Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 677: Hiểu Lầm




Dưới lầu ký túc xá nữ sinh số bảy.

Nữ sinh đi ra đi vào, trên tay mang theo âm nước, bọn họ đều tò mò nhìn nam sinh cách đó không xa kia.

Chủ yếu là đồ nướng trên tay Lục Dương cũng quá khiến người khác chú ý rồi.

Dưới ánh đèn đường, xiên thịt nướng bóng bảy sáng loáng lên, các nàng đã thấy nhiều nam sinh tới đây tặng hoa, tặng tiền hay lễ vật khác, nhưng tặng đồ nướng thì đây còn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Lục Dương lúc này có hơi chút mất tự nhiên.

Sơ ý...

Sớm biết như vậy nên bỏ vào trong túi bóng màu đen.

Giờ thì tốt rồi.

Trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Tuy nhiên, hắn vẫn thản nhiên đứng ở đó, biểu hiện thì hết sức bình tĩnh, căn bản không xấu hổ hay mất tự nhiên bởi vì người khác nhìn chằm chằm vào.

Đợi vài phút.

Trần Thu Nguyệt mới từ trên lầu đi xuống.

"Tại sao lại lâu vậy?"

Vừa rồi trước khi tới đây, hắn đã sớm gọi cho Trần Thu Nguyệt, kết quả bản thân đến đây còn phải đợi thêm mấy phút, nàng mới chịu xuống, rõ ràng từ bên kia tới đây xa hơn mà.....

Trần Thu Nguyệt cười cười, nói ra: "Làm sao, không chờ được à? Thời điểm anh gọi cho em, em vừa mới đắp mặt nạ xong, em phải rửa mặt, mới có thể đi ra gặp anh chứ? Để xuống gặp anh, em cũng phải lãng phí một cái mặt nạ mới đắp xong, mà đây là cái gì, anh mua ở đâu vậy, nhiều thế...."

Trần Thu Nguyệt nhìn thấy đồ vật trên tay Lục Dương, liền to ra bất ngờ.

"Hôm nay ký túc xá bọn anh tổ chức mội buổi tiệc nướng trên sân thương, đây là đồ anh tự nướng, tới đưa cho em một chút...."

Lục Dương đem mấy xiên nướng đưa tới.

Tuy rằng chỉ có mười xiên, nhưng cũng không hề nhẹ, Trần Thu Nguyệt phải dùng hai tay mới cầm nổi, nàng nói ra: "Anh cố ý phải không, hơn nửa đêm đem nhiều xiên nướng thế này, anh không biết gần đây em đang giảm béo sao?"

"Giảm cái gì mà giảm, em không mập, cầm lên ăn đi, chia cho mỗi người trong phòng một ít..."

Lục Dương phất phất tay.

"Lên đi, hiện tại còn nóng, đợi tí nữa lại nguội bây giờ."

Trần Thu Nguyệt cũng không đi, nàng nói ra: "Em có một vấn đề muốn hỏi."

"Nói."

Lục Dương không thèm để ý chút nào trả lời.

Trần Thu Nguyệt dùng ánh mắt của mình đánh giá trên người Lục Dương một phen, sau đó nói: "Trưa nay, anh cùng Từ Thi cùng đi chơi à?"

"Làm sao em biết, nàng nói à?"

Lục Dương đoán Trần Thu Nguyệt đã hỏi qua Từ Thi.

"Đúng vậy a, bình thường buổi trưa Từ Thi sẽ mua cơm về phòng ăn, nhưng hôm nay không thấy nàng về, em vừa rồi hỏi nàng, nàng nói ngươi gọi nàng ra ngoài ăn."

Trần Thu Nguyệt chậm rãi nói.

Lục Dương nghe xong.

Liền đoán được Từ Thi còn có điều giấu giếm.

Ít nhất chuyện đã xảy ra, nàng chắc có lẽ chưa nói với Trần Thu Nguyệt, Từ Thi da mặt rất mỏng, khẳng định sẽ không nói chuyện này ra, hơn nữa, Trần Thu Nguyệt mà biết chuyện này, thái độ chưa chắc đã tốt như bây giờ.

"Ừ, nàng giữa trưa đi ăn cơm với ta." Lục Dương mặt không đổi sắc, giống như đây là một chuyện rất bình thường, hắn bình tĩnh nói: "Từ Thi là em gái của ta, ta cùng em gái đi ăn một bữa cơm không phải là điều rất bình thường sao?"

Mỗi lần nghe Lục Dương nói Từ Thi là em gái, Trần Thu Nguyệt rất muốn tới cắn hắn một cái, nàng hừ lạnh một tiếng, nói ra: "Thật sự chỉ ăn một bữa cơm thôi sao?"

"Em đừng nghĩ ngợi lung tung, quả thật không có gì cả."

"Thật?"

"Đương nhiên là thật rồi, nàng hôm nay thân thể không tốt, muộn làm chuyện gì khác cũng không có khả năng."

Luc Dương nói ra.

Sau khi nói xong, hắn liền nhận ra vấn đề, lập tức câm miệng.

"Hả?"

Thân thể không tốt, đây là có ý gì.

Lục Dương biết chuyện này?

Trần Thu Nguyệt mở to hai mắt mà nhìn, vô cùng khó tin nhìn Lục Dương.

"Ngươi....ngươi.....ngươi sẽ không phải là đã...."

"Anh vừa rồi không nói gì cả? Cái gì cũng chưa nói, mà anh phải đi trước đây, bọn họ vẫn còn ở trên sân thượng chờ anh về nấu cơm." Một trận gió thổi tới, Lục Dương cảm nhận có sát ý đang nhám vào mình, hắn vội vàng triệt thoái lui phía sau...

Nhìn Lục Dương cuống quít rời đi, Trần Thu Nguyệt cắn răng, tức giận dậm chân, sau đó hướng phía trên lầu trở về.

"Lớp trưởng, mua xiên nướng ăn à?"

Có người hỏi.

"Không phải ta mua, có cặn bã nam đưa tặng đấy."

Trần Thu Nguyệt thở phì phò mà nói.

Cặn bã năm biết tặng đồ sao?

Nữ sinh tỏ ra hết sức kỳ quái, nhưng nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Trần Thu Nguyệt, nàng cũng không dám hỏi nhiều. Chỉ là ở trong lòng đang suy đoán, cặn bã nam mà Trần Thu Nguyệt nhắc đến là ai?

Hay là Lục Dương lớp số 2?

Nàng cũng đã sớm nghe giữa Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt có mập mờ.

"Nguyệt Nguyệt, ở đâu ra vậy?"

Sau khi vào cửa, một mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng, Hứa Dung Dung nhìn đồ vật Trần Thu Nguyệt cầm về, có chút kinh ngạc nói.

"Thịt dê nướng, do Lục Dương nướng đấy, nói đưa cho chúng ta ăn."

Trần Thu Nguyệt trước đưa cho Hứa Dung Dung hai xiên, lại đưa cho Thẩm Yên hai xiên, còn dư lại đặt trên bàn Từ Thi....Từ Thi có chút mờ mịt ngẩng đầu, nói ra: "Nhiều như vậy, ta ăn không hết đâu."

"Ăn không hết thì mọi người cùng nhau ăn."

"A." Từ Thi cầm lên một xiên thịt nướng, nhiều như vậy, nàng cảm giác một xiêng mình cũng chưa chắc đã ăn nổi.

Trần Thu Nguyệt nhìn thoáng qua Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên, thấy các nàng đang ăn thịt nướng, lúc này mới nhỏ giọng nói với Từ Thi: "Từ Thi, chúng ta ra ban công một chuyến, ta có chuyện cần hỏi ngươi."

"Được."

Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng Từ Thi vẫn đứng dậy đi theo Trần Thu Nguyệt ra ngoài ban công.

Hứa Dung Dung đang ăn thịt nướng, nhìn thoáng qua hướng ban công, đợi đến lúc hai người ra ngoài, nàng mới đứng dậy vỗ vỗ vai Thẩm Yến, nói ra: "Nguyệt Nguyệt gọi Từ Thi ra ngoài làm gì vậy"

"Quản nhiều như thế làm gì?"

Thẩm Yên mặc kệ, chuyên tâm ăn thịt nướng.

Ánh mắt Hứa Dung Dung đảo lòng vòng, nói ra: "Ta có cảm giác tình huống không đúng lắm, vừa rồi thời điểm Nguyệt Nguyệt tỷ vào phòng, ta liền cảm giác bầu không khí có chút không đúng."

"Hình như là vậy..." Thẩm Yên nhẹ gật đầu.

Ban công.

"Nguyệt Nguyệt tỷ, có chuyện gì, ngươi nói đi."

Từ Thi có chút khẩn trương.

Trần Thu Nguyệt nói ra: "Ngươi phải nói thật cho ta biết, hôm nay ngươi với Lục Dương chỉ đi ra ngoài ăn cơm sao?"

"Không, không phải....còn đi...."

Từ Thi không dám giấu giếm, nhỏ giọng nói.

"Còn đi....Các ngươi đi đâu..." Trần Thu Nguyệt hít sâu một hơi, có chút khó có thể tin nổi, Từ Thi đơn thuần như vậy, còn dẫn đi KTV....Tên hỗn đản này cũng hơi quá đáng rồi.

"Các ngươi ở bên trong, còn làm gì nữa không?"

Trần Thu Nguyệt vô cùng nghiêm túc hỏi.

Từ Thi nghĩ đến tỉnh cảnh lúc ấy, khuôn mặt đỏ lên, cảm giác nàng lúc này như là yêu đương vụng trộm bị bắt gặp vậy, không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Thu Nguyệt.

"Ta ta..."

Cả buổi, Từ Thi lắp bắp không nói ra lời.

Bộ dạng nàng lúc này giống như thời điểm mới nhập học vậy.

Thấy một màn như vậy, Trần Thu Nguyệt tan nát cõi lòng, trong nội tâm thì thầm xác định.

Từ Thi, không còn.....trong sáng nữa rồi...

Lục Dương, tên hỗn đản này, vậy mà dám làm ra loại chuyện này, cũng thật sự quá đáng rồi.

Nhìn thấy sắc mặt Trần Thu Nguyệt rất kém cỏi, Từ Thi khẩn trương nắm lấy góc áo, lắp bắp nói: "Hắn....Hắn....hắn hôn ta rồi!."

Nói xong câu đó.

Từ Thi như thể mất hết khí lực.

Vô lực dựa vào tường.

Giống như đang chờ đợi Trần Thu Nguyệt mắng nàng.

"Chỉ hôn thôi?"

Trần Thu Nguyệt sửng sốt.

Nàng vốn còn tưởng Lục Dương cùng Từ Thi đã xảy ra chuyện đi qua giới hạn, nhưng không nghĩ tới hai người mới chỉ hôn, không biết vì sao, chừng mực như vậy, nàng có cảm giác mình vẫn có thể tiếp nhận được.

Đái khái là do kết quả lúc đầu dự đoán xấu, như khi nghe được một kết quả khác thì trong nội tâm cũng đỡ hơn một chút, áp lực cũng giảm rất nhiều.