi giúp gì cho bọn họ, nhưng nếu ngươi có bản lĩnh kiếm tiền, người khác khi gặp cũng phải kính trọng.
"Đúng vậy a, Ngô Bá là bạn tốt của cháu."
Lúc nói chuyện.
Nói vài câu.
Đến lượt phiên Lục Dương, hắn lấy ra một chồng tiền mới tinh, ở trên còn có phong dán của ngân hàng, Lục Dương đem tiền đặt lên bàn, nói ra: "Lục Dương, một vạn tệ...."