"Anh sẽ không phải là đang suy nghĩ chuyện xấu chứ."
Quan Nguyệt nhịn không được nói ra.
"Có muội tử xinh đẹp bên cạnh thế này, làm chút chuyện xấu không phải rất bình thường sao?" Lục Dương cũng không phủ nhân, cầm lấy tay Quan Nguyệt, hướng về phía nhà mình đi đến.
Hai người thân mật với nhau cũng không phải chỉ một hai lần, Quan Nguyệt cũng không bài xích, chỉ có chút lo lắng, hỏi.
"Cha mẹ anh không có ở nhà sao?"
"Không có, có lẽ tối muộn mới về."
Đến cửa ra vào, Lục Dương nhẹ nhàng đẩy ra, cửa liền mở.
"Gạt người, ba mẹ anh không có ở nhà, thế vì sao cửa lại mở?" Quan Nguyệt bĩu môi, lại nghĩ đến ba mẹ Lục Dương đều có ở nhà, nàng thoáng có chút khẩn trương, lúc trước rời đi hơi vội, nàng vẫn chưa chỉnh sửa lại.
"Tiểu Dương, cháu về rồi sao?"
Vừa mới bước vào cửa.
Bà ngoại nương nghe được tiếng mở cửa thì đi ra.
"Bà ngoại nương."
Lục dương hô một tiếng.
Nói tiếp: "Bạn học của cháu ngày mai kết hôn, nên xin nghỉ trở về."
"A, chuyện này ta nghe ba mẹ cháu nói rồi, mà đây là Quan nha đâu phải khôn?"
Bà ngoại nương nhìn nhìn Quan nguyệt nói ra.
Lục Dương không nghĩ tới trí nhớ của bà ngoại nương lại tốt như vậy, lâu như vậy rồi, cũng chỉ mới gặp một lần, mà bà còn nhớ rõ tên Quan Nguyệt, Quan Nguyệt tự nhiên cũng biết đây là bà ngoại Lục Dương, lúc trước Lục Dương đã mang nàng tới Tiền gia trang nếm thử bữa cơm rồi.
"Ba ngoại nương, thân thể của người vẫn tốt như xưa."
Quan Nguyệt lên tiếng chào hỏi.
Nàng cũng hiểu rõ, ba mẹ Lục Dương không có ở nhà, trong nhà chỉ có lão nhân này.
"Khỏe, rất khỏe."
Bộ dạng của lão nhân vui tươi hớn hở.
"Bà ngoại nương, bà xem ti vi tiếp đi, cháu cùng Quan Nguyệt nói chuyện một chút."
Lục Dương kéo Quan Nguyệt đi vào phòng khách.
Bà ngoài ở bên ngoài nhìn một hồi, trên mặt thủy chung hiện lên nụ cười hiền lành, ngoại tôn này của bà, tìm được một nha đầu không tệ, bà đối với Quan Nguyệt, vẫn hết sức thỏa mãn.
Cũng chỉ có đại cô nương duyên dáng như vậy, mới xứng đôi với ngoại tôn của mình.
Vào phòng.
Lục Dương mới thả tay Quan Nguyệt ra.
''Lục Dương, em nhớ bà ngoại nương ở tiền gia trang mà?"
Quan Nguyệt vẫn còn nhớ rất rõ chuyện lần trước.
Lục Dương từ khay trà lấy ra hai cái chén đặt lên mặt bàn, sau đó mang theo nước sôi đổ vào chén, hắn mới lên tiếng: "Cậu nhỏ của anh mua phòng ở thị trấn rồi, vì vậy trong thôn không có người nào, để bà lại ở trong thôn một mình, mẹ của anh liền lo lắng, vì vậy đón bà đến đây sống cùng."
"n."
Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.
Ở nông thôn, đây cũng là chuyện thường tình, lão nhân lớn tuổi rồi, sẽ cùng một chỗ sinh hoạt với con cái.
"Uống nước đi."
Vừa rồi ăn nhiều đồ ăn như vậy, Lục Dương biết rõ Quan Nguyệt bây giờ rất khát.
Ấm nước này ngày hôm qua mới đun, cũng sẽ không sợ phỏng, dùng để pha trà thì khẳng định không được, nhưng dùng làm nước để uống thì vừa vặn, Quan Nguyệt cầm chén uống một hớp, chén nước liền thiếu đi một nửa.
Tuy nhiên vẫn còn kém xa Lục Dương, Lục Dương dùng một hơi, trực tiếp miêu sát nước ở trong chén.
Sau khi uống xong.
Lục Dương nhìn về hướng phòng mình, nói ra: "Tới phòng anh nhìn đi."
"Anh muốn làm gì?"
Quan Nguyệt cảnh giác nhìn nhìn Lục Dương.
"Muốn...."
Lục Dương cơ hồ thốt ra muốn ăn..., tuy nhiên, nghĩ một lát, hắn liền ngượng ngùng cười cười, nói ra: "Ha ha, không có gì, anh chỉ muốn mang em đi xem phòng anh cho biết mà thôi."
"Thật không?"
"Thật."
Nhìn nhìn ngoài cửa, bà ngoại Lục Dương đã vào nhà, không có chú ý bên này, Quan Nguyệt đặt chén nước xuống, theo Lục Dương đi vào căn phòng.
Một lát sau.
Trong phòng truyền đến giọng nói lo lắng của Quan Nguyệt.
"Ba mẹ của anh thật sự sẽ không về sớm sao?"
"Không biết, lần trước không phải anh nói với em, là anh cùng Ngô Bá có hùn vốn mở một cái cửa hàng quần áo, bọn họ ở bên đó trông coi, không đến 9:30 thì không tan ca đâu..."
"Thế vạn nhất bà ngoại nương của anh lên đây thì sao?"
"Cũng không đâu, nàng rất ít khi lên đây."
"Vạn nhất, ô ô."
Quan Nguyệt còn muốn nói thêm điều gì, đã bị Lục Dương chặn miệng lại, nàng ô ô hai tiếng, chỉ có thể bị động bị Lục Dương trêu đùa, hai người thân mật như vậy, cũng không phải là lần đầu tiên.
Vừa đúng thời điểm này.
Cửa chính bị đẩy ra, Tiền Vân cưỡi xe điện đi vào.
Đem xe điện đặt ở trong sân, Tiền Vân nhìn thoáng qua mẫu thuân đang ở phòng nhỏ coi TV, cười nói: "Mẹ, tối nay mẹ ăn chưa?"
"Ăn rồi, ta mới ăn mì sợi xong."
Bà ngoại Lục Dương nói ra.
"A, vậy con sẽ không quản nữa, để con vào bếp chuẩn bị vài món, sau đó đem qua cho lão Lục ăn...Đúng rồi, con thấy xe của tiểu Dương ở bên ngoài, hắn trở về rồi sao?"
Trước khi vào cửa, Tiền Vân đã nhìn thấy xe của Lục Dương đỗ ở bên ngoài, nàng cũng biết, con mình khẳng định đã về nhà.
Bà ngoại nhìn thoáng qua phương hướng phòng khách, hạ thấp giọng nói: "Về rồi, con đem theo bạn gái về, hiện tại đang ở trong phòng đấy."
"Nha đầu Quan Quan cũng tới sao?"
Sắc mặt Tiền Vân lập tức vui mừng, nàng vừa định tới phòng khách thăm con dâu mình, thì bị bà ngoại Lục Dương kéo lại.
Bà ngoại nói ra:" Bọn hắn vào nhà được một hồi rồi, cũng không thấy động tĩnh gì, đoán chừng bây giờ ở trong phòng Lục Dương, ngươi cũng đừng hấp tấp, hù bọn hắn...."
Nghe nói như thế.
Tiền Vân lập tức hiểu rõ ý tứ.
Cô nam quả nữ ở trong phòng, còn có thể làm gì.
Không phải là....
Tiền Vân nhìn thoáng qua phương hướng phòng khách, do dự một chút, nói ra: "Vậy con đi nấu cơm."
Bà ngoại Lục Dương lúc này mới buông tay ra, Tiền Vân tới gần phòng khách, ở ngoài cửa nhìn thoáng qua, quả nhiên không thấy nhi tử nhà mình ở trong phòng khách, nàng hừ một tiếng, đứa trẻ chết bầm này, gan càng ngày càng lớn.
Con là ban ngày đấy.
Nàng không có đi vào phòng khách, mà chuyển hướng xuống phòng bếp, định đem cơm chưa hâm lại, rồi đưa qua cho lão Lục ở bên kia...
Trong phòng.
Quần áo Quan Nguyệt lộn xộn, váy dài máu trắng đã bị kéo lên hơn một nửa, sắc mặt nàng đỏ ứng, đẩy Lục Dương ra, thở phì phò phì phò....
"Sao vậy?"
Mắt thấy sắp rơi vào cảnh đẹp, lúc này lại vỡ tan, Lục Dương có chút hơi hơi khó chịu.
Quan Nguyệt sửa sang lại quần áo của mình, đem nút áo sơ mi tranh thủ cài lên, lại vuốt lại váy, sau đó mới lên tiếng: "Em nghe hình như bên ngoài có tiếng nói chuyện...."
"Không phải là em nghe lầm chứ."
Lục Dương khẽ nhíu mày, theo đạo lý mà nói ,ba mẹ của hắn sẽ không về giờ này.
"Thật mà, không sai đâu, chúng ta ra ngoài đi."
Quan Nguyệt đã sửa soạn lại xong.
Chỉ là trên mặt lúc này còn có chút phấn hồng hồng, tạm thời vẫn chưa có biến mất.
Nghĩ đến sự tình vừa rồi, nàng liền ngượng ngùng hông thôi, nếu như không phải nghe thấy có tiếng người nói, đột nhiên đánh thức nàng lại, thì hôm nay, có khả năng nàng đã bị Lục Dương ăn xong lau sạch.
Không phải đã nói, đợi đến lúc biệt thự làm xong sao?
Trong lòng Quan Nguyệt âm thầm ảo não.
Sao mình lại không có chút định lực nào vậy.
Sau khi hai người đi ra, quả nhiên Lục Dương trông thấy ở trong phòng bếp có người bận rộn, mẹ mình sao lại về sớm như vậy, Lục Dương nhìn nhìn Quan Nguyệt, cô nàng này lỗ tai cũng quá nhọn rồi đấy.
"Mẹ, nấu cơm à?"
Hai người cùng đi đến phòng bếp.
Tiền Vân nhìn con mình, lại nhìn thần thái có chút bối rối kia của Quan Nguyệt, trong lòng âm thầm thở dài, con của mình, nhất định lại khi dễ người ta rồi.
Cũng không biết.
Từ lúc nào mà da mặt con mình lại dày như thế.
Quan Nguyệt bị Tiền Vân nhìn thì có chút bối rối, cố giải thích: "Dì, dì về rồi, vừa rồi cháu cùng Lục Dương tới nhà Ngô Bá ăn cơm, sau đó về đây chơi một chút."
Giải thích như vậy, hiện nhiên dư thừa rồi.
Ngược lại càng làm cho người ta thấy mình chột dạ.
Tiền Vân là người từng trải, sao lại không hiểu chút tiểu tâm tư của Quan Nguyệt, nàng cười nói: "Quan Quan, đây là nhà của cháu, cháu thích lúc nào đến cũng được, nếu Lục Dương mà khi dễ cháu, cháu nói cho dì biết, dì sẽ giúp cháu giáo huấn hắn."
Nghe nói như thế.
Quan Nguyệt nhìn nhìn Lục Dương.
Trong ánh mắt hiện lên vài phần đắc ý.
Hình như nàng đang nói....., thấy chưa, mẹ anh nói vậy ròi, nếu anh dám bắt nạt em sẽ méch mẹ.
Sau đó, Quan Nguyệt có cảm giác, bờ mông của mình bị ngắt một cái.
Nàng mở to hai mắt mà nhìn, bộ dạng tức giận không thơi, đồng thời cũng ý thức được một điều, tương lai có mẹ chồng làm hậu trường, cũng không thể ngăn nổi Lục Dương bại hoại.
Hắn cũng quá to gan rồi.