Năm giờ chiều.
Lục Dương đã tan ca.
Đầu tiên hắn đi đến chợ thức hai mua một chút móng heo cùng một tí đậu nành, ý định làm móng heo kho để ăn.
Sau khi mua xong, hắn trở lại chung cư Hoa Đình.
Không đến một hồi, người phòng bị mở ra, Trần Thu Nguyệt đi vào....
"Anh tới sớm quá dị."
Nhìn Lục Dương đang bận rộn ở trong phòng bếp, Trần Thu Nguyệt cười cười.
"Sớm mua ít thức ăn tới đây, anh biết trong nhà này khẳng định không còn dư lại gì rồi." Lục Dương cầm lấy một lo gia vị, hướng ở trên thân móng héo mà đổ vào.
Mong héo nếu không xử lý cho tốt thì sẽ có mùi tanh
"Tối nay ăn gì?"
Trần Thu Nguyệt đi tới, nhìn nhìn trong nồi.
Lục Dương cười nói: "Móng heo, thế nào, ăn vào dưỡng nhan luôn."
"Xem ra kế hoạch giảm béo của em thất bại rồi." Trần Thu Nguyệt nhìn một nồi đầy móng heo, vẻ mặt nàng bất đắc dĩ nói ra, ngay hôm qua mới tính là ngày giảm cân đầu tiên, thì tối đó đã ăn thịt dê nướng, tối ngày hôm sau lại ăn móng heo.
Trần Thu Nguyệt có cảm giác, bản thân nàng bị Lục Dương nhắm vào rồi.
"Hặc hặc, không sao, ngay mai em bắt đầu giảm cân lại từ đầu cũng được."
Lục Dương thuận miệng nói một câu.
Sau khi rửa sạch móng heo với nước nóng xong, Lục Dương bỏ móng vào trong nồi, đổ một chút nước, hâm với lửa nhỏ, quá trình này khá là lâu, sau khi bỏ xong gia vị thì không cần quản nữa, chỉ cần đợi đến khi thịt heo mền là được.
Rửa tay.
Lục Dương từ trong tủ lạnh lấy ra một chai bia, mở ra uống một ngụm, sau đó đi tới ghế sô pha ngồi xuống.
Trần Thu Nguyệt cũng đi theo tới đây.
Nàng ngồi ở bên cạnh Lục Dương, đoạt lấy chai bia trên tay hắn, sau đó ngửa đầu uống một ngụm, lên tiếng: "Ngày hôm qua có phải anh khi dễ Từ Thi rồi phải không hả?"
"Không có đâu."
Lục Dương đương nhiên sẽ chối.
"Dừng..." Trần Thu Nguyệt khinh bỉ liếc nhìn Lục Dương, đem chai bia đặt lên bàn trà, khinh thường nói: "Ngươi đừng có mà nói xạo, Từ Thi hôm qua nói rồi, nàng nói ngươi hôn nàng rồi."
"A."
Cái này Lục Dương ngược lại không có phủ nhận.
Hắn kinh ngạc nói: "Hôm một cái cũng coi như là khi dễ sao?"
"Thế ngươi nói thử xem? Từ Thi đơn thuần như một tờ giấy trắng, ngươi hôn nàng rồi, về sau nàng làm sao có thể gặp ngươi?" Trần Thu Nguyệt thở phì phì nói ra.
Lục Dương khẽ cười một tiếng, đem Trần Thu Nguyệt ôm vào trong ngực, nói ra: "Ài, không còn cách nào hết, cùng lắm thì anh chịu trách nhiệm với nàng là được rồi, nàng đơn thuần như vậy, anh không khi dễ, thì người khác cũng khi dễ, còn không bằng cho anh tiện nghi đi...."
"Ta đây tính tính toán toán, Quan Nguyệt, Liễu Thanh Thanh, Từ Thi.....Còn có học tỷ ở viện y học? Ha ha a..." Trần Thu Nguyệt cười lạnh vài tiếng, nói ra "Ta ngược lại muốn xem, về sau ngươi sẽ xử lý thế nài?"
"Chuyện này cũng không cần em quan tâm, em lo lắng về vấn đề của mình đi."
Lục Dương thản nhiên nói.
Trần Thu Nguyệt sửng sốt hỏi một câu: "Ta có vấn đề gì?"
Lục Dương nhìn thoáng qua phương hướng phòng bếp, nói ra: "Móng heo hầm trong nồi, ít nhất phải hai tiếng nữa mới có thể ăn, em suy nghĩ hai tiếng này, làm sao để vượt qua đi."
Vừa dứt lời, Trần Thu Nguyệt khẽ hét một tiếng.
Đã bị Lục Dường đè xuống ghế salon.
Hai tiếng nói dài cũng không dài.
Nói ngắn cũng không ngắn.
Lúc ăn cơm, Trần Thu Nguyệt ăn không ít, liên tục gặm mấy cái móng heo liền, sau khi ăn cơm, nàng vệ sinh đơn giản một chút, liền trở về phòng ngủ nằm nghỉ ngơi.
Nàng quá mệt rồi.
Trần Thu Nguyệt phát hiện.
Hình như trạng thái của Lục Dương càng ngày càng tốt, nàng có chút không ứng phó nổi.
Trái lại.
Lục Dương lúc này tinh thần không tệ lắm, sau khi Trần Thu Nguyệt trở về phòng, hắn lại mở một bình rượu, đem móng heo còn dư lại chậm rãi xử lý, sau đó thu nhập lại cái bàn, đem bát đũa đi rửa sạch.
Làm xong những thứ này, hắn cũng không sốt ruột đi ngủ, mà tính đi xuống lầu tập luyện một chút.
Vừa mới xuống lầu.
Điện thoại liền vang lên.
Lấy ra nhìn nhìn, là Ngô Bá gọi tới, nhấn một cái, Lục Dương đưa di động lên bên tai, cười nói: "Bá Tứ, đã trể vậy rồi, còn không ôm vợ ngủ đi à, ngươi gọi cho ta làm gì?"
"Lục ca, ta sắp kết hôn rồi, ngươi đừng có mà quên đấy."
Ngô Bá ở trong điện thoại nhắc nhở.
"Biết rồi, không quên được, không phải ngày kia sao? Còn có hai ngày nữa, ngươi gấp cái cọng lông..."
Lục Dương mắng một câu.
"Hắc hắc, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút thôi, đến lúc đó còn phải dùng xe của ngươi đi rước dâu, đỡ công ta phải thuê thêm xe...." Ngữ khí của Ngô Bá hết sức muốn ăn đòn.
Lục Dương nói ra: "Sáng sớm ngày kia, ta cùng Quan Nguyệt sẽ trở về, ngươi yên tâm đi."
"Vậy là tốt rồi, sau khi ta kết hôn xong, cũng đến phiên ngươi cùng Quan Nguyệt." Ngô Bá cười cười, lại nói tiếp: "Còn có một việc muốn nói cho ngươi biết, cửa tiệm chúng ta hôm nay khai trương rồi, ba mẹ của ngươi còn có ba mẹ của ta hôm nay cũng đến giúp sức... Ngươi đoán thử xem, hôm nay chúng ta bán được bao nhiêu?"
"Bao nhiêu?"
Lục Dương cũng có chút tò mò.
Huyện Thanh Sơn mặc dù chỉ là một huyện thành nhỏ, năng lực tiêu phí có hạn, tuy nhiên Lục Dương cảm thấy có lẽ cũng không ít, thời điểm quay về trường học, hắn đã nói phòng tiêu thụ làm một cái kế hoạch, sau đó đưa cho Ngô Bá, nếu dựa theo phương pháp này mà xử lý, thì thời điểm khai trương cũng hot hot một chút.
"Sáu số...."
Trong giọng nói Ngô Bá khó che nổi vẻ hưng phấn.
"Nhiều như vậy a."
Lục Dương cười cười.
Cũng không phải thật bất ngờ.
Ngày đầu tiên khai trương, cửa hàng có nhiều ưu đãi nên thu hút không ít khách hàng, hơn nữa trước ngày khai trương còn phát truyền đơn, quảng cáo ở trên xe taxi, không dám nói ai ai cũng biết, nhưng dám chắc nửa số người ở trong huyện thành sẽ biết.
"Cụ thệ là mười một vạn sáu nghìn năm trăm tệ(116500)..." Ngô Bá nói ra một con số, hắn hưng phấn nói: "Mặc dù hôm nay là ngày khai trương, ưu đãi khá nhiều, nhưng nếu như khấu trừ mấy thứ như tiền thuê nhà, thì chúng ta cũng lời được bốn phần, cũng chính là ngày hôm nay, chúng ta kiếm lờn được bốn vạn."
Một ngày lợi nhuận bốn vạn.
Một tháng chính là hơn một trăm vạn...Cũng có trách Ngô Bá hưng phấn như vậy rồi, đương nhiên, cũng không thể tính như vậy, bởi vì nhờ quảng cáo, hơn nữa còn hưởng chút danh tiếng từ nhà xưởng Hằng Nguyên, vì vậy mấy ngày đầu sẽ có rất nhiều khác, nhưng qua mấy ngày sau sẽ trở về bình thường, tuy nhiên, coi như là thế, thì với hai tầng cửa hàng này, một tháng trên năm mươi vạn vẫn có thể dư sức.
Dù Ngô Bá chỉ có một phần nhỏ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì một năm kiếm một triệu, có lẽ cung không phải nói chơi...Đối với Ngô Bá, thậm chí là gia đình hắn, thì đây cũng là sự tình vô cùng tốt rồi.
Lục Dương cũng không để trong lòng, dù là năm kiếm mấy triệu, đối với hắn cũng không còn có bất kỳ ý nghĩa gì rồi, thậm chí còn không bằng số tiền lời một ngày cổ phiếu tăng.
Tuy nhiên, số tiền kia giao cho cha mẹ, cũng đủ làm bọn họ ở huyện Thanh Sơn trở thành nhà giàu mới rồi, vượt quá đại bá là chắc chắn, thậm chí có thể leo lên top những người giàu ở huyện Thanh Sơn.
"Bá tử, làm được lắm, tiếp tục cố gắng lên....Làm một năm, ngươi sẽ trở thành phú ông trăm vạn." Lục Dương cười cười, coi như bù đắp xong cho Ngô Bá chuyện không lấy được phú bà.
"Lục ca, ta biết rồi ,ngươi yên tâm, cái cửa tiệm này, ta nhất định sẽ xem trọng."
Quá trình mở cửa hàng quá nhanh, Ngô Bá tận mắt nhìn thấy, từ lúc thuê phòng đến chuẩn bị hàng, lại đến quảng cáo....Hầu như hết thảy mọi thứ đều do Lục Dương làm, tác dụng của hắn ở trong chuyện này, bất quá chỉ là một chân chạy vặt, chạy qua chạy lại cho có khí thế mà thôi....