Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 683: Dạng Chó Hình Người




Lục Vĩ đang tính muốn giải thích điều gì, thì bị ánh mắt Tiền Vân ngăn lại....

Nàng cười cười, nói ra: "Đúng vậy a, anh cả, chúng ta bây giờ chuyển tới chỗ này làm thêm...."

"Các ngươi sao lại làm ở đây, tốt xấu gì làm ở căn tin trường học cũng có thể diện hơn một chút, nghĩ sao lại chạy tới đây làm nhân viên thu ngân, hơn nữa chỗ này cũng chưa chắc đã kiếm được nhiều tiền."

Lục Vệ Quốc khẽ cười một tiếng.

Không chỉ ở mấy huyện thành nhỏ, mà coi như thành phố như Lục Thành, làm nhân viên thu ngân cũng không kiếm được bao nhiêu, về phần béo mỡ hắn cũng chẳng thèm nói ra.

Thời điểm lúc trước tu sửa Từ Đường, Lục Vĩ một hơi bỏ ra mười vạn, làm cả Lục gia biết chuyện này, điều này làm hắn xuống đài không được, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, hắn nhịn không được muốn thuyết giáo vài câu.

Tiền Vân cầm quần áo để dưới mãy quét mã một cái, sau đó gỡ ra kẹp móc, xếp quần áo đặt vào trong túi chứa, nói ra: "Ở đây cũng được, so với trường học thì kiếm nhiều hơn một chút."

"Vậy thì có thể kiếm được bao nhiêu?"

Lục Vệ Quốc khinh thường nói.

Tiền Vân không trả lời, đem quần áo đóng gọi lại rồi đưa cho Lục Vệ Quốc nói ra: "Bốn bộ, tổng cộng sáu trăm rưỡi, thu anh cả giá vốn năm trăm là được rồi."

Năm trăm.

Lục Vệ Quốc vừa mở ra ví tiền liền sửng sốt.

Cũng không phải do bốn bộ đồ năm trăm đắt, so với mấy cửa hàng khác, coi như là giá rẻ bình dân rồi, chuyện hắn không nghĩ tới, là hai vợ chồng nhị đệ này, lại tử làm chủ giảm cho hắn xuống còn năm trăm...

Lục Vệ Quốc nhíu nhíu mày, nói ra: "Đệ muội, các ngươi không phải lão bản ở đây, tự tiện giảm giá như vậy, lão bản sẽ đồng ý sao? Hay là thôi đi, cứ thu đủ là được rồi..."

"Đúng vậy, sáu trăm rưỡi cũng không nhiều, đệ muội không cần phải khuyến mãi."

Lão bà Lục Vệ Quốc ở một bên cũng nói.

Lục Hiểu Manh thì đứng ở một bên không liên tiếng.

Tiền Vân khoát tay áo:"Không sao, không sao, lão bản chắc chắn sẽ không dám nói gì đâu, cửa tiệm Hằng Nguyên này, vốn do tiểu Dương cùng bạn hắn mở ra mà, ngươi trong nhà sao lại có thể kiếm lời, lấy giá gốc là được rồi, yên tâm, chuyện này ta vẫn có thể làm chủ được."

Nói xong, Tiền Vân cười dịu dàng nhìn một nhà Lục Vệ Quốc.

Giống như phán đoán của nàng, sau khi nghe nói như vậy, cả nhà Lục Vệ Quốc đều tỏ ra rất kinh ngạc, Lục Vệ Quốc khiếp sợ nói: "Ngươi nói, cái cửa tiệm này, là do tiểu Dương mở hya sao?"

Nét mặt của hắn lúc này hiện lên bốn chữ không thể tưởng tượng nổi.

"Đúng vậy a, tiểu Dương cùng bạn học hắn mở đấy."

Tiền Vân lần nữa nói ra.

Lục Vĩ cũng nói: "Đại ca, ngươi suy nghĩ một chút, nếu không chúng ta tới đây làm thu ngân làm gì, còn không phải giúp đỡ nhi tử quản lý cửa hàng sao, nếu không phải, làm việc ở căn tin trường học vẫn nhẹ nhõm hơn."

"Như vậy a..."

Lục Vệ Quốc hít sâu một hơi.

Cảm giác da mặt của mình có chút nóng nóng.

Vửa rồi hắn còn dạy đời hai người, nói ở chỗ này làm nhân viên thu ngân còn kém hơn cả công việc khi trước, không nghĩ tới cửa tiệm này lại do Lục Dương mở, vậy hóa ra Lục Vĩ cùng Tiên Vân, chẳng phải là lão bản nơi này rồi sao.

Một cửa hàng lớn như vậy, so với cái công ty nhỏ kia của mình còn lớn hơn?

Tiểu tử Lục Dương kia, xem ra ở Lục Thành quả thật phát đạt a.

Nghĩ đến trước đây không lâu, Lục Vĩ thoáng cái bỏ ra mười vạn tiền sửa lại Từ Đường, Lục Vệ Quốc lúc đó cũng không hoài nghi gì nhiều, bây giờ nghĩ lại, lấy tính cách của đệ đệ nhà hắn, có thể lấy ra mười vạn, thì đại biểu con số này không đáng kể một chút nào......Hắn hít sâu một hơi, nói ra: "Ánh mắt của Tiểu Dương không tệ, tiệm này có lẽ kiếm được rất nhiều đi."

"Coi như cũng được, coi như cũng được, so với tiền lương của hai người chúng ta ra ngoài làm công thì hơn nhiều."

Tiền Vân ngược lại cũng không ở trước mặt người ngoài khoe khoang bản thân mình kiếm được bao nhiêu tiền.

Tài bất lộ bạch, đạo lý này hai người Tiền Vân vẫn hiểu rất rõ đấy.

(Tài bất lộ bạch: tiền bạc của cải mang theo người không nên để lộ trước mặt người khác)

Nghe đến cửa hàng lớn nhất huyện Thanh Sơn do vợ chồng Lục Vĩ mở, lão bà Lục Vệ Quốc lập tức nịnh hót, nhiệt tình đứng lên lôi kéo Tiền Vân ra nói chuyên phiếm, trong lời nói nhiều thêm vài phần lấy lòng.

Lục Hiểu Manh tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng thì kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới đứa em họ của nàng, bây giờ lại lợi hại như vậy, ở thị trấn mở một cửa tiệm lớn như vậy.

Nàng nghĩ đến ý đinh của mình, phụ thân nàng đã quyết không ủng hộ, thì nói không chừng, người em họ này sẽ giúp đỡ nàng.

Nghĩ tới đây.

Nàng đã quyết định, quay đầu tìm một cơ hội, tâm sự với đường đệ một chút.

"Tiểu Manh tốt nghiệp chưa?"

Rất nhanh, cuộc trò chuyện đã rơi trên thân của Lục Hiểu Manh.

Lão bà Lục Vệ Quốc nói ra: "Tiểu Manh, nhị nương con hỏi này."

Lục Hiểu Manh vội vàng nói: "Đúng vậy a, mới tốt nghiệp năm nay."

"Công tác tìm xong chưa?"

Tiền Vân hỏi tiếp.

Lục Hiểu Manh có chút lúng túng.

Sau khi nàng tốt nghiệp, ra ngoài phỏng vấn hai nhà, nhà thì nàng chê tiền lương thấp, nhà còn lại thì chê năng lực của nàng, nao có công tác gì.

Lục Vệ Quốc lại nói: "Cũng không tệ lắm, Tiểu Manh vừa tốt nghiệp, đã được một vị đạo diễn chấm trúng, chuẩn bị đi quay phim..."

Lục Dương lợi hại như vậy, Lục Vệ Quốc tự nhiên cũng không muốn nữ nhi nhà mình bị vượt mặt, hắn thuận miệng bịa một câu truyện.

Tiền Vân cười cười, nói ra: "Vậy thì tốt rồi, về sau nhà chúng ta có một Đại Minh Tinh a."

Hàn huyên một hồi, Lục Vệ Quốc trả năm trăm tệ, khách sáo vài câu, sau đó cầm quần áo đi ra ngoài, vốn định lên tầng mua cho mình mấy bộ đồ, nhưng Lục Vệ Quốc cảm thấy mất mặc nên thôi.

Bản thân một mực chướng mắt đệ đệ, hiện tại người đệ đệ này lại mở một cửa tiệm lớn như vậy, nếu mà so sánh, cái công ty nhỏ kia của hắn, quả thật không thấm vào đâu....

Điều này làm cho Lục Vệ Quốc vô cùng khó chịu, trong mấy huynh muội Lục gia, hắn là lão đại, cũng có thể nói là người lăn lộn tốt nhất, hiện tại xem ra, vị trí này của bản thân phải nhường cho người khác rồi.

"Sao lại không nhìn một chút?"

Ra ngoài, lão bà Trương Lâm của Lục Vệ Quốc nói ra.

Lục Vệ Quốc hừ một tiếng: "Quần áo không phải mua gì sao? Còn có cái gì đẹp mà coi?"

Trương Lâm cũng biết tâm tư của chồng mình, nhưng nàng không thèm để ý chút nào, nói ra: "Người huynh đệ này của ông, hiện tại lăn lộn tốt rồi, về sau nhà chúng ta, chưa chắc đã bằng nhà họ."

"Hừ, việc kinh doanh, lời hay lỗ thì ai mà biết được?" Tròng lòng Lục Vệ Quốc hơi chút ghen tị.

Tuy rằng hắn biết rõ, dựa vào bài tử của nhà xưởng Hằng Nguyên, thì tiệm bán quần áo này khẳng định sẽ không có khả năng lỗ vốn, nhưng cảm giác của hắn hiện tại là có chút không phục, dựa vào cái gì mà Lục Vĩ có thể hơn hắn.....

....

Thời gian trôi qua rất nhanh, hai ngày sau.

Hai ngày nay, ngoài trừ đi làm, thì Lục Dương ở cùng một chỗ với Trần Thu Nguyệt trong chung cư Hoa Đình, hai người hảo hảo tập thể dục với nhau, Trần Thu Nguyệt cũng cảm thấy mỹ mãn, cũng không nhắc lại chuyện Lục Dương cùng Từ Thi nữa rồi.

Sáng sớm ngày thứ ba.

Lục Dương lái xe tới đại học Hà Đông.

Hắn và Quan Nguyệt đã hẹn, sẽ cùng nhau trở về huyện Thanh Sơn, tham dự đám cưới Ngô Bá.

Thời gian còn rất sớm.

Lục Dương cũng không vội vàng, đến trước cổng trường, gọi một cuộc cho Quan Nguyệt.

Quan Nguyệt ở trong điện thoại nói, đang xin phép phụ đạo viên nghỉ, bảo Lục Dương chờ một lát.

Đem xe dừng lại ở ven đường, Lục Dương mở cửa sổ ra, hít thở không khí mát mẻ bên ngoài, một lát sau, một chiếc Mercedes-Benz C-Class lái tới, dừng ở phía trước Lục Dương.

Động cơ xe kêu ông ông, ống xả xả đầy khói.

Lục Dương vốn định kéo cửa sổ lên.

Bỗng nhiên.

Nhìn người ở phía trước xuống xe, lúc xuống còn thuận tay cài một cái nút áo.

Người từ trên xe bước xuống chính là...không phải ai khác, chính là Vương Khánh Huy.

Vương Khánh Huy hôm nay chải một cái đầu bóng bẩy, mặc một thân âu phục màu xám trắng, mang cà vạt, còn mang theo một cái túi đen da, nhìn qua là biết dạng chó hình người rồi.

Sau khi từ trên xe bước xuống, Vương Khánh Huy liền hướng chiếc Audi của Lục Dương đi tới.

Hiên nhiên.

Hắn cũng phát hiện, chiếc xe ở phía sau xe hắn là của Lục Dương.

"Lục ca, vừa rồi ta nhìn qua cảm thấy chiếc xe này giống xe của ngươi, không nghĩ tới lại là ngươi."

Trên mặt Vương Khánh Huy nở nụ cười, vô cùng khách khí nói.