Biết rõ Lục Dương cùng Quan Nguyệt vừa rồi làm gì.
Tiền Vân cũng không cũng hỏi xem bọn hắn làm cái khỉ gió gì, bà làm hai dĩa cơm chiên trứng, sau đó cất vào hộp giữ ấm, nói ra :"Quan Quan, dì đi đưa cơm đây, cháu ở chỗ này chơi nha."
"Dạ."
Quan Nguyệt nhu thuận nhẹ gật đầu.
Lục Dương cười cười.
"Mẹ, ngày mai Ngô Bá kế hôn rồi, hai người có đi không?"
Vốn là hàng xóm với nhau, kết hôn đi lễ cũng là chuyện bình thường, tuy nhiên, hiện tại bên phía cửa hàng quá bận rộn rồi, hơn nữa Tiền Vân còn phải về nhà làm cơm...
Kỳ thật, ở bên kia mua hộp cơm vào ăn cũng được.
Nhưng cha mẹ cả đời cần cù đã quen, không ưa thích ăn cơm ở ngoài.
Tiền Vân đem hộp cơm để vào trong túi, sau đó nói: "Vốn mẹ cùng cha ngươi tính một người đi thôi, nhưng nếu như con đã trả về rồi, thì đại biểu gia đình mình đi đi, hiện tại hai nhà chúng ta hùng tiền kinh doanh, Vương Á ở bên kia cũng sẽ hiểu...."
"Ừ, vậy được rồi."
Lục Dương không nói gì.
Cửa hàng mới khai trương vài này, tạm thời vẫn còn rất nhiều khách.
Hiện tại mỗi ngày đều có rất nhiều người đến mua, cha mẹ cũng lo lắng khi giao cho người khác.
"Vậy mẹ đi trước đây."
Tiền Vân đi ra ngoài, chạy cái xe điện mới tinh tới cửa hàng.
Hai người cũng tiên đữa theo, sau khi Tiền Vân rời đi, Quan Nguyệt lấy đồng hồ ra nhìn, nói ra: "Ba mẹ của em cũng sắp tan làm rồi, em phải về trước."
"Để anh đưa em về."
Lục Dương móc ra chìa khóa xe.
"Tốt."
Sau khi đưa Quan Nguyệt về cư xá Thanh Thủy, Lục Dương liền lái xe rời đi, hắn cũng không lập tức trở về nhà, mà ý định tìm một địa phương để rửa xe, hảo hảo làm cho nó sạch sẽ một chút, ngày mai xe hắn còn phải làm xe rước dâu, xe cũng không thể quá khó coi được.
Ngô Bá là bạn thân của hắn, Diệu Hồng thì là nhân viên, đối với hôn lễ của hai người, trong lòng Lục Dưng vẫn tương đối coi trọng.
Này cũng vừa vặn lúc tan ca.
Quan Nguyệt mới về nhà chưa được bao lâu, Quan Kiến Quốc cũng đã về theo.
Vừa mới tới trước cổng tiểu khu.
Lão Trương liền cười ha hả nói: "Lão Quan, định ngày chưa?"
Quan Kiến Quốc có chút mờ mịt.
Hắn kinh ngạc nói: "Lão Trương, ngày gì a?"
Lão Trương khinh bỉ nhìn thoáng qua Quan Kiến Quốc, nói ra: "Lão Quan, ngươi còn ở chỗ này gạt người làm gì, con gái ngươi nói hết tất cả rồi, lần này trở về tham gia hôn lễ...Không phải là sắp kết hôn sao?"
Quan Quan muốn kết hôn?
Ta sao lại không biết vậy....
Quan Kiến Quốc bối rối, nhưng rất nhanh, hắn đã biết lão Trương nhất định hiểu lầm.
Đang chuẩn bị giải thích.
Thì mấy bà hàng xóm đi tới.
"Lão Quan, kẹo cưới đâu?"
"Nha đầu Quan Quan thật sự mang bầu sao? Ta vừa rồi nhìn thấy nàng trở về, cũng không nhô lên mà."
"Lão Quan, chúc mừng ngươi nha."
....
Tốn công tốn sức, Quan Kiến Quốc lúc này mới giải thích rõ ràng cho tất cả mọi người, nữ nhi nhà mình trở về, là tham gia hôn lễ của bạn học, cũng không phải nàng kết hôn, cũng không có mang thai.
Đương nhiên, chuyện này mọi người cũng đều bán tin bán nghi.
Dù sao, mong chờ lâu như vậy, đột nhiên bị phá hủy, nhất thời nửa khắc còn chưa tiếp thu được.
Về đến nhà.
Quan Kiến Quốc liền chứng kiến con gái đang nằm trên ghế salon xem ti vi.
Hắn nói ra: "Về lúc nào, ăn chưa?"
"Ăn rồi, tối nay con tới nhà Ngô Bá ăn, ăn nhiều lắm...."
Nhìn thấy phụ thân đã trở về, Quan Nguyệt vui vẻ ra mặt.
"A, vậy là tốt rồi....Đợi lát nữa mẹ con có mắng con, con cũng đừng có nói lại, cũng đừng nói gì hết..."Quan Kiến Quốc có cảm giác mình phải nhắc nhở cho con gái trước một câu.
MẶc dù nói, bọn lão Trương khẳng định là hiểu lầm, nhưng mà bọn họ cũng truyền quá không hợp thói thường rồi, tính cách của vợ mình ra sao, Quan Kiến Quốc hiểu rất rõ, thế nào nàng ấy, cũng quở trách con gái một trận.
"Mẹ sao lại mắng con, con xin nghỉ về nhà, cũng không phải đã nói cho hai người biết rồi sao?"
Quan Nguyệt có chút khó hiểu.
"Đợi lát nữa con sẽ biết..."
Quan Kiến Quốc cởi áo khoắc, đổi thành tạp dề, liền đi vào phòng bếp nấu cơm, nhìn thóng qua nồi cơm điện, cơm đã nấu rồi, không cần phải hỏi, nhất định là kiệt tác của con gái mình.
Thời điểm trước khi lên cấp ba, nữ nhi của mình thế mà đến cả nồi cơm điện cũng không biết sài đấy, bây giờ thì còn biết giúp đỡ trong nhà việc nấu cơm, Quan Kiến Quốc không thể không cảm thán một câu, nữ nhi nhà mình lớn thật rồi....
Tuy nhiên, cũng không cao hứng được lâu, nghĩ đến cảnh con gái mình vừa tốt nghiệp thì sẽ kết hôn với Lục Dương, thành con dâu nhà người ta, trong lòng Quan Kiến Quốc xuất hiện một trận khó chịu.
Giống như trong dự liệu của lão Quan, Lâm Thanh Nhã sau khi trở về, nghe được đồn đại của con gái mình, liền tức giận không thôi, đem Quan Nguyệt quở trách một trận, cũng may có nhắc nhở trước, Quan Nguyệt liền trở thành Nhẫn Giã Nhẫn Nại, một câu cũng không nói lại, Lâm Thanh Nha nói đến lúc cổ họng mệt mỏi mới dừng, Quan Nguyệt cũng trở về gian phòng của mình.
Lúc ăn cơm.
Lâm Thanh Nhã thờ dài ,nói ra: "Lão Trương cũng quá không hợp thói thường rồi, cái gì cũng nói linh tinh, về sau Quan Quan làm sao còn gặp người ta."
Quan Kiến Quốc nói ra: "Chuyện mang thai không phải do lão Trương nói, lão Trương tuy rằng hơi hơi lắm miệng, nhưng biết chừng mực, sẽ không nói đến mức vậy đâu..."
Lâm Thanh Nhã vần còn chút không cam lòng: "Chuyện này, nếu về sau Quan Quan cùng Lục Dương chia tay, thì người sau còn nghĩ thế nào nữa."
"Hai người Lục Dương bây giờ vẫn còn rất tốt, em không phải hơi lo xa sao?" Quan Kiến Quốc lầm bầm một câu, không dám nhìu lời, chỉ lo ăn cơm...
"Cơm hôm nay không phải do anh nấu a."
Lâm Thanh Nhã cũng ăn một miếng, sau đó hỏi.
"Không phải, là Quan Quan nấu đấy, lúc anh về thì con đã nấu xong rồi." Quan Kiến Quốc vùi đầu ăn cơm.
"Khó trách, cứng như đá."
Lâm Thanh Nhã khuấy khuấy nồi cơm, cảm giác chiếc đũa đang đâm vào cục gạch, nàng bưng lên một đĩa rau, đem nước ở bên trong đổ vào, quấy quấy vài cai, mới một lần nữa bắt đầu ăn cơm....
Trong nội tâm nàng cũng rất sầu lo.
Con gái là đại cô nương, đến nấu cơm còn không làm được, về sau làm dâu thì thế nào đây.
Trặm xăng dầu.
Điện thoại vang lên vài tiếng, Lục Dương nhìn nhìn, là Quan Nguyệt gọi tới, hắn cũng không vội vàng nhận, mà đi đến một chỗ ven đường mới nhấn nghe điện thoại.
"Anh về nhà chưa?"
Quan Nguyệt hỏi.
"Vẫn chưa."
Lục Dương trả lời.
Nghĩ đến mình vừa bị mắng xong, Quan Nguyệt ủy khuất nói: "Anh không biết đâu, tiểu khu của em cũng quá ghê gớm rồi, dám bịa em mang thai, trở về kết hôn, mẹ của em tức giận đến điên người, vừa còn mắng em một trận xong."
"A, vậy thì cũng quá ghê rồi, mà đây cũng chỉ tính hóng hớt của mọi người thôi, em cũng đừng quá tức giận, chúng ta.cây ngay không sợ chết đứng" Lục Dương không nghĩ tới Quan Nguyệt lại kể cho hắn chuyện này.
Quan Nguyệt mang thai?
Nói đùa gì vậy.
Cái bụng của nàng cũng chỉ lớn hơn cái ống đựng bút một chút mà thôi.
"Lục Dương, vậy giờ anh đang ở đâu? Vẫn còn lái xe sao?" Quan Nguyệt lo lắng Lục Dương vừa lái xe vừa nghe điện thoại.
Lục Dương nói ra: "Không có, ngày mai không phải còn đi đón dâu sao, anh đem xe đi rửa, tìm cả buổi, mới tìm được một cửa tiệm rửa xe, anh lúc này đang ở trạm xăng, thêm dầu có thể được miễn phí rửa xe..."
Lại hàn huyên một hồi, ước định xong sáng mai gặp mặt, hai người mới tắt máy.
Ở đây một hồi.
Xe cũng đã được rửa vô cùng sạch, nhìn qua bóng loáng như lúc mới mua, xe Lục Dương vốn chạy ít, cũng không có va đập hay chạm qua, tuy rằng đã mua được một năm, những vẫn giống như xe mới.
Đem xe lái về nhà, Lục Dương mở đèn xe ra, lại dùng khăn lau qua một lần.
....
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lục Dương trước tiên đi đón Quan Nguyệt, sau đó lại đến nhà Ngô Bá.
Trừ xe hắn ra, trước cửa, còn ngừng năm chiếc xe con màu đen.
Lục Dương nhìn nhìn.
Ba chiếc là loại xe đại chúng, một chiếc là Toyota Caralo, chiếc còn lại là Buick Regal, tuy rằng chiếc Audi của Lục Dương cũng không phải loại xe gì tốt, nhưng mà để vào đây so sánh, thì cao hơn một bậc.