Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 675: Khi Dễ




(Khi Dễ tương tự với từ Bắt Nạt, nhưng Bặt Nạt thì mang theo nghĩa nặng nề hơn, nên mình giữ nguyên từ hán việt.)

"Vậy thì quả thật không khéo rồi!."

Ánh mắt Lục Dương ở trên người Từ Thi đánh giá một phen, sau đó thở dài, giọng điệu này tựa hồ có cảm giác vô cùng tiếc nuối.

Từ Thi sắc mặt ửng đỏ.

Nắm chặt góc áo.

Giống như cừu non bị rơi vào miệng cọp.

Lục Dương nói lời này là có ý gì, nếu như hôm nay không bị thì sao, chẳng lẽ hắn....

Cũng may, Lục Dương cũng không nhìn chằm chằm vào nàng quá lâu, nếu không, Từ Thi đã muốn đứng dậy chạy trốn rồi, Lục Dương đứng đậy, đi tới quầy thu ngân lấy đồ ăn.

Trên khay toàn là đồ ăn.

"Ăn đi, ăn no một chút, buổi chiều còn có sức mà làm việc."

Lục Dương cầm lấy một cái Hamburg, sau đó đẩy cái khay về phía Từ Thi.

Từ Thi ừ một tiếng, cầm lấy cây tăm, tách ra một miếng thịt gà rồi bỏ vào trong miệng, thời điểm ăn, nàng còn thỉnh thoảng liếc mắt trộm nhìn Lục Dương.

Ăn uống no say.

Từ Thi còn tưởng rẳng có thể bắt đầu học bổ túc tiếng Anh được rồi, nhưng Lục Dương lại kéo nàng đi đâu....

"Chúng ta tới đây làm gì?"

Từ Thi kéo tay áo Lục Dương hỏi.

Lục Dương cười nói: "Ca hát a, trước khi học tập phải thư giãn một chút, lúc đó hiệu suất mơi cao, chúng ta trước hát vài bài, đến khi nào mệt, thì đi học sau..."

"n."

Thấy Lục Dương đàng hoàng nói ra như vậy, Từ Thi cũng không nói gì.

Chỉ có thể vùi đầu đi theo sau lưng Lục Dương, cùng tiến vào trong.

Chỉ có hai ngươi, Lục Dương cũng không cần phòng to, chỉ cần một cài phòng nhỏ, nhưng mà, phòng nhỏ chỉ có hai người, cũng lộ ra cảm giác trống trải.

Lục Dương hắng giọng một cái, sau đó bắt đầu hát hai bài.

Cảm giác cũng không tệ lắm.

Nhìn xuống, Từ Thi mang vẻ mặt sùng bái nhìn xem hắn.

Lục Dương cười hắc hắc, nói ra: "Thế nào, ta hát coi như cũng được phải không?"

"Rất lợi hại..."

Từ Thi rất nghiêm túc gật đầu.

Tuy rằng trình độ của Lục Dương kém xa mấy người chuyên nghiệp như Y Thanh Lạc, nhưng ở trước mắt mấy người nghiệp dư, thì trình độ của hắn cũng xem như là lợi hại, Từ Thi cũng chưa từng thấy người nào hát êm tai hơn Lục Dương, tuy rằng nàng cũng chưa được nghe nhiều người ca hát....

"Ngươi cũng hát vài bài đi."

Lục Dương nói ra.

"Được."

Từ Thi nhận lấy microphone.

Muốn chọn một ca khúc.

Lục Dương nói ra: "Để ta giúp ngươi chọn."

"Được."

Từ Thi nhẹ gật đầu, lại bổ sung một câu:" Đừng hát bài cao quá, ta hát không nổi."

Lục Dương chỉ cười cười, hắn biết rõ cuống học của Từ Thi không được cao, lúc trước nàng hát bài Chinh Phục, làm cho khàn giọng vài ngày, thiếu chút nữa làm trễ nãi buổi biểu diễn tiệc Nguyên Đán.

Ở bên trong ipar tìm tìm ca khúc.

Lục Dương tìm một bài Nước Mắt Vũ Nữ của Hàn Bảo Nghi.

Bài hát này cũng không tệ lắm, lần trước ở trong đại sảnh tuyển chọn The voice, nữ sinh kia hát chính là bài này.

Khúc nhạc dạo đầu vang lên.

Lục Dương hỏi: "Được không?"

"Có lẽ được."

Lúc trước Từ Thi không có bạn bè, nên nàng dùng thời rảnh rỗi để ca hát vẽ tranh, trên cơ bản có thể coi nàng là một kho kỹ thật số về âm nhạc, chỉ cần không phải bài hát đặc biệt, nàng đều có thể ngâm nga vài câu.

Mà bài hát này, trước kia cũng rất hot đấy.

"Một bước đi sai cả đời sai,...."

.....

Theo tiết tấu, Từ Thi cất giọng hát của mình.

Giọng nói của nàng rất linh hoạt kỳ ảo, không có loại cảm giác phong trần như ca khúc nguyên bản, ngược lại có một loại cảm giác rất kỳ lạ.

Thần sắc Lục Dương trở nên cổ quái.

Từ Thi hát bài này, sao lại có cảm giác là lạ, đây chính là tương phản sao? Một nữ sinh đơn thuần cả cuộc đời chưa tiếp xúc nổi với ba người con trai, lại hát loại bài hát chua xót này, cũng kỳ lạ quá đi....

Nhưng không thể không nói, nghe thật sự rất êm tai.

Nếu để cho Từ Thi báo danh tham gia The Voice, dựa vào giọng hát đặc biệt của nàng, còn có vẻ ngoài...Thông qua buổi tuyển chọn có lẽ không có vấn đề gì lớn, nói không chừng còn có thể đạt thứ hạng cao ở chương trình.

Tất nhiên.

Nói Từ Thi đi tham gia mấy thể loại chương trình này, thật sự là làm nàng khó xử quá rồi.

Đương nhiên chuyện này cũng tốt.

Giọng hát dễ nghe như vậy, tự mình thưởng thức là được rồi.

Từ Thi sau khi hát xong, thấy Lục Dương nhìn chằm chằm vào mình, nàng có chút khẩn trương: "Ta hát gì sai sao?"

Nàng vừa rồi quá nhập tâm vào chuyện ca hát, không để ý gì nhiều.

"Không có, không có, vừa rồi ngươi hát rất êm tài, bài tiếp theo."

Lục Dương vừa cười vừa nói.

Từ Thi liền hát một bài khác, bài này, là bài vừa rồi Lục Dương mới hát xong....

Tiếp theo là bài Tình Ca Độc Thân.

Bài này hiện tại vô cùng hot, tuy rằng không phải FA, nhưng Lục Dương cũng không thèm để ý tới, bắt đầu lấy lấy hơi

Thời điểm nhạc đêm bắt đầu vang lên, Lục Dương nhìn Từ Thi nói: "Tới đây."

Từ Thi có chút tò mò đi tới.

Lục Dương cũng đứng dậy, trực tiếp ôm eo nhỏ của Từ Thi, sau đó bắt đầu hát.

Bài hát này cũng không cần quá nhiều kỹ xảo, cứ gào lên là được rồi, Từ Thị bị Lục Dương ôm eo, khuôn mặt trắng noãn liền đỏ ửng lên như hoa anh đào, nhìn thấy Lục Dương chuyên tâm ca hát, nàng cũng không dám giãy giũa.

Ôm tiểu mỹ nữ Từ Thi trong lòng, lại hát bài Tình Ca Độc Thân, cũng may mắn ở đây chỉ có hai bọn họ, nếu cái này mà để người khác thấy được, nhất định sẽ hung hăng khinh bỉ hắn.

Hát xong, Lục Dương cũng không thả Từ Thi ra.

Mà nhìn nàng nói.

"Từ Thi...."

"Ừ."

Lông mi dài của Từ Thi giật giật ,nhìn xem Lục Dương.

"Ngươi độc thân phải không?"

Lục Dương hỏi.

"Đúng vậy a."

Giọng nói Từ Thi rất nhỏ, giống như con muỗi vậy.

Lục Dương chẳng biết xấu hổ nói ra: "Ngươi độc thân, ta cũng độc thân, không bằng, ngươi làm bạn gái của ta đi..."

Nghe Lục Dương đột nhiên thổ lộ, toàn thân Từ Thi mềm nhũn, cảm giác đứng ngồi không yên, giọng nói của nàng có chút run run nói: "Ngươi....Ngươi không phải là độc thân."

"Ai nói vậy, hôm nay chính là độc thân rồi."

Lục Dương ném mic xuống ghế salon.

Ôm lấy Từ Thi.

Liền hôn tới.

Từ Thi như thể ngừng thở, nhưng cũng không đẩy ra...

Một lát sau, Từ Thi đỏ mặt, thở phì phò, nói ra: "Ngươi, ngươi khi dễ ta."

Lục Dương thở ra, ngồi ở trên ghế sa lon, hắn cũng không thả Từ Thi ra, mà làm nàng ngồi trên đùi của mình, sau đó nói: "Ai bảo ngươi dễ bị khi dễ như vậy."

"Ngươi là đồ bại hoại."

"Ài, hiện tại ngươi mới phát hiện ra sao, đáng tiếc, có chút muộn rồi."

Lục Dương cười cười.

"Tốt rồi, cũng mệt rồi, chúng ta học bổ túc đi, mười phút thôi, nắm chặt thời gian...."

Ăn cơm trưa dùng hết nửa giờ, ca hát nửa giờ, học bài mười phút, cái thời khóa biểu này, đúng là tào lao mà.

Từ Thi lúc này mới hiểu được, Lục Dương gọi nàng ra, chính là vì để khi dễ nàng một chút, còn chuyện học bổ túc, cũng chỉ là cái cớ mà thôi...

Mười phút trôi qua rất nhanh, hai người rời khỏi KTV, Lục Dương đưa Từ Thi trở về, xong rồi cũng quay về ký túc xá của mình.

Trong phòng 504.

Mấy người bạn cùng phòng đều đã trở lại.

Lưu Lỗi sau khi trở về quê một chuyến, người giống như càng thêm vạm vỡ. Đinh Siêu bởi vì ngủ không đủ giấc, hai mắt đã như con gấu mèo, Lý Minh Bác thì không có thay đổi gì nhiều, tuy nhiên sau khi yêu vào, hắn cũng lộ ra vẻ sáng sủa hơn, không còn như trước đây là con mọt sách.

"Siêu ca, sao vậy, ban đêm lại đi trộm chó à?"

Lục Dương trêu ghẹo nói.

Đinh Siêu tháo mắt kiếng xuống, dụi dụi con mắt, nói ra: "Ban ngày còn phải đi học, buổi tối phải kiểm duyệt."

"Chuyện lạ nha, Siêu ca lại nghiêm túc đến vậy sao?"

Đinh Siêu rất ít khi nghiêm túc đi làm một chuyện gì đấy.

Đinh Siêu nói ra: "Công việc tốt như vậy, bỏ đi cũng thật tiếc, ở trong nhòm có hai thành viên làm không tốt công tác, đều bị trừ lương, ta cũng không muốn làm người thứ ba."

Lục Dương cười cười, không nói gì.

Làm CTV xét duyệt video, đối với sinh viên mà nói, cũng coi như là công việc vô cùng tốt, có người tốt nghiệp rồi, chưa hẳn đã tìm được công tác tốt như vậy.

Siêu ca coi như cũng hiểu đạo lý đấy.

"Lục ca, bên phía Lỗi ca có thứ tốt, ngươi xem chưa..."

Đinh Siêu nhắc nhở một câu.

"Thứ tốt gì?"

Lục Dương nhìn về phía Lưu Lỗi.