Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 684: Nghiệp Chướng




"Không tệ, cũng chạy được chiếc Mercedes rồi."

Lục Dương cũng cười cười.

Thò tay ra ngoài cửa sổ, cùng Vương Khánh Huy bắt tay.

Mặc dù chỉ là một chiến Benz Class C, nhưng dù gì cũng là Mercedes, cũng phải ba bốn mươi vạn.

"Xe tốt, thuận tiện nói chuyện làm ăn, so ra vẫn kém Lục ca nhiều."

Vương Khánh Huy vẫn như cũ, hết sức khách khí.

Chủ yếu là hắn hiện tại cũng biết thân gia của Lục Dương, tuy rằng gần đây đi theo biểu ca kiếm được không ít tiền, cũng kiếm được cho mình một chiếc Mec, nhưng so với Lục Dương, hắn cũng chỉ là một con cá nhỏ mà thôi.

Cho dù Lục Dương lúc trước từ chối đầu tư, nhưng Vương Khánh Huy vẫn như trước, muốn duy trì một mối quan hệ tốt đẹp với Lục Dương.

Lục Dương chỉ cười cười

Tâm tính của Vương Khánh Huy, quả thật bạn cùng trang lứa không thể so với được, nếu không phải vì cái trước mắt, đi đường tà đạo, thì về sau khẳng định cũng không hề kém.

Chỉ đáng tiếc là.

Đi con đường này.

Cho dù là kiếm được tiền, thì về sau cũng có thể gặp báo ứng đấy.

Có câu nói này rất hay, đi tại bờ sông nào có người không ướt giày, lòng tham của con người là vô hạn, không kịp thời dừng tay, thoát ra ngoài, thì cuối cùng cũng bị dục vọng tham lam đẩy vào hố sâu.

"Lục ca, ngài đến tìm bạn gái sao?"

Vương Khánh Huy tò mò hỏi.

"Đúng vậy, chuản bị cùng nàng về thăm ông bà một chuyến."

Chuyện này cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm.

"A, vậy tôi sẽ không quấy rầy ngài nữa, có thời gian, sẽ làm phiền thỉnh giáo Lục ca một phen." Tư thái của Vương Khánh Huy rất thấp, Lục Dương cũng nhẹ gật đầu.

Vương Khánh Huy rời đi.

Bên cạnh chiếc Mec, còn có một nam tử trẻ tuổi chờ hắn, cũng là người vừa bước từ trên xe Vương Khánh Huy đi xuống, nhìn thấy Vương Khánh Huy đi tới chào hỏi người ngồi trong chiếc xe Audi, xong rồi lại đi về, hắn hỏi: "Huy ca, tên kia là ai vậy, nhìn ngươi sao khách khí thế."

"Là Đại Lão Bản, lớn hơn cả những lão bản mà ngươi đã từng gặp."

Vương Khánh Huy trả lời.

"Lợi hại vậy sao?"

Người trẻ tuổi này có chút kinh ngạc.

Vương Khánh Huy rất ít khi tán dương một người, dù gặp mấy lão bản thân gia trăm ngàn vạn, biểu hiện của hắn tuy khách khí, nhưng ở sau lưng, sẽ chê bọn họ là đồ nhà quê, đây còn là lần đầu tiên hắn thấy Vương Khánh Huy lấy lòng một người khác.

"Rất rất lợi hại!." Vương Khánh Huy nhẹ gật đầu.

Kiếm được một chút tiền, tầm mắt của hắn cũng cao hơn nhiều, lúc này hắn mới hiểu được, Lục Dương làm ra Csite đại biểu cho điều gì...Nếu như nói, hắn hiện tại giống như một con kiến hơi to, thì Lục Dương chính là một con voi khổng lồ.

Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Người trẻ tuổi lầm bầm một câu: "Ta nhìn hình dáng của hắn, cũng chỉ lái một chiếc Audi mà thôi."

Vương Khánh Huy lắc đầu: "Người ta lái Audi vì ít khi xuất hiện, không muốn nổi bật, cũng không phải hắn không có tiền để mua Rolls-Royce."

Nghe nói như thế, trong lòng người trẻ tuổi liền cả kinh, cũng không dám nhiều lời, thấy Vương Khánh Huy không muốn nói ra thân phận của đối phương, hắn cũng không dám hỏi thêm.

Ở trước cổng trường đợi khoản hai mươi phút đồng hồ.

Quan Nguyệt mới bước ra khỏi trường.

Nhìn xung quanh một vòng, rất nhanh nhìn thấy chiếc xe Lục Dương, nàng vội vàng chạy tới.

"Chờ lâu không a."

Quan Nguyệt thở phì phò phì phò, mở cửa xe leo lên ngồi vị trí phụ lái, vừa rồi nàng sốt ruột nên chạy tới đây.

"Không, mới đến thôi, mà em xin nghỉ chưa?"

Lục Dương hỏi.

Quan Nguyệt nhẹ gật đầu: "Rồi, vừa nãy phụ đạo viên không có trong phòng làm việc, em gọi điện mới tìm được người, làm chậm trễ một chút..."

"Vậy em phải đền bù cho anh."

Lục Dương cười cười.

Quan Nguyệt nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý tới bên này, nàng liền nghé tới, ở trên mặt Lục Dương hôn một cái, sau đó nói: "Như vậy được rồi chứ?"

"Không được, còn có bên này."

Lục Dương lại đem má khác tới.

Quan Nguyệt không đáp ứng, Lục Dương sẽ không lái xe đi, Quan Nguyệt bất đắc dĩ, chỉ có thể ở trên má khác hôn thêm cái nữa, tuy nhiên, cùng lúc đó, Lục Dương đột nhiên quay mặt lại.

Bờ môi hai người vừa đúng chạm chung một chỗ.

Trong lòng Quan Nguyệt cả kinh, muốn tách ra khỏi, nhưng Lục Dương ôm lấy cổ của nàng, không cho nàng tách ra.

Một lát sau.

Quan Nguyệt thở hổn hển mấy hơi, mới lên tiếng: "Lục Dương, anh cũng quá xấu rồi, ở trước cửa trường học, ngươi ta thấy được thì làm sao?"

"Ở trong xe mà, hơn nữa thấy được thì làm sao, em là bạn gái của anh, bọn họ thấy được cũng chỉ ghen tị mà thôi." Lục Dương cười nói.

Quan Nguyệt cảm giác da mặt Lục Dương càng ngày càng dày.

Vậy mà trước kia nàng không có phát hiện ra đấy.

Nàng lau lau môi.

Cũng may không có nghe lời Triệu Oánh Oánh, bôi lên soi môi, nếu không, nhất định bị Lục Dương làm cho loạn.

Lục Dương khởi động xe, hắn nói ra: "Em đoán xem, vừa rồi anh gặp được ai nào?"

"Ai vậy?"

Quan Nguyệt tò mò hỏi.

Lục Dương nói ra: "Vương Khánh Huy, hắn trở về cùng một nam sinh khác, em thấy chiếc xe ở phía trước không, là của bọn họ đấy."

"Vương Khánh Huy a, hắn chính là một tên bại hoại, anh đừng có mà chơi với hắn."

Quan Nguyệt vội vàng nói.

"Chỉ khách khí vài câu thôi, không có gì, mà Vương Khánh Huy làm sao, sao em lại có ý kiến với hắn thế?" Lục Dương cười nói.

Quan Nguyệt nói: "Vương Khánh Huy lừa Trương Yến, hắn đang kinh doanh thực phẩm bảo vệ sức khỏe, Trương Yên nghe lời hắn mua một đống lớn, mỗi ngày đều bán trên QQ, còn chạy ra ngoài tiếp thị, nhưng hàng bán không được, Trương Yến gọi Vương Khánh Huy trả hàng, nhưng hắn không chịu, bảo nàng tìm một đại lý khác mà tiêu thụ..."

"Khá lắm!."

Trong lòng Lục Dương, điểm mấu chốt của Vương Khánh Huy lại giảm xuống một mảng lớn.

Tuy rằng lần trước, Lục Dương nghe nói Trương Yến đi theo làm, vốn lúc đó còn tưởng Vương Khánh Huy mang bạn gái của mình đi kiếm ít tiền lời, hoặc là nhờ Trương Yến giúp hắn một chút, nhưng không nghĩ tới...Bạn gái của mình, còn bị Vương Khánh Huy coi thành gà con mà lùa.

Cái này thật đúng là trở mặt mà.

Quan Nguyệt lại nói tiếp: "Hoàng Hà cũng thế, ban đầu nàng cũng bỏ ra mấy trăm tệ mua thực phẩm chức năng, thoáng cái liền bán đi hết, lời được hơn năm trăm, nhưng về sau nhập hàng hơn bốn nghìn tệ, liền lập tức bán không được...Nàng vốn cùng Trương Yến có quan hệ không tệ, nhưng từ việc này, cả hai lúc nào cũng căng thẳng với nhau."

Lục Dương nhìn nhìn chiếc Mercedes ở phía trước.

Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ, chiếc Mec kia của Vương Khánh Huy đến từ đâu rồi.

"Triệu Oánh Oánh thì sao, có bị lừa không?"

Lục Dương nghĩ đến khuê mật của Quan Nguyệt.

"Không có, Triệu Oánh Oánh nói, cái đó giống như với bán hàng đa cấp, vì vậy không nghe Trương Yến lừa dối...."

"Khuê mật của em quả thật rất thông minh đấy."

Lục Dương cười cười.

Lái ra khỏi chỗ đậu, Lục Dương hướng phía nội thành chạy tới.

Về phần những nghiệp chướng mà Vương Khánh Huy tạo ra, chỉ cần không dính đến những người bên cạnh mình, Lục Dương cũng lười đi quản...Náo quá loạn, tự nhiên sẽ có người đi thu thập bọn họ.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Quan Nguyệt nhìn hướng cũng không phải chạy về phía cao tốc, mà lại chạy về phía nội thành, vì vậy hỏi.

Lục Dương nói ra: "Trước tới bệnh viện một chuyến, còn nhớ thời điểm chúng ta đi câu cá không, ở tiền gia trang gặp được Mọi Rợ kìa, là bạn chơi với anh hồi bé, lúc này đang ở trong bệnh viện, hôm nay xuất viện, anh thuận tiện chở hắn về luôn."

"A."

Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.

Sau nửa giờ.

Xe chạy tới bệnh viện nhân dân đệ nhị.

Lục Dương sớm đã gọi điện báo trước, vừa tới nơi, đã nhìn thấy Tiền Tiểu Quyên đang đẩy một chiếc xe lăn, ở ven đường đứng đợi, người trên xe lăn, không phải mọi rợ thì còn có thể là ai.

Về phần ông chú ngoại, sau ngày mọi rợ phẫu thuật xong, thì lên xe về quê rồi, chỉ có Tiền Tiểu Quyên một mực ở bên cạnh chiếu cố.....