Nhìn thấy Lục Dương lấy ra một chồng tiền mặt, mọi người ở một bên đều rất kinh ngạc.
Vốn cho rằng Lục Dương đi thay cha mẹ hắn, cũng là là đưa một trăm tệ giống mấy hàng xóm khác là được rồi, nhưng không nghĩ tới Lục Dương lại lấy ra một vạn tệ.
Đấy chính là một vạn tệ a.
Một chồng tiền mặt mới tinh, nhìn qua là biết vừa mới rút ra từ ngân hàng.
"Biếu nhiều tiền như vậy sao?"
Trưởng bối Ngô Bá cũng rất kinh ngạc, ở trong dòng họ Ngô Gia, ông cũng là tiên sinh ký sổ chuyên nghiệp, cũng làm qua chục vụ đám cưới, nhưng chưa bao giờ nhận được nhiều tiền biếu như vậy.
"Không sai, biết nhiều một chút."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Hắn cười cười.
Ở địa phương nhỏ bé này, một vạn tệ tiền biếu đúng là không ít, cho dù thân thích quen biết nhất, cũng hai ba nghìn là được rồi, giống vậy, nếu cậu nhỏ kết hôn, lại lấy điều kiện lúc trước của gia đình Lục Dương, thì biếu không sai biệt lắm cũng khoản hai nghìn.
Tiền sinh ký sổ cầm lấy bút lông, hơi dừng lại một chút.
Lục Dương nói ra.
"Lục trong lục địa, Dương trong mặt trời."
Rất hiển nhiên.
Lục Dương biết rõ đối phương đang do dự điều gì, những người khác, nhớ lầm tên cũng không có gì, chỉ cần thanh âm giống nhau, là trên cơ bản biết người nào, nhưng mà một khoản tiền lớn như vậy, không thể không thận trọng...
Rất nhanh, đối phương đem tên Lục Dương viết lên, hơn nữa ở phía dưới, dùng chữ phồn thể viết lên một vạn tệ.
"Được rồi."
Viết xong, tiên sinh ký sổ còn khách sáo một câu, sau đó từ dưới bàn lấy một cái túi lễ đưa cho Lục Dương.
Lục Dương cười cười nhận lấy.
Kế tiếp là Quan Nguyệt.
Nàng cũng đưa năm trăm tệ.
Vốn Lục Dương nói mình tặng lễ là được rồi, nhưng Quan Nguyệt lại nói, hiện tại bọn họ chưa kết hôn, chưa tính là người một nhà, mà Ngô Bá cũng là bạn học của nàng, đã đến thì khẳng định phải biếu.
Năm trăm tệ ở thời đại này, khả năng vẫn còn hơi nhiều một chút.
Dù sao hiện tại mới là năm 2011.
"Tiểu Dương, sau cháu lại biếu nhiều tiền như vậy a?"
Lão Lý sát vách vừa rồi cũng thấy hết tất cả, có chút kinh ngạc hỏi.
Lục Dương cười nói: "Lý thúc, cháu cùng Ngô Bá có quan hệ không tệ, chút tiền ấy cũng không nhiều đâu."
Chút tiền ấy đối với Lục Dương mà nói, quả thật không thấm vào đâu, nhưng nhìn biểu lộ của hàm xóm bây giờ sẽ biết, đoán chừng ngày mai, hàng xóm phụ cận cũng biết Lục Dương đi biếu một vạn.
Điều này cũng khẳng định, dòng học Lục phất lên rồi.
Đối với Ngô Bá mà nói, thì đây tính là một chuyện tốt, thu nhiều tiền biếu như vậy, trên mặt mũi nhất định sẽ nở ra.
Ăn sau một bữa cơm giá trị một vạn.
Lục Dương cùng Ngô Bá nói vài câu, liền lái xe mang theo Quan Nguyệt rời đi.
"Chúng ta đi đâu?"
Mắt thấy sắp rời khỏi huyện thành, Quan Nguyệt còn không biết Lục Dương muốn dẫn nàng đi đâu.
"Đem em đi bán."
Lục Dương hù dọa một câu.
Quan Nguyệt tuyệt không sợ hãi, nàng cười khanh khách nói:" Em có thể bán được bao nhiêu tiền, anh có tiền như vậy, chút tiền bán em cũng chả thấm vào đâu."
"Có người nào chê mình nhiều tiền không?"
Lục Dương cười cười.
Hắn đương nhiên sẽ không đem Quan Nguyệt đi bán rồi.
Coi như là bán đi bản thân, cũng không thể đem bán Quan Nguyệt, sau nửa giờ, hai người đã tới nơi, trước mặt là một ngọn núi lớn, đường lên núi cũng không dài lắm, nhưng trên mặt đất thì khắp đá vụn, xe miễn cưỡng thì cũng có thể đi lên.
Ở phụ cận trên đỉnh núi, có một chỗ phẳng, trên đó có một căn tứ hợp viện.
Trước cửa ra vào là một cái hồ nước, mặt nước trong đó thanh tịnh, ở trên còn có mấy con ngỗng đang bơi qua bơi lại.
"Đây là chỗ nào vậy?"
Quan Nguyệt tò mò nhìn bốn phía.
"Em xem bên kia là cái gì?"
Lục Dương chỉ vào từng cây xanh mơm mỏn ở trên núi, giống như là ruộng bậc thang vậy, một tầng xuống một tầng, nhìn qua hết sức đồ sộ....Quan Nguyệt đi đến ven đường, nhìn kỹ một chút.
Sau đó nàng kinh ngạc nói: "Những thứ này đều là cây trà?"
Ở thân thành, cũng chả có mấy người trẻ tuổi biết về cây trà.
Quan Nguyệt rõ ràng là biết.
Từng lá cây như mảnh kim này, đều không phải lá trà sao?
Mặc dù đã từng thấy qua cây trà, nhưng nàng cũng chỉ thấy lẻ tẻ vài cây, còn thấy cả vạt cây trà như vậy, vẫn là lần đâu tiên thấy được, trước kia nàng cũng từng đi qua Trà Sơn, nhưng đều phân thành từng mảnh nhỏ, không được nhiều như vậy.
Lục Dương lúc này mới giải thích nói.
"Đây là Trà Sơn của người quen, không chỉ có ở chỗ này thôi đâu, đây chỉ là mảnh có diện tích lớn nhất, gieo trồng nhiều cây trà nhất....Người kia thật ra em cũng quen đấy!."
"Em cũng quen?"
Quan Nguyệt có chút mờ mịt.
Nàng suy nghĩ một chút.
Bản thân hình như không có bằng hữu nào làm trong ngành trà.
"Đúng vậy, nhìn kìa, nàng đến rồi."
Lục Dương nhìn về phương hướng tứ hợp viện.
Một nữ nhân rất có khí chất chậm rãi từ đó hướng phía bên này đi tới.
Nhìn ngươi này.
Quan Nguyệt nghĩ ngợi nữa ngày, cuối cùng kinh ngạc nói: "Chị....chị là...."
"Tiểu cô nương, em còn nhớ chị à, lúc trước ở đường cao tốc, còn may gặp được bạn trai em thay dùm cái lốp." Lâm Nghệ Hồng coi như là người từng trải, nhìn thoáng qua ở đàng xa, đã biết Quan Nguyệt là cô bé lần trước ở cùng trên xe Lục Dương.
"Lâm tỷ, giới thiệu một chút, đây là bạn gái của em, Quan Nguyệt."
Lục Dương giới thiệu nói.
Rồi hắn hướng Quan Nguyệt nói ra: "Lâm Nghệ Hồng.....chính là danh nhân nổi tiếng ở huyện chúng ta, là xưởng trưởng của nhà xưởng Hằng Nguyên, phú bà ngạn vạn, hiện tại chủ yếu làm về lá trà Mao Tiêm của Thân Thành, thứ vừa rồi mà chúng ta vừa xem, chính là giang sơn mà nàng đánh xuống."
Quan Nguyệt mở to hai mắt mà nhìn, nàng không nghĩ tới, nữ nhân này lại lợi hại như vậy.
Hằng Nguyên là một nhãn hiệu nổi tiếng lâu đời ở huyện Thanh Sơn.
Trôi qua nhiều năm, vẫn phát triển mạnh như trước.
Không nghĩ tới, nữ nhân này, lại là xưởng trưởng của nhà xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên.
Hơn nữa, bây giờ còn nhận thầu nhiều Trà Sơn(núi trà) như vậy.
Lâm Nghệ Hồng cười cười: "Lục lão đề đừng có thổi phồng ta nữa, ta bây giờ chỉ có chút thành tựu nho nhỏ, sao có thể so được với ngươi, hiện tại nhà xưởng Hằng Nguyên không phải bán cho ngươi rồi sao? Ta còn phải cảm ơn câu vài câu, nếu như không có ngươi....Thì quả ta không biết phải đối mặt sao với mấy lão công nhân..."
Nhưng lời này cũng không phải là lời khách sáo, mà chân tâm thật ý.
Nếu như không phải Lục Dương mua lại nhà xưởng Hằng Nguyên, hơn nữa còn mang đến lượng lớn đơn đặt hàng, thì hiệu quả và lợi ích của nhà xưởng sẽ càng ngày càng kém đi, trên cơ bản không có khả năng chuyển mình, nếu mà có một tia hy vọng thôi, Lâm Nghệ Hồng cũng đã đi nếm thử, cũng sẽ không nghĩ đến lối tắt, đi tìm một con đường kiếm tiền mới như bây giờ.
"Cái gì, nhà xưởng Hằng Nguyên bị anh mua rồi sao?"
Quan Nguyệt như nghe được một tin tức giật gân.
Lục Dương cười cười, nói ra: "Đúng vậy a, ba ba của em cũng biết chuyện này."
"A, vậy sao anh lại không nói với em?" Quan Nguyệt nhìn chằm chằm vào Lục Dương, nàng muốn biết, Lục Dương còn có chuyện gì gạt nàng hay không.
"Cái này có gì hay mà nói, chuyện kinh doanh, cũng không có ý nghĩa..."Lục Dương tìm lấy một cái cơ qua loa mà nói, cũng may lấy lão Quan ra làm tấm chắn, bằng không Quan Nguyệt sẽ không dễ dàng buông tha hắn nhẹ nhàng đâu.
"Lâm tỷ, cái nhà bên kia để làm gì vậy, nhìn qua cũng không tệ nha."
Lục Dương thay đổi chủ đề.
Lâm Nghệ Hồng quay đầu nhìn nhìn, nói ra: "Mở một Nông Gia Nhạc, nơi nay hoang sơn dã ngoại, bình thường có lãnh đạo đến thị sát, cũng có chỗ mà mời cơm..."
Nông Gia Nhạc a.
Lục Dương mỉm cười, không nói gì...
Kỳ thật Lâm Nghệ Hồng đã nói rất rõ ràng.
Nhưng không biết thế nào, Lục Dương lại nghĩ tới Sơn Thủy Sơn Trang trong bộ phim Danh Nghĩa Nhân Dân, hắn nhìn xung quanh một vòng ,khen ngợi một câu: "Thật đúng là một nơi tốt a."