Nửa giờ sau.
Xe dừng lại ven đường Tiền gia trang.
Đường phía trước quá chật, hơn nữa lại gồ ghề, xe của Lục Dương cũng không phải là xe việt dã, nếu mà thật sự cưỡng ép lại vào, thì đoán chừng tí nữa Lục Dương phải chạy đi mua chiếc mới.
Thời điểm trước khi đến, Tiền Tiểu Quyên đã sớm gọi điện cho cha nàng.
Ở bên cạnh đợi một hồi, ông chú ngoại xuất hiện với một chiếc xe xích lô, cũng không biết là mượn từ nhà nào đây.
"Lục ca, ngươi về đi."
Ngồi lên trên xích lô, mọi rợ vẫy tay tạm biệt.
"Ngươi phải ở nhà hảo hảo bảo dưỡng thân thế...."
Đưa mắt nhìn ba người rời đi, Lục Dương đóng cốp lại, sau đó mới lái xe quay về huyện thành.
Vừa lái xe, Lục Dương vừa gợi điện cho Ngô Bá.
"Bá tử, ngươi ở đâu?"
Đầu dây bên kia hết sức náo nhiệt, nghe không ít người, Ngô Bá nói ra: "Ở nhà, Lục ca, ngươi về rồi sao?"
"Ừ, tí nữa là đến nhà rồi."
Lục Dương nói ra.
"Vậy ngươi lái xe tới nhà của ta đi."
"Được."
Xác định Ngô Bá đang ở nhà, Lục Dương liền không do dự, trực tiếp tăng tốc lái về nhà.
Trong nhà không có ai.
Lục Dương suy đoán phụ mẫu có lẽ vẫn còn ở bên phía cửa hàng, dù sao bên này Ngô Bá vội vàng kết hôn, không có thời gian xem cửa hàng, bọn họ khẳng định phải ở bên đó nhìn xem, không vào nhà, Lục Dương trực tiếp cuốc bộ đến nhà Ngô Bá.
Từ xa đã nghe tiếng nhạc sôi động phát ra từ chiếc loa thùng.
Trước cửa nhà Ngô Bá, đã dựng một cái rạp thật lớn, bên trong xếp đặt từng cái bàn ghế chỉnh tề, ở trước cửa, còn có một sân khấu, có hai nữ nhân trang điểm xinh đẹ, ở phía trên nhảy múa.
"Chơi lớn a."
Ngô Bá đang đợi ngay tại cửa ra vào, Lục Dương đi lên, đấm vào ngực hắn một quyền.
Ngô Bá nhìn về phía sân khấu, có chút lúng túng nói: "Người do mẹ của ta tìm đến, nói là làm cho náo nhiệt một chút.
Mặc dù có đắt, nhưng quả thật náo nhiệt hơn trước nhiều.
“Vợ của ngươi đâu?”
Lục Dương hỏi.
Ngô Bá nói ra: “Ở bên phía khách sạn Đám Mây, ngay mai trực tiếp tới đó đón người....”
“A.”
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Hắn hiểu tình huống của Diệu Hồng, an bài như vậy cũng bình thường.
“Lục ca, hôm nay Lục thúc cùng a di đều ở bên cửa hàng kia, bổi tối mới trở về, hay ngươi ở nhà ta làm bữa cơm đi, thức ăn tối nay cũng không tệ....”Ngô Bá chỉ chỉ vào một bên trong rạp.
Kết hôn ở quê quán Lục dương, bình thường sẽ bị quản lý bữa ăn trong hai ngày, hai ngày nay, mỗi bữa ăn phải có trên bốn người ngồi, một hai người cũng được thôi, nhưng khó tránh khỏi lời đàm tiếu từ những người khác....
“Được a.”
Lục Dương cũng không cự tuyệt.
Nhiều người ăn chung như vậy, có thêm hắn cũng chẳng sao.
“Lục ca, lát nữa có chuyện gì không?”
Ngô Bá hỏi.
“Làm sao?” Lục Dương nhìn thoáng qua Ngô Bá.
“Đi cùng ta mua mấy bộ bài, có mấy thân thích muốn chơi đánh bài, tí nữa chúng ta cùng họ chơi đùa một hồi.”
“Được.”
Hai người đi phía siêu thị đối diện, mua hai cây bài, tổng cộng có hai mươi bộ bài, đừng tưởng như vậy là mua nhiều, hôm này cùng ngày mai khẳng định sẽ có rất nhiều người chơi, chừng này chưa chắc đã đủ.
Huyện thành nhỏ không có gì vui, người có điện thoại thông minh cũng không nhiều, trừ đánh bài ra thì cũng không có mấy cách để giết thời gian.
Mua xong bài, Ngô Bá ở mấy cái lều khác phân mấy bộ, sau đó cầm về.
Mẹ Ngô Bá đang ở trong phòng khách bận việc, nhìn thấy Lục Dương đi tới, cười ha hả nói: “Tiểu Dương, cháu về rồi a.”
“Dạ, Dì Vương, chúc mừng dì rồi.”
Lục Dương khách khí đáp lại.
Ngày mai nhi tử kết hôn, tâm tình Vương Á lúc này không tệ, hơn nữa Lục Dương còn mang theo nhà bọn họ kiếm tiền, cho nên đối với Lục Dương vô cùng khách khí, bánh kẹo hạt dưa, cả nắm đều được nhét vào túi Lục Dương.
“Bá Tử, bài tú-lơ-khơ mua chưa?”
Phía trên phòng khách, có mấy người trẻ tuổi ngồi vây quanh lại, một người trong đó hỏi.
“Muốn mấy bộ.”
Ngô Bá hỏi lại.
“Một bộ là được rồi, chúng ta chơi POKER đi.”
“Ừ, được.”
Ngô Bá lấy ra một bộ đặt lên bàn trà, sau đó phần còn dư đưa cho Vương Á đi cất, rồi hướng Lục Dương nói ra: “Lục ca, chúng ta chơi đùa vài ván.”
Vương Á nhìn nhìn mấy thân thích ở bên kia, nhắc nhở: “Chơi vui là được rồi, đừng chơi lớn quá.”
“Con biết rồi.”
Ngô Bá nhẹ gật đầu.
Lục Dương cũng đi theo qua.
Ngô Bá trước giới thiệu một chút
Mấy người này đều là biểu ca hay thân thích họ hàng của hắn, sau đó lại giới thiệu Lục Dương là bạn thân.
“Làm vài ván không?”
Một nam nhân cao gầy vừa tẩy bài vừa nói.
“Được a.”
Ngô Bá chuyển hai cái ghế xuống, hắn và Lục Dương cũng gia nhập vào.
Vốn Lục Dương còn tưởng chỉ chơi vui một chút, dù sao thời điểm ra ngoài Ngô Bá cũng nói, mây biểu ca này của hắn, đều không phải là kẻ có tiền, có người ở bên ngoài làm công, có người làm việc ở gia đình, đều làm việc khổ cực.
Nhưng kết quả chơi lại không nhỏ.
Tiền mậu mười tệ, mỗi lần tố không được thấp hơn mười tệ, giới hạn năm trăm.
Như vậy tính ra, ở đây phải có hơn mấy tay, một ván mậu thôi cũng đã là mấy trăm tệ, nếu có hai người bài không nhỏ mà nói, thì ít nhất cũng phải hơn nghìn.
Không có tiền, nhưng đánh lại không nhỏ.
Lục Dương cũng không biết nên nói gì, nếu như đã lên sàn, hiện tại mà xuống thì cũng không tốt, vì vậy hắn quyết định chơi một hồi cho xong.
Hắn nhìn bài của mình.
Cũng không lớn lắm, trực tiếp bỏ.
Thấy Lục Dương trực tiếp bỏ bài, nam nhân cao gầy vừa nói chuyện lúc trước có chút khó chịu, hắn nói ra: “Một mực bỏ bài cũng không hay, cũng phải tố vào cho vui chứ.”
Hiển nhiên, hắn cho rằng Lục Dương chỉ là một con gà, vì vậy muốn gài vào kiếm tiền một chút.
‘Nghe nói như thế, Lục Dương chỉ cười cười ,nói ra: “Vậy được rồi.”
Sau đó trên cơ bản Lục Dương sẽ không bỏ bài nữa, hắn sẽ một mực tố đến cùng, đặc biệt là cái tên gia hỏa vừa mở miệng kia, sau khi hắn xem bài, Lục Dưng sẽ trực tiếp tố gấp đôi, điều này khiến tên kia muốn xem lá tiếp theo phải bỏ tiền vào, điều này làm cho gia hoa kia có đôi cũng phải bỏ sớm.
Nam tử cao gầy lập tức buồn bực không thôi.
Trong lòng thì đã hối hận, bản thân quá khinh đich rồi, nói câu kia làm gì.
Những người khác cũng xem như minh bạch.
Người bạn này của Ngô Bá, tuyệt đối là một cao thủ giả heo ăn thịt hổ, hơn nữa còn không lo hết tiền, mọi người đều hiểu rõ trò chơi này, người nào kiên trì đến cùng, người đó sẽ có xác suất thắng lớn hơn.
Chơi hai giờ, cao gầy thua khá nhiều, sau đó liền tìm một cái cớ rời đi.
Nhưng người khác cũng theo đó mà tản.
“Lục ca, thắng được bao nhiêu?”
Ngô Bá nhìn phía trước Lục Dương có một bó tiền lẻ, đã biết rõ khẳng định hắn thắng.
Lục Dương cười cười, nói ra: “Cũng không nhiều, đoán chừng được mấy nghìn, ngay mai có tiền đi lễ rồi.”
Ngô Bá hòa vốn, cũng không có thắng có thua, cũng thể nghiệm một chút niềm vui bản thân, hắn nể phục nói: “Vẫn là Lục ca trâu!.”
Chơi xong đã hơn bốn giờ chiều, mắt thấy sắp tới giờ cơm, Ngô Bá hỏi: “Ngươi gọi Quan Nguyệt tới dùng cơm đi, nàng không phải cùng về với ngươi sao?”
“Được, để ta hỏi nàng một chút.”
Lục Dương gọi cho Quan Nguyệt một cuộc.
Trong nhà Quan Nguyệt không có ai, nghe nói buổi chiều có thể đến nhà Ngô Bá ăn trực, nàng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp ứng.
Chừng khoản mười phút sau.
Quan Nguyệt đã đến.
“Anh còn lo cho em không tìm thấy chỗ đấy.”
Lục Dương nghênh đón, nắm tay Quan Nguyệt.
Quan Nguyệt vừa cười vừa nói: “Em biết rõ nhà Ngô Bá ở gần nhà anh, liền thuê xe tới đây, xuống xe, em đi theo tiếng nhạc là được, quả nhiên tìm đúng chỗ...”
“Vẫn là vợ anh thông minh, về sau không sợ bị lạc ở thị trấn rồi.”
Lục Dương trêu ghẹo một câu.
Sắc mặt Quan Nguyệt ửng đỏ, nói ra: “Anh tưởng em là đứa ngu à.”
“Tốt rồi, chúng ta vào ăn cơm đi.”
Hai người cùng đi vào rạp, tùy tiện tìm một chỗ trống ngồi xuống, hôm nay không có vị khách nào hết, đều là hàng xóm cùng người nhà, cũng không cần lo lắng về vấn đề tập tục.
“Tiểu Dương, đây là bạn gái của cháu sao?”
Nghe được có người gọi hắn, Lục Dương ngẩng đầu lên nhìn, là lão Lý sát vách.
Hắn vừa cười vừa nói: “Đúng vậy a.”
“Tiểu cô nương, lớn lên quả thực duyên dáng.”
Lý thẩm ở một bên cũng cười nói.
Lúc ăn cơm, gặp được không ít người quen, đều là hàng xóm phụ cận, nhìn thấy Quan Nguyệt bên cạnh Lục Dương, đều sẽ đi qua hỏi một cái, Lục Dương cũng đều giới thiệu lại.
Quan Nguyệt cũng trải nghiệm cảm giác làm vợ Lục Dương, thấy Lục Dương xưng hô thế nào, nàng cũng theo đó mà xưng hô.
Lúc ăn cơm, Lục Dương lấy cớ tí nữa lái xe nên không uống rượu.
Ăn xom bữa cơm.
Lục Dương kêu Quan Nguyệt ra ngoài.
Sau đó nói: “Quan Quan, đến nhà anh đi.”