"Lục Dương, em đến rồi, vị này chính là...."
Tiền Tiểu Quyên nhìn thấy Quan Nguyệt cùng Lục Dương xuống xe thì hết sức kinh ngạc, nữ sinh này cũng quá đẹp đi.
Mọi rợ tuy ngồi xe lăn, nhưng tâm tình không tệ lắm, hắn nói ra: "Tỷ, ta biết rõ....Nàng là bạn gái Lục Ca..."
"Bạn gái Lục Dương."
Tiền Tiểu Quyên hơi kinh hãi.
Đánh giá Quan Nguyệt.
Quan Nguyệt cũng đi tới, nói ra: "Xin chào, tiểu Quyên di, em là Quan Nguyệt."
Trên đường đi, Lục Dương đã nói cho Quan Nguyệt biết hắn chở người nào.
"Xin chào, em khỏe."
Tiểu Quyên vội vàng nói.
Nhìn chiếc xe Lục Dương đỗ ven đường, nàng lại nói tiếp: "Lục Dương, làm phiền em rồi."
"Có gì đâu mà phiền với chả toái."
Lục Dương vỗ vỗ bả vai mọi rợ.
"Một chân khác cũng không sao nè, lên đi, để ta đỡ, ngươi cùng tiểu Quyên di ngồi ở phía sau, cẩn thận một chút...."
"Không sao, không sao."
Mọi rợ đứng lên bằng một chân, như là một con gà trống què, trên đùi bị thương của hắn, có cột một cái băng màu đen, cố định cổ chân hắn lại, thay thế cho tác dụng của thạch cao.
Vịn bả vai Lục Dương, Mọi rợ leo lên xe.
Cũng may mắn, phía sau chiếc Audi A6 đủ rộng, mọi rợ nghiêng thân đi vào, cũng không ảnh hướng đến chân bị thương, Tiền Tiểu Quyên cùng Lục Dương một chỗ, đem xe lăn gấp lại, bỏ vào phía sau cốp, sau đó từ bên khác leo lên xe.
Đây là lần đâu tiên nàng ngồi xe Lục Dương.
Trong lòng thì âm thầm nghĩ.
Tiểu chất nhi nàng của nàng, xem ra ở Lục Thành lăn lộn không tệ.
Lên xe.
Lục Dương hỏi: "Mọi rợ, thủ tục xuất viện làm xong chưa?"
Rời khỏi Lục Thành thì dễ, nhưng lúc trở lại thì có chút phiền phức rồi, vì vậy Lục Dương nhắc nhở một câu, Tiểu Tiền Quyên dù sao cũng rất ít khi ra ngoài, Lục Dương sợ nàng bỏ sót điều gì.
"Chuẩn bị xong rồi, ta mời bác sĩ của mọi rợ hỗ trợ....Đem tiền thừa còn dư lại lấy đi, tiền em giao cho bệnh viện, còn thừa hơn bảy trăm....đúng rồi, còn cái này cho em..."
Tiền Tiểu Quyên ở trong balo tìm tìm, sau đó lấy ra một xấp tiền.
Tiền mặt rất dày.
Dùng một tờ giấy trắng buộc lại, nhìn qua thì tầm khoản một vạn.
Tiền Tiểu Quyên nói ra: "Đây là tiền do lãnh đạo ở công trường đưa, hai ngày trước bọn họ có chạy qua xem, xong rồi thì bồi thường tiền chữa trị cho chúng ta, hơn nữa còn cho thêm năm nghìn tiền bồi dưỡng....Đây là tiền phí phẫu thuật cho mọi rợ mà em đóng hộ..."
"Đưa cho mọi rợ giữ đi, hắn trở về, còn phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian."
Lục Dương khoát tay áo.
Tiền Tiểu Quyên vẫn kiên trì đưa cho Lục Dương ,nói ra: "Em trả trước tiền phí phẫu thuật cho mọi rợ, chúng ta đã vô cùng cảm tạ rồi, sao có thể lấy tiền của em được chứ, hơn nữa, tiền này mà để mọi rợ mang về, khẳng định sẽ bị cha ta cầm đi đánh bạc..."
Nghĩ đến tính cánh của ông chú ngoại.
Quả thật có khả năng này, đến ngay cả con cái mình mà ông còn không tin, một người có thể làm đến mức này, quả thật không biết nói gì thêm...
"Được, em nhận, mọi rợ, ở nhà nếu có thiếu tiền, nói cho ta biết....Tĩnh dưỡng phải bồi bổ tốt một tí, đừng bạc đãi bản thân..."Lục Dương nói ra.
Mọi rợ cười hắc hắc, nói ra: "Ca, ngươi yên tâm, ta da dày thịt béo, rất nhanh sẽ tốt thôi, chờ ta khỏe mạnh lại, sẽ tới Lục Thành tìm ngươi...."
"Yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ an bài cho ngươi một công việc thật tốt."
Đối với huynh đệ của mình, Lục Dương chưa bao giờ keo kiệt.
Lại quay đầu nhìn thoáng qua Tiền Tiểu Quyên, hắn nói ra: "Sự tình lần trước em nói với chị, chị đã nghĩ kĩ chưa, sau khi trở về có muốn đến nhà xưởng Hằng Nguyên thử một lần không, có lẽ vấn đề cũng không lớn."
"Chị biết rồi, cảm ơn Lục Dương."
"Không cần khách khí."
Ô tô lần nữa chuyển động, nhưng lần này hướng phía cao tốc chạy đến.
Xe rất nhanh đã đến cao tốc, mọi rợ ngồi ở phía sau, nhìn lan can lướt qua nhanh ngoài cửa sổ, hắn nói ra: "Vẫn là ngồi xe hơi thoải mái, thời điểm ta đến Lục Thành, phải ngồi tàu hỏa, dùng hơn mấy tiếng."
"Đợi chân ngươi tốt rồi, có thể học bằng lái xe, về sau kiếm được tiền, tự mua cho mình một chiếc, xe hơi cũng không phải rất đắt."
Lục Dương vừa lái xe vừa nói.
"Không đắt, nhưng ta cũng không mua nổi a."
Mọi rợ thở dài.
"Ta cũng không đi học đại học."
Lục Dương cười cười: "Chuyện này với chuyện học đại học có quan hệ gì, cũng không phải lên đại học mới có thể kiếm tiền, có mấy chiếc xe sản xuất trong nước, cũng chỉ có mấy vạn tệ một chiếc, ngươi làm với ta một năm, khẳng định cũng có thể mua cho mình một chiếc."
Sắc mặt Mọi Rợ lập tức trở nên vui mừng.
Trong lòng ảo tưởng, sau này mình cũng có thể lái xe chạy băng băng như vậy.
Cảm giác kia quá là sung sướng.
Nói về xe, hai người lại trò chuyện với nhau về sự tình đi thi bằng lái, mọi rợ rất lo lắng mình thi không được bằng lái, sợ không qua nổi, Lục Dương lại giải thích một phen, hàn huyên một hồi, thời gian rất nhanh trôi qua.
Lần này, không phải dịp lễ tết, nên xe trên đường cao tốc vô cùng ít, Lục Dương lái xe chạy rất nhanh, vẻn vẹn chỉ dùng hơn bốn tiếng, đã tới huyện Thanh Sơn.
"Quan Quan, để anh đưa em về nhà trước."
Thị trấn Song Cát còn cách một đoạn nữa, Lục Dương nhìn Quan Nguyệt nói ra.
"Được a, anh đưa em đến trước cổng tiểu khu là được rồi."
Quan Nguyệt biết rõ Lục Dương còn phải chở mọi rợ cùng Tiền Tiểu Quyên về lại thị trấn.
Dù sao mọi rợ cũng chân tay bất tiện, khẳng định phải đưa đến nơi mới yên tâm.
Tiền Tiểu Quyên sợ làm chậm trễ thời gian của Lục Dương, nàng nói ra: "Tiểu Dương, em đưa hai người chúng ta đến đây là được rồi, để chị cùng mọi rợ bắt xe trở về."
"Nói gì vậy? Mấy trăm km cũng chạy được, bây giờ còn có mấy km, xe khách có thể đưa hai người tới tận nhà sao?" Lục Dương bác bỏ ý kiến của Tiền Tiểu Quyên, trước lái xe đưa Quan Nguyệt đến trước cổng tiểu khu Thanh Thủy.
Vẫy tay chào tạm biệt, Lục Dương lại lái xe đi tiếp.
Cổng tiểu khu.
Lão Trương đang ngồi trên ghế bảo vệ, nhìn chằm chằm vào chiếc TV nhỏ, đột nhiên nhìn thấy Quan Nguyệt từ bên ngoài đi tới.
Ông có chút kinh ngạc.
Đây không phải là khuê nữ nhà lão Quan sao? Sao lại về vào lúc này, hôm nay cũng không phải ngày nghỉ mà?
"Quan Quan, sau cháu lại về nhà?"
Lão Trương ngáp một cái rồi hỏi.
Quan Nguyệt nhìn thoáng qua ven đường, thấy xe Lục Dương đã đi xa, nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào nói: "Trương thúc, cháu hôm nay về để tham gia hôn lễ bạn học."
Nói xong, từ cửa nhỏ đi vào, vui vẻ hướng phía nhà đi tới.
Cái gì!
Lão Trương dụi dụi con mắt, không nghe rõ lời Quan Nguyệt vừa nói.
"Quay về tham gia hôn lễ."
Ông vỗ đùi.
Con gái lão Quan quay về tham gia hôn lễ, nàng sắp kết hôn sao? Trong đầu lão Trương hiện nay nổi lên một đống chuyện bát quái.
"Này, nói với ngươi chuyện này, ngươi không được kể người khác đâu đấy, nha đầu nhà lão Quan về rồi, nói là phải tham gia hôn lễ."
Thấy một nữ nhân trung niên từ bên ngoài tiến vào, lão Trương vội vàng nói.
Nữ nhân này kinh ngạc không thôi.
Một lát sau, bà lại nói cho người khác biết: "Con gái nhà lão Quan muốn kết hôn rồi."
"Nha đầu nhà lão Quan, không phải đang học đại học sao? Sao lại trở về kết hôn, hay là mang thai rồi?"
"Cái gì, nha đầu nhà lão Quan mang thai, trở về kết hôn?"
"Cái gì? con gái nhà Lão Quan sắp sinh rồi..."
...
Tin tức càng ngày càng truyền đi không hợp thói thường.
Giờ phút này, Quan Nguyệt đang nghỉ ngơi ở trong nhà, nàng gối đầu lên con khỉ vàng mà lần trước Lục Dương mua tặng, không biết từ nào, dưới sự truyền bá của mấy bác gái, nàng đã biến thành một sản phụ sắp sinh con rồi....