Đái khái là do kết quả lúc đầu dự đoán xấu, như khi nghe được một kết quả khác thì trong nội tâm cũng đỡ hơn một chút, áp lực cũng giảm rất nhiều.
"Ừ."
Từ Thi vô cùng nghiêm túc nhẹ gật đầu.
"Chỉ hôn thôi à, không có làm những chuyện gì khác chứ, ví dụ như..."Trần Thu Nguyệt giật giật cổ áo của mình, nói ra: "Ngươi hiểu mà."
Từ Thi đương nhiên hiểu ý của Trần Thu Nguyệt.
Nàng vội vàng lắc đầu.
"Không có, không có làm những chuyện gì khác."
Trần Thu Nguyệt biết rõ Từ Thi sẽ không gạt người, nàng hít sâu một hơi, kết quả này so với trong tưởng tượng thì tốt hơn nhiều, tuy nhiên vẫn còn nghi vấn, nàng hỏi: "Như vậy, thì vì sao Lục Dương lại biết thân thể hôm nay của ngươi bất tiện?"
"Đó là do lúc ăn cơm trưa, hắn mua cho ta một ly coca lạnh, ta nói không thể uống." Từ Thi vội vàng giải thích.
"A, như vậy sao."
Trần Thu Nguyệt nhéo nhéo quyền.
"Tên hỗn đản đáng chết, ta bị hắn lừa rồi."
Trần Thu Nguyệt lúc này mới phát hiện.
Vừa rồi Lục Dương cũng không phải lỡ lời, mà hắn muốn gạt mình một phen.
"Nguyệt Nguyệt tỷ, ngươi tức giận sao?"
Từ Thi có chút lo lắng hỏi.
Trần Thu Nguyệt lắc đầu thở dài nói ra: "Ta không có tức giận, chỉ là nghĩ đến hai người các ngươi...Lục Dương là tên đại bại hoại, sao có thể khi dễ ngươi như vậy."
Từ Thi lắc đầu.
Lục Dương khi dễ nàng sao?
Hình như là, không có thì phải.
Ký túc xá khu tám, trên sân thượng tầng sáu.
Một đám người đang uống với nhau.
Tuy rằng mấy xiên nướng này còn không đủ cho mọi người nhét kẽ răng, nhưng vẫn như cũ ngồi cắn hạt dưa cùng nhau uống rượu.
"Lục Dương, ngươi là tửu thần à, ta hoài nghi trong khoa chúng ta, không có ai có thể uống rượu hơn ngươi..."
Ngưu Nguyên Khối tán thưởng một tiếng, từ trong giọng nói có thể thấy, hắn đã có chút men say.
Với tư cách là lớp trưởng, hắn vừa rồi cũng bị mọi người quần chiến, rượu so với người khác uống nhiều hơn một chút, Lục Dương tuy rằng cũng bị mời rượu, nhưng tốt xấu cũng vừa đi ra ngoài một hồi....
"Tửu lượng của lớp trưởng cũng không tệ."
Lục Dương cười nói.
Ngưu Nguyên Khôi thì thào nói ra: "Các chức lớp trưởng này, làm sao tới đầu ta, ta hiểu rất rõ ràng, nếu lúc đấy ngươi tham gia tuyển cử, thì ta căn bản không có cơ hội gì, nam sinh lớp chúng ta, lợi hại nhất chinh là ngươi."
Điểm này, không chỉ có Ngưu Nguyên Khôi, mà tất cả người khác cũng đồng ý như vậy.
Mới lên năm nhất.
Đã mua nhà mua xe, hơn nữa còn có hoa khôi của khoa ưu ái, tính toán thì cũng là nhân sinh ngươi thắng rồi, bao nhiều ngươi truy cầu cả đời, cũng chưa chắc đã đạt tới mục tiêu như vậy.
Không chỉ có như thế, Lục Dương còn là tác giả nổi tiếng, bán sách kiếm được rất nhiều tiền, sau lưng còn có fan hâm mộ.
"Ta bận quá rồi, không có thời gian đi tranh chức lớp trưởng làm gì, cũng chưa chắc đã làm tốt hơn được ngươi."
Lục Dương cười cười.
Lại giơ ly lên.
"Lớp trưởng, chúng ta làm một ly."
Một ly vào bụng, nước tiểu tràn đê, Ngưu Nguyên Khôi không nhịn nổi nữa, phải vịn lan can đi xuống phòng vệ sinh.
Những nam sinh khác ở trong lớp, đối với Lục Dương cũng hết sức bội phục, chỉ là bình thường Lục Dương rất ít khi đi học, cũng không tham gia hoạt động của lớp, nên không có cơ hội kết thân, vì vậy, nhân cơ hội này, cả đám đều tới mời rượu Lục Dương.
Lục Dương ai đến cũng không cự tuyệt.
Mỗi người một ly.
Đã có sữa vào bụng trước, đối với hắn, bia với rượu cũng không khác gì nước sôi.
Mà không phải, vẫn có một chút khác nhau, nước sôi căn bản không uống được nhiều như vậy, nhưng bia có thể....
Ký túc xá đến 11:30 sẽ tắt đèn, vì vậy buổi tiệc nướng kéo dài đến mười một giờ thì chấm dứt, Lưu Lỗi cầm một chậu nước tới, đem than lửa dập tắt, sau đó mọi người tốp năm tốp ba đi xuống lầu.
Về phần những vật khác, hôm nay nhất định không có thời gian để dọn, vì vậy chỉ có thể đợi đến ngày mai lên dọn.
Trở lại phòng.
Đinh Siêu liền lao lên giường nằm ngủ.
Trong phòng này, tửu lượng của hắn là kém nhất, cũng là người ngã xuống đầu tiên.
Lý Minh Bác mặc dù có chút men say, nhưng coi như vẫn thanh tỉnh, đang ở ngoài ban công nói chuyện điện thoại với bạn gái, nói về sự tình liên hoan vừa rồi, Lưu Lỗi thì dùng ấm nước đun sối của Lý Minh Bác rót cho mình một chén.
"Có muốn một chén không?"
"Được."
Lục Dương đưa tới ly nước của mình.
Lưu Lỗi liền rót đầy ly nước cho Lục Dương, sau đó cất ấm nước của Lý Minh Bác về chỗ cũ, sau đó mới lên tiếng: "Lục Dương, hôm nay thật sự rất sảng khoái."
"Lỗi ca nếu như ưa thích, có thể tổ chức nhiều buổi tụ hội như vậy a."
Lục Dương cười cười.
Lưu Lỗi lắc đầu: "Thôi được rồi, ta cũng không có thổ hào như ngươi."
Tính cả đồ nướng cùng mấy thứ như bia, thì hôm nay Lưu Lỗi cùng phải dùng hơn nghìn tệ rồi, mà một tháng tiền sinh hoạt của hắn cũng chỉ có ba nhìn, như vậy quả thật có chút xa xỉ.
Nhưng Lục Dương thì không giống vậy.
Chút tiền ấy.
Còn chưa tính là mất một sợi lông của hắn.
"Vậy lần sau để ta mời là được."
Lục Dương cười cười.
Lưu Lỗi lắc đầu nói ra: "Không cần đâu, lâu lâu một bữa là được."
Cầm lấy ly nước uống một ngụm, Lục Dương mở Laptop lên, đăng nhập vào QQ trên máy tính, ấn mở nhìn, Trần Thu Nguyệt đã gửi cho hắn một đống tin nhắn.
Đều là chửi hắn hỗn đản, lừa đảo, những thứ lộn xộn ngổn ngang.
Lục Dương không thèm quan tâm.
Trả lời một câu: "Đêm mai đi chung cư Hoa Đình không?"
Một lát sau, đối phương nhắn lại: "Khi nào?"
Lục Dương cười cười: "6:30 đi, buổi tối chúng ta ăn bữa cơm với nhau."
"Ừ, em đi ngủ trước."
Trần Thu Nguyệt trả lời một câu, cũng không nhắn lại.
"Ngủ ngon."
Đem tin nhắn gửi qua, trên mặt Lục Dương lộ ra nụ cười mỉm, Trần Thu Nguyệt là người hay ghen nhất, cũng là người dễ dỗ dành nhất....
Lại nhìn mấy tin nhắn còn lại.
Chủ yếu là tin nhắn của bạn học cấp ba, những người bạn cấp ba kia của hắn, ngoài trừ Quan Nguyệt hay Ngô Bá ra, thì những người khác, Lục Dương hầu như không hề liên hệ.
Thời gian trôi qua sẽ xóa hết dấu vết, dù là bạn học cấp ba cũng không gọi lệ, quan hệ với nhau cũng không chắc chắn như trong tưởng tượng, tuy vẫn còn giữ liên lạc với nhau, nhưng cũng không phải tất cả đều thân thiết như bạn bè.
Về phần bạn đại học, thì càng thảm hơn rồi, vài năm sau, khả năng còn không có số điện thoại của người ta để liên hệ.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua, Lưu Lỗi vẫn còn ở trên laptop của mình vội vàng làm chuyện của hắn, Lý Minh Bác thì vẫn còn ở ngoài ban công nói chuyện điện thoại, vốn Lục Dương tính khép lại laptop đi ngủ, nhưng suy nghĩ một chút, cũng chỉ vài phút nữa ký túc xá tắt đèn, vì vậy hắn mở lên sàn thương mại điện tử Csite nhìn nhìn.
Đầu tiên tiến vào mục cứu trợ nông sản.
Đây là thứ Lục Dương quan tâm nhất hiện nay.
Tuy rằng giá cả hiện nay của hạt dẻ là vô cùng rẻ, bình thường sẽ không xảy ra chuyện gì to tát, nhưng ai cũng không biết, có hay không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, truy cập vào, Lục Dương cười cười.
Mọi chuyện vẫn như bình thường, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra.
Người dùng Csite, vẫn còn rất nhiều tấm lòng yêu mến đấy, mặc kệ người ăn hay chưa từng ăn hạt dẻ, đều sẵn sàng móc hầu bao ra đặt vài cân về ăn thử, họ cũng không có đặt hàng rồi hủy, vì vậy theo số liệu thống kê, đã có hơn bảy mươi ngàn đơn đặt hàng.
Coi như một đơn hàng dựa theo mức thấp nhất mà tính là ba cân, thì coi như cũng đã tiêu thụ được hai trăm mười ngàn cân hạt dẻ,đương nhiên, khẳng định trên thực tế thì đã vượt quá con số này rất nhiều.
Vấn đề hạt dẻ coi như đã được giải quyết.
Đợi đến lúc Thân Thanh mở lại nhà máy sản xuất nước uống hạt dẻ, thì về sau hạt dẻ ở huyện Thanh Sơn không còn phải lo tìm nơi để tiêu thụ, hắn coi như cũng bỏ ra chút sứcl lực vì phát triển quê hương.