"Chủ tịch có phải quá dễ tin người không đây?"
Bên ngoài phòng làm việc.
Tô Ngọc Hồng quay đầu nhìn thoáng qua văn phòng của Lục Dương, nhỏ giọng thì thầm một câu, đây cũng là câu cửa miệng của Tô Ngọc Hồng....
Nàng không nghĩ tới.
Dưới tình huống không giải thích gì nhiều, vậy mà Lục Dương lại đem một khoản tiền lớn gửi cho nàng. Tô Ngọc Hồng thậm chí có chút bận tâm, lão bản của mình có phải hơi ngu ngu hay không, về sau rất dễ bị người khác lừa.
Đi ra văn phòng.
Tô Ngọc Hồng đi vào trong thang bộ.
Gọi một cú điện thoại.
"Nãi nãi, sự tình tiểu Mãnh người không cần phải lo lắng rồi, tiền còn đã chuyển qua cho gia trưởng tiểu Hướng, bọn họ có lẽ sẽ không truy cứu...."
"Người quản tiểu Mãnh nhiều một chút, nó cũng quá manh động rồi, người khác nói vài câu thì thôi, sao lại đánh vỡ đầu của người ta, nếu mà hắn không chịu sửa đổi, thì về sau chắc chắn phải vào trại giáo dưỡng..."
"Nãi nãi, không có việc gì, tiền này là tiền con ứng trước tiền lương của lão bản, nửa năm tới con phải trả tiền cho lão bản, không thể phụ cấp về cho gia đình được."
"Con biết rồi, con sẽ tự chiếu cố mình cho tốt, nãi nãi, người cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy."
...
Gọi xong cú điện thoại này.
Nàng lại gọi cho gia trưởng của tiểu Sáng một cuộc, xác nhận đối phương đã nhận được tiền, hơn nữa còn hứa sẽ không truy cứu, nàng mới thở dài một hơi.
Chuyện này cuối cùng cũng xong.
Nhìn thoáng qua văn phòng chủ tịch, Tô Ngọc Hồng thở dài, nàng lại thiếu lão bản thêm ân tình rồi.
Trong văn phòng.
Lục Dương tuy không nghe nội dung cuộc gọi của Tô Ngọc Hồng.
Nhưng trong lòng cũng đã đoán được đại khái nội dung.
Ngoài trừ người nhà bệnh nặng, thì là người trong nhà gây ra đại họa, nếu vế trước thì Tô Ngọc Hồng không cần tiếp gấp như vậy, vì vậy khả năng lớn là vế sau hơn, bởi vì tiền cũng không gửi trực tiếp vào tài khoản nàng, mà lại gửi vào tài khoản của người khác.
Không suy nghĩ nhiều về chuyện này.
Lục Dương mở ra hậu trường tác giả, đem ba chương Đại Kết Cục đăng tải lên, cuối cùng, hơn sáu tháng, cuốn tiểu thuyết Đả Canh Nhân của hắn cũng được hoàn thành.
Tuy rằng chỉ có một trăm vạn chữ.
Chữ cũng không nhiều, nhưng đại cương cũng hết rồi, cũng không thể thêm bớt vào làm cho truyện loãng, vì vậy Lục Dương kết thúc như vậy cũng coi như hợp lý, không đầu voi đuôi chuột.
Đây là chuyện cũng không có cách nào khác.
Lúc đầu hắn viết tiểu thuyết là để kiếm tiền, lấy số tiền đó làm tài chính khởi động, nay mục đích đã đạt được, tự nhiên hắn cũng không cần phải kéo dài làm gì.
Về phần cái gọi là cảm xúc, hay là hứng thú sáng tác?
Đừng nói giỡn.
Từ kiếp trước, những thứ này cũng đã sớm biến mất rồi.
Nếu như không phải vì nhét đầy cái bao tử, hay nuôi sống gia đình.
Lúc đó, một quyển tiểu thuyết, hắn cũng không viết!
Quyển sách này tuy rằng không phải quá nhiều chương, nhưng bởi vì rất hấp dẫn người đọc, tình tiết lại mới, cũng không phải thể loại tiểu thuyết ăn liền, vì vậy số người theo dõi vô cùng nhiều.
Ba chương vừa mới được đăng lên.
Không ít người đã đọc xong rồi.
Lục Dương nhìn thoáng qua lượt mua, mới trôi qua mười phút ngắn ngủn, Đại Kết Cục đã có hơn một nghìn lượt mua rồi, khu bình luận phía dưới cũng vô cùng náo nhiệt.
"Mới một trăm vạn chữ đã end, ta còn tưởng đặt tiêu đề chương bị sai, nhưng sau khi đọc xong mấy chương này, ta phát hiện kết thúc ở đây cũng khá hợp lý."
"Chúc mừng Lộc Thần hoàn thành sách mới."
"Lộc Thần quả thật không giống người bình thường, quyển sách này đang hot như vậy, không nghĩ tới một trăm vạn chữ đã xong, ở trong giới tác đại thần cũng truyền lưu một đời rồi."
"Đúng vậy a, Quyển sách của Lộc Thần đặt thể loại đô thị, ta còn tưởng rằng Lộc Thần cùng Ngư Nhân tranh đoạt vị trí đệ nhất ở thể loại này, không nghĩ tới Ngư Nhân lúc này còn tìm đường phát triển cho nhân vật chính, thì Lộc Thần đã hoàn thành hai quyển sách rồi."
"Là quyển 'Hoa Hậu Giảng Đường' kia sao? Rất lâu ta chưa đọc, nhân vật chính lên Trúc Cơ chưa?"
"Nghĩ nhiều thế, mới hai nghìn chương, nhân vật chính sao lại lên Trúc Cơ được?"
"Ngươi dùng chữ "MỚI" tốt lắm."
....
Trò chuyện một chút.
Đằng sau liền lệch ra vấn đề khác.
Bởi vì cũng không phải đuôi chuột, vì vậy cũng không có bao nhiêu người nguyền rủa tác giả, bọn họ chỉ tiếc hận số lượng chữ quá ít, căn bản không đủ đọc....
Đại bộ phận độc giả đều cho rằng, Lộc Thần là thanh lưu, sáng tác không phải để kiếm tiền.
Vì vậy dồn sức cho tác phẩm sau viết hay hơn.
Ở bên trong độc giả, chỉ có Huyền Môn Lão Cửu thanh tỉnh, hắn bình luận: "Các ngươi nghĩ nhiều lắm, ta cảm thấy Lộc Thần không muốn viết sách nữa rồi, vì vậy mới sửa lại dàn ý, đem mấy chuyện vặt vãnh bỏ qua để mau chóng hoàn tất, ta nghĩ về sau Lộc Thần sẽ không mở sách mới nữa...."
Tuy rằng Lão Cửu cũng tính là một độc giả lâu năm.
Nhưng phía dưới cũng không ít người lao vào phản bác.
Lộc Thần mới hai mươi tuổi, còn là một sinh viên, sao lại không muốn viết tiếp nữa.
Đại bộ phần độc giả đều không tin tưởng, Lộc Thần đang ở thời kỳ sáng tác đỉnh phong, sao lại phong bút mình lại được, cái này giống như chuyện sinh viên đài bắc bỏ học đi bán thịt heo vậy.
Nhưng mà, sự thật vĩnh viên chỉ có số ít mới hiểu được.
"Còn mở sách mới nữa không?"
QQ nhảy lên.
Lục Dương nhìn sang, là biên tập viên Lão Vương gửi tới.
Lục Dương trả lời: Trong lòng Vương ca có đáp án rồi, hỏi làm gì nữa.
Lão Vương: Ài, ngươi là con bài tủ của ta a.
Lục Dương: Không có biện pháp, thật sự không có tinh lực sáng tác nữa rồi, Vương ca, sự tình lần trước, ngươi nghĩ thế nào? Có muốn tới đây làm không?
Lão Vương: Nhìn thêm chút nữa, nếu như công ty bị Tencent mua lại, ta sẽ tới tìm ngươi, coi như không phụ lòng Hùng ca.
Lục Dương: Được, Lão Vương, vĩ trị chủ biên luôn luôn giữ lại cho lão.
Lão Vương: Vậy ta đành phải cảm ơn trước, khi nào ngươi đến Thượng Hải, gọi điện thoại cho ta, tới nhà của ta, ta mời ngươi uống rượu.
Lục Dương: Đi đến nhà ta, để ta mời người.
Lão Vương: Quên mất, ngươi mới mua nhà ở Tomsom Riviera xong, còn chưa rửa.....
Sau khi tiểu thuyết được hoàn tất.
Ngoài trừ lão Vương ra, còn có rất nhiều tác giả gửi tới tin nhắn chúc mừng.
Lục Dương cũng đều khách khí trả lời vài câu.
Cùng lúc đó, điện thoại đặt trên bàn làm việc của hắn vang lên.
Lục Dương nhìn qua.
Là của Tống Giai gọi tới.
Đoán chừng hẳn là về việc tiểu thuyết hoàn thành đi.
Hắn cũng không bất ngờ vì sao Tống Giai biết tin nhanh như vậy, độc giả ở trong nhóm chat thảo luận rất nhiệt tình về việc này, Tống Giai lại là nhân viên quản lý, không có khả năng nàng không biết tin được.
"Học tỷ, không đi học sao?"
Lục Dương nhấn nghe điện thoại.
Tống Giai nói ra: "Lục Dương, tiểu thuyết của ngươi xong rồi sao, ta còn tưởng quyển này giống như quyển trước, phải hơn ba trăm vạn chữ mới end đấy."
Lục Dương cười nói: "Viết nhiều như vậy làm gì? Chuyện xưa viết xong là được rồi."
Tống Giai: "Ta vốn định tích nhiều chương rồi đọc, không nghĩ tới ngươi lại hòa, đợi lát nữa ta liền vào đọc, nếu ngươi mà đầu voi đuôi chuột, thì cẩn thận ta....."
"Học tỷ, cẩn thận cái gì?"
Lục Dương truy vấn.
"Cẩn thận ta đem ngươi cắt."
Lời Tống Giai nói khá kinh người đấy.
"Ha ha a..." Lục Dương cười gượng vài tiếng, hắn không biết Tống Giai có làm như vậy thực không, dù sao nàng cũng là sinh viên y học, biết cách làm mà....
"Ta đùa đấy, quyển sách này ngươi viết hay lắm, so với quyển sách trước còn hay hơn, end sớm cũng thật đáng tiếc." Hiển nhiên, Tống Giai cũng ý thức lời nói vừa rồi của mình có chút hơi quá.
"Quyển sách này viết nhanh như vậy mà ngươi còn có thể theo kịp, không nghĩ tới, học tỷ cũng là..." Lục Dương trêu chọc nói.
Ngữ khí của Tống Giai cũng không thay đổi chút nào, nói ra: "Ngươi thì tính là cái gì, sách của Nhu tỷ viết, còn dài hơn của ngươi, ta còn đọc hết được."