Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 674: Hôm Nay Không Thể Uống




"Ác giả ác báo, hừ...!"

Sau khi cúp điện thoại, Từ Phượng Niên nhịn không được mà hừ một cái.

Chuyện này mặc dù là do lão bản chỉ điểm. nhưng Từ Phượng Niên lại là người chấp hành, nên cũng có cảm giác vô cùng sảng khoái, cảm giác như mình trừ gian diệt ác...

Đàm Đức Văn lừa nhiều người như vậy, còn lừa cả lão bản, hắn gặp báo ứng như vậy cũng đáng đời.

"Từ lão bản, nhương đường, nhường đường."

Một công nhân lắp đặt thiết bị, đang ôm một khối thủy tinh đi tới.

Từ Phượng Niên nhích qua một bên, nói ra: "Cẩn thận bậc thang, cẩn thận...."

Trong phòng, lại đi ra một công nhân tới hỗ trợ người kia, Từ Phượng Niên lúc này mới thu hồi ánh mắt, ở trên danh bạ điện thoài tìm tìm, gọi cho Lục Dương....

Chuyện này chấm dứt, cũng nên báo cáo cho lão bản một.

"Chủ tịch Dương, bên phía nhà xưởng lam quang đã biết chuyện."

"A, hắn không có chửi, mắng ngươi chứ."

Trong điện thoại, truyền đến giọng nói trêu trọc của Lục Dương.

Từ Phượng Niên cười nói: "Không có mắng chửi, tên kia đoán chừng tức giận đến đầu óc hồ đồ rồi."

"Ngươi cẩn thận một chút, đừng để tên kia cho cùng rứt giậu làm liều."

Nghe được giọng nói nhắc nhở ở trong điện thoại, Từ Phượng Niên cười cười, nói ra: "Không biết, Lục ca, tôi đã điều tra, gia hỏa Đàm Đức Văn này, làm việc vô cùng cẩn thận, không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không dám làm liều đâu, hơn nữa, tôi còn trẻ, còn sợ hắn sao? Đừng nhìn tôi gầy gầy thế này, chứ gặp ba người Đàm Đức Văn, vẫn có thể dễ dàng đánh bại."

"Được rồi, bớt chém đi, bên phía biệt thự sao rồi?"

"Tôi vừa chạy sang xem, hiện tại cũng gần sắp xong rồi, còn một số chỗ nữa thôi, dựa theo yêu cầu của ngài, mỗi ngày đều cho công nhân mấy trăm phí tiền nước, nên bọn hắn vô cùng nhiệt tình, biết rõ chúng ta sốt ruột, nên bọn họ liền tăng ca làm đến khuya, cũng may đây là khu biệt thự, nếu ở chung cư, thì đoán chừng đã có người đi khiếu nại rồi..."

"Ừ, nhanh lên cũng tốt, làm xong thì anh tranh thủ thời gian về công ty làm việc đi, nhà kho bên phía Lục Thành đã chuẩn bị tốt, hiện tại còn thiếu người qua bên nhìn xem, làm xong chuyện biệt thự, anh chạy qua bên kia đi."

"Tôi biết rồi, chủ tịch."

Sau khi cúp điện thoại, trên mặt Từ Phượng Niên liền lộ ra thần sắc hưng phấn.

Lúc trước hắn cũng chỉ là phụ trách về phương diện mua sắm cho sàng thương mại điện tử, coi như nửa chủ quản, phía trên đầu còn Đường Tĩnh, hiện tại được điều đến quản lý nhà kho bên kia, coi như cũng tiến được một bước, không biết đãi ngộ lần này có được tăng lên C3 nữa không.

Nếu như được tăng lên, thì mục tiêu mua phòng ở Lục Thành cũng tiến lên một bước rồi.

Vẫn là giúp đỡ việc tư lão bản tốt.

Trong lòng Từ Phượng Niên âm thầm cảm thán.

Trường học.

Từ Thi trên tay đeo một cái túi sách làm bằng vải, đi theo sau lưng Lục Dương, đôi mắt to tròn tràn đầy tò mò, nàng hiếu kỳ nhìn bốn phía, vừa rồi ở trong công ty, nàng bị Lục Dương kêu ra ngoài, còn không biết đi đâu?

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Từ Thi vốn tưởng Lục Dương sẽ đưa nàng đến chung cư Hoa Đình, nhưng thời điểm đi qua cửa Đông, Lục Dương cũng không dừng lại, Từ Thi nhịn không được mới hỏi một câu.

"Trước tiên đi ăn, sau đó buổi chiều chúng ta học bổ túc Anh ngữ."

Lục Dương nói ra.

"Học bổ túc tiếng Anh sao?"

Từ Thi nhìn thoáng qua túi sách của mình, vừa rồi rời đi vội vàng, trong túi chỉ có vài tờ giấy cùng ví tiền, điện thoại, đến ngay cả một quyển sách cũng không có...

"Ta không có mang sách."

Từ Thi giật giật góc áo Lục Dương.

"Không cần sách ,ta là thiên tài, ngươi tùy tiện nói một chút là ta hiểu."

Lục Dương nói ra.

"n."

Từ Thi không nói tiếp nữa, cũng sắp tới cuộc thi tiếng anh Cấp 4 rồi, nghe nói, nếu cấp bốn mà qua không được, thì về sau tốt nghiệp sẽ rất phiền toái, Lục Dương muốn học bổ túc tiếng Anh, đây cũng là chuyện tốt.

Quay đầu lại, Lục Dương hỏi: "Đi đâu ăn?"

"Chỗ nào cũng được."

Từ Thi nhìn xung quanh một vòng.

Nàng bình thường đều ăn ở căn tin trường học, bản thân đến Tây Môn cũng không được mấy lần, cũng không biết có nhà ăn nào ngon.

"Không được, hôm nay người phải quyết định."

Lục Dương dừng lại, đợi đến lúc Từ Thi đuổi kịp, hắn liền nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.

Tay của Từ Thi rất ấm.

Hai người đi đến Tây Môn, bị Lục Dương nắm tay, Từ Thi có chút thẹn thùng, một vòng mây đỏ xuất hiện trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, nhìn xung quanh một vòng, nàng mới lên tiếng: "Vậy chúng ta đi ăn KFC đi?"

Bên Tây Môn này, nàng cũng chỉ mới ăn thử KFC, hơn nữa còn do Trần Thu nguyệt mang nàng đi tới.

"Buổi chưa ăn KFC...."

Lục Dương nhếch miệng.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Lục Dương vẫn cùng mang theo Từ Thi đi đến cửa tiệm KFC.

Cửa tiệm KFC ở Tây Môn cũng không phải lớn, nhưng sinh ý cũng không hề tệ, tiến vào trong tiệm, Lục Dương nhìn nhìn, chỉ còn một ít chỗ trống.

"Ta đi lấy đồ, ngươi đi chiếm chỗ ngồi đi."

Lục Dương phân phó một câu.

Hai người đều đến đây rồi, nếu như có người chiếm chỗ, thì chỉ có thể đóng gói mang đi chỗ khác ăn.

Từ Thi vội vàng gật đầu, đi qua, trước tiên đặt túi sách của mình lên một cái ghế, sau đó lại ngồi lên cai ghế khác, mắt nhìn phía trước, xem Lục Dương đang chọn món ăn.

Chỉ chốc lát, Lục Dương đã chọn một đống lớn, sau đó bưng hai ly coca tới đây.

"Lạnh đấy, cho ngươi."

Lục Dương đem một ly đưa cho Từ Thi.

Sau đó bản thân cũng cầm một ly, hút một hơi, đặt ở trên mặt bàn, lại đem túi sách Từ Thi cầm lên đặt trên bàn, ngồi vào ghế, những món hắn vừa gọi, phải tí nữa người ta mới làm xong.

"Lát nữa chúng ta học bổ túc cái gì?"

Sau khi Lục Dương ngồi xuống, Từ Thi mở miệng hỏi.

Nàng không quên chuyện chính của chuyến đi này.

"Ngươi không phải quên mang sách sao? Chúng ta học phiên âm đi." Lục Dương cười cười.

Học bổ túc tiếng Anh, cũng chỉ là cái cớ Lục Dương dùng để kêu Từ Thi ra ngoài, có học hay không cũng không sao cả, lấy kiến thức của hắn, thì dư sức có thể qua môn, tuy nhiên, qua hay không qua cũng không ảnh hưởng đến vấn đề tốt nghiệp.

Kiếp trước, thời điểm học năm hai hắn cũng một mực ăn chơi, nhưng khi đi thi tiếng Anh cấp bốn cũng được hơn ba trăm điểm, rớt, về sau năm ba lại thi lại thêm lần nữa, cũng rớt, điểm lúc đó còn không bằng lần thi đầu tiên, sau đó hắn liền trực tiếp buông tha.

Về sau tốt nghiệp cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ ra ngoài tim một tờ giấy chứng nhận, sau đó kiếm đủ học phần thì liền có thể ra trường.

"phiêm âm sao?"

Từ Thi không nghĩ tới Lục Dương lại muốn học cái này.

Nàng suy nghĩ một hồi, nói ra: "Cái này đối với cuộc thi cũng không có tác dụng gì nhiều mà?"

"Ai nói không có tác dụng?" Lục Dương lắc đầu, nói ra: "Phiên âm có tác dụng rất lớn, hiện tại thứ ta còn thiếu nhất chính là xác định số lượng từ ngữ, nếu giỏi phiêm âm, về sau không phải đơn giản rồi sao, lúc đó không cần phải học thuộc, có thể viết ra thoải mái, ngươi biết thời điểm học cấp ba của ta, làm sao để đọc đơn âm được không? Ta lấy bút, viết chữ Hán đánh dấu phiên âm đấy...."

Đây cũng không phải hắn đang chém gió.

Thời điểm học cấp ba, đúng là Lục Dương làm thế thật.

Điều này cũng đưa đến hệ quả, khiến hắn đến cả một từ đơn cũng không thể nhớ.

"Lớp chúng ta cũng có nhiều bạn học làm như thế..." Từ Thi cũng chẳng suy nghĩ nhiều, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.

"Không phải ta không nỗ lực học tập, mà không biết học tập từ đâu, vì vậy kính mong Từ lão sư hỗ trợ nhiều hơn, cuộc thi tiếng Anh sắp tới, nhờ cậy vào ngươi...."

Từ Thi nghiêm túc gật gật đầu, cảm giác người mang một trách nhiệm trọng đại.

Nhân viên KFC làm đồ ăn vô cùng chậm, Lục Dương chỉ có thể ngồi uống nước không, bên kia vẫn còn chưa gọi hắn đi tới lấy đồ ăn, Lục Dương nhìn Từ Thi, hai tay nàng cầm ly coca, như thể đang suy nghĩ điều gì.

"Ngươi sao lại không uống nước đi?"

Lục Dương hỏi.

Từ Thi vốn đang suy nghĩ về những thứ như nguyên âm phụ âm, nghe được Lục Dương hỏi, nàng nhìn vào thân cốc, nhỏ giọng nói: "Ta hôm nay không uống thể uống...."

"Hôm nay không thể uống?"

Lục Dương sửng sốt.

Hắn có cảm giác mình biết hơi nhiều rồi đấy!