Trong nháy mắt, kỳ nghỉ Quốc Khánh trôi qua.
Trường học liền khôi phục sinh cơ như cũ.
Lục Dương lúc này đang lái xe tới bệnh viện nhân dân đệ nhị ở Lục Thành.
Trải qua vài ngày tu dưỡng, đầu gối của mọi rợ đã thôi sưng lên, bác sĩ cũng liền lập tức an bài giải phẫu, ông chú ngoại thì lúc ẩn lúc hiện, nên chỉ có một Tiền Tiểu Quyên ở đây, bận trước bận sau mọi việc, hôm nay phẫu thuật, nên Lục Dương cũng tới giúp một tay.
Bên ngoài phòng giải phẫu.
Hai người ngồi ở trên ghế.
Thần sắc của Tiền Tiểu Quyên vô cùng khẩn trương, thỉnh thoảng còn nhìn vào cửa phòng phẫu thuật, ngón tay đan vào nhau, hơi có chút run rẩy...Nhìn qua, nàng vô cùng lo lắng cho người em trai của mình.
"Tiểu Quyên di, đừng lo lắng...Mọi rợ chỉ là tiểu phẫu mà thôi, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Lục Dương an ủi một câu.
Tiều Tiểu Quyên là điển hinh cho dân quê.
Không biết rõ phân chia cấp bấc phẫu thuật, theo suy nghĩ của nàng, chỉ cần phải phẫu thuật, thì đều hết sức nguy hiểm.
"Chị....chị không sao..."
Tiền Tiểu Quyên nói ra.
Tiền Tiểu Quyên so với mọi rợ thì lớn hơn năm sáu tuổi, khi còn bé thì thường cùng với hăn chơi đùa, bất quá lúc kia Tiền Tiểu Quyên khá thành thực, giống như tỷ tỷ ở nhà bên.
Lục Dương cùng nàng trò chuyện, giảm bớt cảm giác khẩn trương trong lòng.
"Tiểu Quyên di, chị bây giờ ở bên đó làm gì vậy?"
Tiền Tiểu Quyên nói ra: "Trước kia mang thai thì không có đi làm, ở nhà làm nông, hiện tại con nhỏ đã đến trường, nữ nhi nhà chị cũng đi mẫu giáo, chị cũng tìm một số việc để làm."
"Thế dượng thì sao?"
Lục Dương biết Tiền Tiểu Quyên lập gia đình khá sớm, lão công hình như cũng là dân quê.
Tiền Tiểu Quyên nói ra: "Hắn đi theo người trong huyện, ra nước ngoài làm công, rất ít khi được về nhà, nói là ký hợp đồng ba năm, còn hơn một năm nữa mới được về."
Nói về lão công nhà mình, sắc mặt nàng hòa hoãn hơn một ít....
Nàng nói tiếp: "Hắn ở bên ngoài cũng rất vất vả, tiền kiếm được, hàng năm đều gửi về nhà...."
"A, quả thật cực khổ đấy."
Nghe được Tiền Tiểu Quyên nói lão công xuất ngoại, Lục Dương cũng không hề tỏ ra bất ngờ.
Mấy năm nay lưu hành chuyện xuất ngoại ra ngoài làm công, không ít người ở vùng nông thôn, đều cầm lấy hộ chiếu đi theo người môi giới ra ngoài, đương nhiên, ở trên mạng cũng không ít chuyện lừa đảo về vấn đề này, nếu thật sự xuất khẩu lao động ra nước ngoài, thì chủ yếu tập trung ở các nước như Singapore, Châu Phi, tuy rằng tiền lương cũng không phải đặc biệt cao, nhưng so với mấy nhà xưởng ở trong nước thì hơn xa.
Đương nhiên, khuyết điểm cũng có rất nhiều, quá xa, về nhà không dễ dàng, hợp đồng ký toàn là mấy năm, nếu mà trong lúc đó mà về, thì tiền thế chấp sẽ không được trả lại. Thời tiết ở bên nước ngoài cũng không giống như ở trong nước, khí hậu khác nhau, có người không chịu được, liền vĩnh viền lưu lại ở bên ngoài.
"Không có cách nào hết, ba mẹ hắn sinh hắn ra tương đối trễ, nhà cũng chỉ có một nam tử, hiện tại hai lão nhân đều hơn sáu mươi rồi, đi ra ngoài làm công cũng chả có ai thuê, chỉ có thể quê làm chút công việc đơn giản, mẹ chồng chị thì ở nhà giúp trông con, nên cả nhà này đều dựa vào hắn nuôi sống."
Tiền Tiểu Quyên đem chuyện của gia đình mình kể ra.
Lục Dương nói: "Tiểu Quyên di, chị nói chị mới tìm được công việc, là ở quê sao? Chị làm gì?"
"Cũng không phải việc tốt lắm, chỉ là làm thêm ở một cái tiệm cơm, hỗ trợ bọn họ vệ sinh rửa chén.....Một tháng một nghìn năm trăm tệ."
Tiền Tiểu Quyên có chút xấu hổ nói ra.
Dù sao, công việc này cũng không có thể diện lắm, tiền kiếm cũng không được nhiều.
"Khó trách trên tay của chị có nhiều chỗ bị nứt như vậy."
Lục Dương vừa rồi cũng chú ý tới tay của Tiền Tiểu Quyên, phía trên có khá nhiều vết nứt, đoán trừng do ngâm nước rửa chén với nước lạnh quá lâu mà ra.
Công tác ở tiệm cơm, Lục Dương đương nhiên biết rõ.
Mỗi ngày đều vất vả khổ cực, kiếm cũng không được nhiều tiền, còn không bằng ra ngoài làm một nhân viên phục vụ.
Suy nghĩ một chút, Lục Dương nói ra: "Em nhớ khi còn bé, chị thường xuyên giúp đỡ mọi rợ may quần áo, chị không phải biết may vá sao? Sao không đến nhà xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên thử một lần, bên kia đãi ngộ cao, gần đây còn đăng tuyển người, nghe nói tuyển không ít...."
Nhắc đến cái này.
Tiền Tiểu Quyên cười cười, nói ra: "Tiểu Dưng, em cũng quá xem trọng chị rồi, chút tay nghề này của chị, hỗ trợ may vá vài mảnh coi như được, nhưng để làm ra một cái áo thì chịu, hơn nữa, xưởng nhà người ta yêu cầu rất cao, chị đến, người ta không đuổi nhanh mới là lạ."
"Cái này cũng chưa chắc." Lục Dương cười cười: "Chị còn trẻ, không biết làm cũng có thể học, hơn nữa còn có nội tình, không sợ gì cả, tại sao lại không đi thử xem, cũng không mất miếng thịt nào."
Nhìn thấy bộ dạng Tiền Tiểu Quyên cho rằng không đúng, Lục Dương nói tiếp: "Tiểu Quyên di, chị làm ở tiệm cơm, cũng không có tiền đồ gì, vất vả khổ cực hằng ngày, nhưng kiềm tiến được cũng chẳng là bao, chị đến nhà xưởng làm, tốt xấu gì cũng học được một chút tay nghề, về sau không có gì làm, cũng có thể mở một tiệm may vá...Chị thử một chút đi, em có một người bạn, làm quản sự ở nhà xưởng Hằng Nguyên, em chỉ cần nói với hắn vài tiếng, là chị có thể đi vào."
"Thật?"
Tiền Tiểu Quyên có chút không tin.
Lục Dương mặc dù là sinh viên, nhưng làm sao có thể quen được quản sự ở nhà xưởng quần áo Hằng Nguyên được chứ.
"Đương nhiên là thật rồi." Lục Dương cười cười, nói ra: "Không tin thì chị về thử nghe ngóng một tí, hắn gọi là Liễu Đại Giang, dù sao, cơ hội em đã cho chị rồi, chị mà không nắm lấy, em cũng không có biện pháp..."
Tiền Tiểu Quyên bán tin bán nghi, nhưng trong lòng cũng đem chuyện này lưu xuống.
Nếu như có thể đến nhà xưởng Hằng Nguyên làm việc ,thì cũng có thể diện hơn hiện tại nhiều, hơn nữa tiền lương một tháng còn cao hơn gấp đôi, lại ôn đỉnh, mà một năm sau, khi lão công nàng về, cũng không cần phải đi xuất ngoại làm gì.
Nếu như không phải vì sinh hoạt, thì ai lại muốn chồng mình ra ngoài làm xa chứ?
Giãi phấu đại khái tốn hết hai giờ.
Trong lúc đó, ông chú ngoại không xuất hiện một lần nào.
Tiền Tiểu Quyên gọi tới hai cuộc điện thoại, nhưng lại không có người nghe...
Lục Dương cũng rất bất đắc dĩ.
Con mình làm phẫu thuật thì không xuất hiện, làm phụ thân như vậy cũng quá đáng rồi, thật không biết, người ông chú ngoại này chạy đến Lục Thành làm gì?
---
Thành Tây.
Công trường xây dựng.
Tất cả công nhân ở công trường hiện tại đều dừng tay lại, vây quanh dưới một cái cần cẩu, nhỏ giọng bàn tán...
Một lát sau.
Có một người mang mũ lãnh đạo đi tới.
"Tiền Trường Phú, ông tranh thủ thời gian xuống đi....Không phải tôi đã nói với ông rồi sao, chờ con ông xuất viện, hết bao nhiêu tiền chúng ta liền trả, ông còn lên đó đứng hóng mát làm gì...."
Có người hướng về phía trên cần cẩu nói lớn tiếng.
Tiền Trường Phú nhìn xuống dưới, bất vi sở động, ông nói ra: "Ta dựa vào đâu mà tin lời của ngươi nói, vạn nhất con của ta khỏe rồi, các ngươi lại quỵt nợ thì sao ?Những người làm lão bản như cái ngươi đều rất xấu...Vừa rồi ta hỏi, các ngươi chính là muốn kéo dài thời gian để không trả tiền, ta hôm nay phải đòi được tiền...Nếu không trả tiền, ta liền từ đây thả mình xuống dưới..."
Ngoài miệng tuy mạnh miệng như thế, nhưng nếu cẩn thận một chút sẽ phát hiện, hai tay của Tiền Trường Phú nắm lan can rât chặt.
"Có chuyện gì xuống dưới hảo hảo nói chuyện, chúng ta không gạt ông đâu, ông đang làm công ty chúng ta bị tổn thất đấy...ông xuống trước đi."
"Không được, không trả tiền, ta liền không xuống."
Mấy người ở phía dưới thương lượng một chút, sau đó một người nói ra: "Tiền Trường Phú, ông nói đi, muốn bao nhiêu, để chúng ta chuẩn bị."
"Mười vạn, ít nhất là phải mười vạn....Mười vạn tệ mua một chân của con ta, các ngươi kiếm lời lớn rồi."
Tiền Trường Phú lớn tiếng nói.
Công nhân vây xem, sau khi nghe xong lời này, đều cảm thấy có đôi chút quái dị là lạ.
"Ông xuống trước đi, tiền ta sẽ chuẩn bị ngay bây giờ...."
"Không được, ta phải nhìn thấy tiền mới xuống."