Nếu như không phải hắn là bạn nối khổ từ nhỏ đến lớn của Lục Dương, thì cơ hội tốt như vậy, chắc chắn sẽ không rơi trên người hắn.
Vì vậy Ngô Bá rất rõ ràng.
Là ai mang theo hắn phát tài.
....
Huyện Thanh Sơn.
Tầng ba cửa hàng Hưng Long.
Nói chuyện điện thoại xong, Ngô Bá từ câu thang đi ra ngoài, mặc dù là buổi tối, nhưng trước cửa hàng vẫn sáng như bưng, ngoài trừ đường đi ra, thì mấy chỗ khác đều là móc treo cùng khay đựng áo quần.
Bất quá thời điểm này.
Trên mấy cái kệ chỉ còn lại móc áo, không thấy đồ đâu nữa.
"Tiểu Bá, gọi điện thoại cho Lục Dương hả?"
Mẹ Ngô Bá, Vương Á hỏi.
"Dạ."
Ngô Bá nhẹ gật đầu: "Con nói cho hắn biết doanh thu ngày hôm nay, còn nói chuyện kết hôn hai ngày sau."
Vương Á nói ra: "Một ngày kiếm được nhiều như vậy, khẳng định Lục Dương sẽ rất bất ngờ đi."
"Không có đâu."
Ngô Bá lắc đầu: "Bộ dạng của hắn, giống như căn bản không quan tâm cửa hàng này kiếm được bao nhiêu tiền, cũng có thể hắn đã tính trước được điều này rồi..."
"Kiếm được nhiều tiền như vậy, hắn không kinh ngạc chút nào sao?" Vương Á có chút khó tin.
Ngô Bá nói: "Hắn cũng không cần phải kinh ngạc, toàn bộ cuộc hành trình đều là hắn nói con làm, Lục Dương đoán chừng đã sớm biết được kết quả này, hơn nữa, hắn ở Lục Thành còn có công việc riêng của mình, chưa chắc đã coi trọng bên này."
Vương Á sợ hãi than: "Khi còn bé, ta đã biết đứa nhỏ Lục Dương này không hề tầm thường, cho nên mới cho ngươi chơi với hắn, hiện tại xem ra, ánh mắt của ta coi như không tệ....Chúng ta phải hảo hảo cam ơn người ta mới được."
Phụ thân Ngô Bá cũng nói: "Bà quả thật không biết xấu hổ....Lúc trước nhi tử nói muốn mở cửa hàng ở Lục Thành, bà còn không muốn bỏ tiền ra....Cũng may Ngô Bá cùng Diệu Hồng có ánh mắt tốt, không nghe theo lời bà."
Vương Á có chút lúng túng, nàng nói ra: "Ta cũng chỉ vì nghĩ cho cháu thôi, tất cả tiền tích góp, đều không phải lưu lại cho Ngô Bá về sau nuôi cháu sao?"
Ngô Bá nói ra: "Ba mẹ, đã có cửa hàng này rồi, nhà chúng ta về sau sẽ không cần lo lắng nữa, cha, người cũng tranh thủ thời gian nghỉ việc đi, tới nơi này hỗ trợ.
Phụ thân Ngô Bá suy nghĩ một chút, nói ra: "Được, để tí nữa ta nói cho nhị thúc biết một tiếng, công trường không làm nữa, lão Lục làm ở tầng hai, ta làm ở tầng ba cũng tốt...."
...
Tầng hai cửa hàng Hưng Long.
Lục Vĩ cùng Tiền Vân đang nhìn máy tính thông kê doanh thu ngày hôm nay, trong lòng cả hai người động dạng cũng tràn đầy khiếp sợ, vốn nghỉ việc, chuyển đến đây bán hàng làm bọn họ có chút bận tâm.
Sợ bản thân không biết bán quần áo, lại sợ lợi nhuận không kiếm được bao nhiêu.
Nhưng hiện tại.
Bọn họ mới phát hiện, mình nghĩ nhiều rồi.
Ở chỗ này, bọn hắn chỉ cần thu tiền là được rồi, căn bản không có bán hàng gì cả.
Hơn nữa một ngày kiếm hơn mười vạn, đói với tiền lương chưa bao giờ vượt quá bốn nghìn của bọn họ mà nói, thì giống như là đang nằm mơ vậy.
"Lão Lục, ông tính toán xem...Hôm nay chúng ta lời được bao nhiêu?"
Tiền Vân hỏi.
Lục Vĩ suy nghĩ một chút nói ra: "Ta xem giá nhập hàng, từ nhà xưởng Hằng Nguyên chuyển đến, còn có hàng từ bên phía Quảng Châu gửi tới, giá nhập chưa tới một nửa giá bán, nói cách khác, lợi nhuận chúng ta khoản 50% đi."
"Đây chẳng phải nói, hôm nay nhà chúng ta với Vương Á lời hơn năm vạn?" Tiền Vân có chút khó tin.
Một ngày hơn năm vạn.
Đây là khái niệm gì.
"Không kém bao nhiêu, nhưng nhà chúng ta chiếm phần nhiều, nhà Vương Á bọn họ ít hơn một nửa..." Lục Vĩ giải thích nói.
Tiền Vân lắc đầu : "Tiền này cũng quá dễ kiếm rồi, khó trách nhiều người muốn làm lão bản như vậy, nhà chúng ta làm công một năm cũng không kiếm được nhiều tiền bằng một ngày ở đây."
Chạy lui chạy tới cả ngay, nhưng lúc này Tiền Vân cũng không có một chút mệt mỏi nào, mà ngược lại còn có chút giật mình, nàng coi như cũng hiểu được cảm giác, ngày kiếm đấu kim là thế nào, toàn bộ người bây giờ có chút lâng lâng.
Lục Vĩ ngược lại khá thanh tỉnh, nói ra: "Cũng không thể nói như vậy được, bà chỉ là kẻ trộm được ăn thịt, không biết kẻ trộm bị đánh, bao nhiêu người táng gia bản sại vì buôn bán...Ngươi còn chưa nghe qua lão Liêu làm chủ thầu sao? Nghe nói bị người ta lừa đến táng gia bại sản, còn thiếu ngân hàng một đống nợ.. Phải bỏ trốn khỏi quê hương, không biết chạy tới nơi này?"
"Ông nói Liễu Đại Giảng?"
Tiền Vân hỏi.
"Đúng vậy a, trừ hắn ra, ở huyện mình còn lão Liễu nào nữa." Lục Vĩ cười cười.
Tiền Vân nói ra: "Cái tin ông nghe được đã từ thời nào rồi, Liễu Đại Giang bây giờ đã trở về, hơn nữa còn Đông Sơn Tái Khởi, bây giờ đang làm ở nhà xưởng Hằng Nguyên, nghe nói làm quản lý gì gì đó, gần đây trong huyện thu mua hạt dẻ, chính là hắn đứng ra đấy...."
"Thật hay giả?" Lục Vĩ có chút khó tin.
Tiền Vân khinh bỉ nhìn hắn, nói ra: "Bạn gái Tiền Quân nói, cái này còn giả được sao? Bạn gái Tiền Quân làm ở nhà xưởng Hằng Nguyên, tin tức này khẳng định chính xác."
"Vậy Lão Liêu quả thật là người có bản lĩnh a." Lục Vĩ cảm thán một câu.
Tiền Vân cũng nói: "Đúng vậy a, người ta có thể kiếm tiền cũng có đạo lý của nó, thất bại cũng có thể đứng dậy, chúng ta thì không được, nếu như không phải nhờ nhi tử, thì chúng ta cả đời bôn ba."
"Ngươi ta có bản lĩnh của người ta, nhi tử chúng ta cũng có bản lĩnh, mà con chúng ta do tôi và bà để ra, nên cả hai chúng ta đều có bản lĩnh..." Lục Vĩ cười hặc hặc.
Lúc này đã hơn tám giờ tối rồi, tuy nhiên vẫn có tốp năm tốp ba tới đây.
Làm người ta bất ngờ nhất chính là.
Người một nhà của đại bá Lục Dương cũng tới.
Lục Vệ Quốc đi tuốt ở đằng trước, bên người hắn là lão bà đang ôm một đứa nhóc choai choai, ở phía sau là một đại cô nương .....
Một nhà bốn miệng ăn, toàn bộ đã đến.
Vừa lên tầng hai.
Lục Vệ Quốc không thấy được Lục Vĩ cùng Tiền Vân đang đứng ở quầy thu ngân, hắn quay đầu nhìn lão bà nhà mình nói ra: "Tiệm này hôm nay khai trương, nghe nói quần áo nhập từ phía nhà xưởng Hăng Nguyên, chất lượng không tệ, đợi lát nữa mỗi người chọn một bộ..."
"Tiệm này cũng khá lớn, ở huyện Thanh Sơn này ta chưa từng thấy qua cửa tiệm nào lớn như vậy." Lão bà Lục Vệ Quốc nhìn xung quanh một lần, có chút kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, quy mô không nhỏ."
Lục Vệ Quốc gật đầu.
Lục Hiểu Manh đi ở phía sau hỏi: "Cha, muốn mở một cửa hàng lớn như vậy, thì phải bỏ ra bao nhiêu tiền, con tốt nghiệp không phải không có chuyện gì làm sao? Con cũng muốn cùng đồng học mở một tiệm bán quần áo."
Lục Vệ Quốc nhíu nhíu mày, nói ra: "Con cũng đừng giày vò người khác nữa, con học biểu diễn, mở cửa tiệm bán quần áo? Thế còn đi học đại học nữa làm gì? Hơn nữa, con tưởng mở một cửa tiệm dễ kiếm tiền như vậy sao, cái tiệm này có thể đứng lên, là bởi vì cửa tiệm này chung một nhãn hàng với nhà xưởng, hơn nữa lão bản lại có tiền cùng quan, chỉ tính chỗ này thôi, thuê một tầng một năm cũng phải bảy tám chục vạn, ta coi như có mở cửa hàng cho con, con cũng chưa chắc đã kiếm được lợi nhuận."
"Cha, làm sao người biết con không thể kiếm được lợi nhuận?" Lục Hiểu Manh có chút không phục ,nàng nói tiếp: "Trường học con học là đại học hạng hai, kiếm đâu ra cơ hội mà biểu diễn, cùng lắm là đi diễn ở mấy nhà hát kịch, vừa khổ lại vừa mệt, còn không kiếm được bao nhiêu."
"Vương Bảo Cường người ta cũng xuất thân từ biểu diễn gánh hàng rong đấy, cũng trở thành đại minh tinh, ngươi tốt xấu gì cũng học qua biểu diễn, tốt nghiệm tìm một công tác nghiêm chỉnh mà làm cũng không được, thật quá mất mặt!."
Lục Vệ Quốc tức giận nói.
"Được rồi, được rồi, cãi nhau làm gì!."
Lão bà Lục Vệ Quốc trừng mắt nhìn hai người.
Bị quở trách một trận, Lục Hiểu Manh nghẹn một bụng tức giận, ở tủ lựa mấy mấy bộ đồ hơi mắt tiền, muốn cha mình xuất huyết một phen, lão bà Lục Vệ Quốc thì chọn cả buổi, cuối cũng cùng chọn hai kiện....
Tầng hai đều là quần áo phái nữ, Lục Vệ Quốc không chọn, hắn ôm hài tử, chờ hai người sau khi chọn xong, liền đi đến quầy thu ngân thanh toán.
Nhưng mà.
Đến nơi.
Nhìn hai người ở quầy thu ngân, hắn kinh ngạc: "Lão Nhị, sao các ngươi lại ở đây?"
Lục Vệ Quốc có chút giật mình, hai người ở quầy thu ngân này, không phải là thân đệ đệ của hắn, Lục Vĩ, cùng đệ muội, Tiền Vân sao?
Bọn hắn không ở trường học làm việc đi, chạy đến đây làm gì?
"Đã muộn thế này rồi, đại ca còn đi dạo sao?"
Lục Vĩ nhìn cả nhà đại ca của mình rồi cười cười.
Lục Vệ Quốc đặt quần áo lên quầy thu ngân, nói: "Vừa đưa hàng về, mang cả gia đình đi dạo một chút, thuận tiện chọn mấy bộ đồ, mà hai ngươi làm ở đây sao?"