Cũng sắp tới giờ tắt đèn rồi.
Lục Dương kéo xuống phần đánh giá đọc đọc.
Ở trang đánh giá hạt dẻ, trên căn bản mọi người đều khen ngợi, đây cũng không phải là đánh giá năm sao được tặng điểm thưởng, mà là do người mua chân thành cảm thụ.
Lục Dương đơn giản nhìn mấy cái.
"Cảm tạ Csite, không nghĩ ở phương Bắc xa xôi còn có thể ăn hạt dẻ của quê hương."
Bình luận này đoán chừng là của một đồng hương thân thành đi làm ăn xa.
"Hạt dẻ không tệ, lần đầu tiên ăn hạt dẻ, do vợ nấu ăn, mùi vị rất tốt...."
Bình luận này còn có kèm một hình ảnh, là một bóng lưng yểu điệu, đang ở trong phòng bếp bận rộn, căn bản nhìn không thấy hạt dẻ ở đâu cả, chỉ thấy hai trái mật đầo.....
Lục Dương rất ngoài nghi gia hỏa này đang ngồi xạo lền~, muốn khoe khoang vợ hắn mông to...
"Lần đâu tiên trả nghiệm cảm giác đặt hàng online."
"Quá tiện nghi, so với giá ở chợ thì còn rẻ hơn."
"Lúc đầu ta tưởng mua rẻ như vậy, thì hạt dẻ không tốt lắm, nhưng sau khi mở ra xem, ta mới biết mình sai lầm rồi, mỗi quả hạt dẻ đều to tròn, ở giữa cũng được bóc vỏ ra, Csite là xí nghiệp có lương tâm nhất mà ta từng biết."
Nhìn một vòng, Lục Dương liền yên tâm lại, phản hồi của khách hàng đối với mục cứu trợ nông sản rất tốt, tính toán ra thì hai bên đều có lợi.
....
Sáng này hôm sau.
Lục Dương đúng giờ đi vào công ty.
Đoạn thời gian gần đây, hắn rất ít khi tới công ty, chỉ có Lữ Tiểu Vũ ở đây bận trước bận sau, mắt nhìn cũng sắp tới ngày tham gia hôn lễ Ngô Bá, hắn cảm giác đoạn thời gian này cứ đên đây lắc lư vài chuyến là được rồi.
Ít nhất cũng phải làm cho đồng chi Tiểu Vũ biết được, nàng không phải đang chiến đấu một mình.
Theo lệ thường, Lục Dương trước tiên đi tới văn phòng Lữ Tiểu Vũ, bơm cho nàng một chút máu gà, sau đó mới đi ra ngoài, thời điểm hắn chuẩn bị quay lại văn phòng làm việc, thì nhìn thấy Tô Ngọc Hồng đang ở trước cửa công ty nhìn quanh.
Thấy được Lục Dương, sắc mặt nàng lập tức trở nên vui mừng, lại có chút khẩn trương.
"Có chuyện gì sao?"
Lục Dương đi tới hỏi.
Hắn biết rõ Tô Ngọc Hồng đến đây thì khẳng định là tìm mình rồi.
Vị Tiểu Hồng tỷ này, từ lần trước gặp mặt, được hắn an bài đến công ty làm nhân viên chăm sóc khách hàng, tuy rằng đều ở chung một công ty, nhưng văn phòng giữa bộ phận chăm sóc khách hàng khác với văn phòng Lục Dương làm việc, hơn nữa số lần đi làm của Lục Dương cũng không phải rất nhiều, vì vậy còn chưa bao giờ gặp nhau.
"Có, có một chút việc."
Tô Ngọc Hồng vô cùng xấu hổ, còn có một chút khẩn trương.
Dù sao ở công ty, Lục Dương cũng là đại lão bản.
"Đến văn phòng rồi nói."
Cửa ra người ra người vào, không phải chỗ thích hợp để nói chuyện.
Lục Dương đi vào trước, Tô Ngọc Hồng đi theo ở phía sau tiến vào văn phòng Lục Dương, đây là lần đâu tiên nàng tới đây, phát hiện văn phòng này rất lớn, so với căn phòng nàng thuê ở bên ngoài thì còn rộng hơn.
"Nói đi, chuyện gi?"
Lục Dương trở lại chỗ ngồi của mình.
"Có một chút chuyện, muốn nhờ ngài hỗ trợ."
Tô Ngọc Hồng chậm rãi nói ra.
"Ngồi xuống đi rồi nói."
Lục Dương chỉ vào vị trí ngồi đối diện của Từ Thi, Từ Thi hôm nay đi học, cũng không ở đây....
Tô Ngọc Hồng đi tới ngồi xuống, nhìn mấy tờ giấy vẽ trên bàn, nàng có chút tò mò, vì sao trong văn phòng lão bản lại có mấy thứ này, nhưng nàng cũng không quên sự tình hôm nay mình tới đây.
Hít sâu một hơi, Tô Ngọc Hồng nói ra: "Chủ tịch, tôi muốn ứng trước mấy tháng tiền lương."
Nói xong.
Thần sắc hết sức khẩn trương.
Dù sao, nàng đi ra từ một cái thôn nghèo, đến một cái bằng cũng không có, Lục Dương đã an bài cho nàng công việc tốt như vậy, khiến nàng có một cuộc sống tốt lành ở Lục Thành, còn có thể phụ cấp tiền về cho gia đình, đây là ân tình phi thường lớn rồi.
Nhưng bây giờ, bản thân còn muốn ứng trước tiền lương, cảm giác như được một tất lại tiến thêm một thước, nếu như không phải không còn cách nào khác, Tô Ngọc Hồng tuyệt đối sẽ không làm vậy.
Nhưng hiện tại, ngoài trừ biện pháp này, nàng thật sự không còn cách nào hết để có thể kiếm được số tiền kia.
"Tại sao phải ứng trước tiền lương?"
Lục Dương bật máy tính lên, ngón tay ở trên nhẹ nhàng đánh hai cái.
Đối với Tô Ngọc Hồng, hắn hiểu rất rõ, nàng không phải loại người tiêu sài hoang phí, nhưng vì sao bây giờ lại cần ứng trước tiền lương?
Tô Ngọc Hồng mấp máy môi, nói ra: "Trong nhà sảy ra chút chuyện, rất cần tiền."
Trong nhà xảy ra chuyện, rất cần tiền?
Nghe nói như thế, Lục Dương cũng không nói gì nữa, bởi vì hắn đã nhìn ra, Tô Hạo Hồng quả thực rất cần tiền bây giờ.
Lần đâu tiên nhìn thấy Tô Ngọc Hồng, Lục Dương liền phát hiện, Tô Ngọc Hồng cũng không phải nữ nhân trung thực, mà nàng rất thông minh, cũng biết đi tìm giúp đỡ, theo đạo lý mà nói, nàng sẽ không sa đọa đến mức như ở kiếp trước, hay cũng bở vì biến cố này, nàng cần tiền, nên mới dấn thân vào con đường không lối thoát?
Có khả năng này lắm.
Đổi lại ở kiếp trước, Tô Ngọc Hồng không có sự trợ giúp của mình, đoán chừng chỉ có thể kiếm một công việc làm lương tháng hai ngàn, đột nhiên cần một số tiền lớn như vậy, biện pháp duy nhất của nàng chỉ sợ phải tìm đến cái người mang lên Lục Thành kia.
"Cần bao nhiêu?"
Lục Dương hỏi.
Tô Ngọc Hồng vội vàng nói: "Tôi hiện tại một tháng lương năm nghìn, tôi tính ứng trước sáu tháng tiền lương, là ba vạn.....ba vạn là đủ rồi..."
Sợ Lục Dương không đáp ứng, nàng cam đoan nói: "Sau khi ứng được tiên, tôi sẽ hảo hảo làm ở công ty, tăng ca thường xuyên....Tuyệt đối sẽ không làm cho tiền của ngươi nước dội lá khoai."
Hơn ba vạn.
Cũng không phải là ít.
Đổi là lão bản khác, ứng trước nửa năm tiền lương, cơ hồ là chuyện không bao giờ xảy ra, cho dù Lục Dương cũng là như vậy, nếu đổi thành nhân viên khác đến tìm hắn, hắn chắc chắn sẽ không phản ứng.
Nhưng Tô Ngọc Hồng thì không giống vậy.
Kiếp trước tốt xấu gì nàng với hắn cũng coi như trải qua chút tình duyên, cũng không cần phải quá tuyệt tình như vậy.
Huống chi, hiện tại trừ hắn ra, Tô Ngọc Hồng chỉ sợ không tìm được người khác để giúp đỡ.
"Ngươi ứng trước sáu tháng tiền lương, vậy thì trong nửa năm còn lại sống sao? Không sinh hoạt à?"
Lục Dương cười cười.
Tô Ngọc Hồng nói ra: "Không có việc gì, tôi mỗi ngày ăn màn thầu dưa muối là được rồi, môt tháng cũng chỉ cần trăm tệ, nếu không đóng nổi tiền thuê nhà, ta ngủ ở công ty...."
Lục Dương lắc đầu: "Không cần phải làm như vậy, thế này đi, ta cho ngươi mượn ba vạn, là tiền của ta, lúc nào ngươi có tiền, thì trả dần dần là được rồi...Hơn nữa, ứng trước tiền lương quá phiền toái, không cần phải....Đưa ta số tài ngoản."
Tô Ngọc Hồng cảm động không thôi.
Nàng không nghĩ tới, lão bản lại dễ đáp ứng như vậy.
Tô Ngọc Hồng ở trong túi áo lấy ra một cái điện thoại cũ nát, sau đó tìm một cái tin nhắn, nhìn tờ giấy trên bàn, hỏi: "Tôi có cần viết xuống không?"
"Không cần, ngươi đọc đi."
Lục Dương click vài cái, tiến vào trang tài ngoản ngân hàng, nhấn vào nút chuyển khoản.
"6227....."
Tô Ngọc Hồng đem số tài khoản ngân hàng đọc ra.
Còn nói thêm.
"Tên là Hứa Quốc Vinh."
"Ừ."
Lục Dương đem số tài khoản nhập vào xong, trực tiếp gửi qua ba vạn.
Chuyển xong, hắn mới lên tiếng: "Không phải là thẻ của ngươi à."
"Ừ ừ, là của người nhà đấy, lão bản, ngài chuyển qua chưa?" Tô Ngọc Hồng nhỏ giọng hỏi.
"Chuyển qua rồi, đều cùng ngân hàng, có lẽ bên kia đã nhận được tiền."
Lục Dương cười nói.
"A, cảm ơn lão bản, tôi nhất định sẽ mau chóng đem tiền trả lại cho ngài, cảm ơn ngài." Tô Ngọc Hồng vội vàng cảm tạ."
"Không có việc gì, mau đi làm việc đi."
Lục Dương khoát tay áo.
Tô Ngọc Hồng không nói ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không chủ động đi hỏi, tuy nhiên, đã có khoản tiền như vậy, cửa ải khó khăn của Tô Ngọc Hồng chắc có lẽ qua được rồi.