"Lão bản, bỏ ra mười triệu làm quảng cáo thì có chút hơi nhiêu."
Đồng học Tiểu Vũ suy nghĩ một lát, nói ra.
Nàng dựa vào góc độ kinh doanh để nói ra ý kiến của mình.
Nếu như tiết mục này không hot, thì bỏ ra nhiều tiền như vậy, công ty bọn họ ít nhất cũng phải tổn thất mấy triệu.
Lục Dương đương nhiên không thể nói cho nàng biết, cái tiết mục này nhất định sẽ hot, hơn nữa còn bạo lửa đến dọa người, chỉ cần TV trình chiếu, liền phá vỡ mọi kỷ lục của các show truyền hình từ trước đến nay, số lượt xem trên Internet cũng cao dạo người.
Ngay cả Super Girl hot nhất một thời cũng phải đứng sang một bên.
Hắn nói ra: "Mười triệu quả thật hơi nhiều một chút, nhưng công ty chúng ta bây giờ cũng không đến mức sợ lỗ vài triệu, cái show này, ta cũng biết, ở bên nước ngoài thì khá là nổi danh, đã có tiền lệ như vậy, chúng ta có thể dựa vào đó để tham khảo, khẳng định chương trình này ở trong nước cũng không kém, coi như không nổi như ở bên nước ngoài, thì cũng không đến mức lỗ vốn, ngươi nên biết tổ tiết mục bên kia cũng không phải người ngu, dám báo giá như vậy, tự nhiên bọn họ cũng phải có tự tin vào show của mình."
Ánh mắt Lữ Tiểu Vũ nghi ngờ nhìn Lục Dương.
Lão bản rất ít khi coi trong một thứ gì đó.
Suy nghĩ một lát, thần sắc nàng có chút quái dị, nói: "Lão bản, không phải ngươi ở trong cái show này có quen nữ tuyển thủ nào đó chứ."
Ặc.....
Lục Dương rất muốn nôn ọe.
Não của Lữ Tiểu Vũ có vấn đề à.
Sao lại nghĩ tới mấy chuyện như vậy.
Nhưng mà.
Nàng vậy mà đoán đúng.
Cái này cũng có chút quá đáng rồi.
Tuy rằng như thế, nhưng Lục Dương mặt cũng không đổi sắc, nói: "Đúng vậy a, ta đây coi trọng một nữ tuyển thủ trong đó, là một đại mỹ nữ, lớn lên trộm hết vẻ đẹp ở trong thiên hạ, khí chất cũng đặc biệt tốt, giống như là tiên nữ ở trên trời..."
"Dừng....Ngươi bớt chém đi."
Lục Dương thoải mái thừa nhận như vậy, Lữ Tiểu Vũ ngược lại cho rằng hắn đang khoác lác.
Lục Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trực giác của Lữ Tiểu Vũ cũng quá ghê rồi, đây chính là trực giác của thiên tài kinh doanh sao?
....
Sau khi cùng Lục Dương thương lượng một vài chi tiết cụ thể.
Lữ Tiểu Vũ rất nhanh an bài chuyện này xuống.
Bộ phận kỹ thuật rất nhanh tăng ca làm việc, mau chóng hoàn thành mục 'Cứu trợ nông sản'.
Chuyện này cũng đơn giản mà thôi, tạm thời ở trên này cũng chỉ có mỗi mình hạt dẻ, có thể ở trên đó lựa chọn ba cân, năm cân, mười cân, mười lăm cân, các hạng mục như vậy....Trong đó ba cân hạt dẻ có giá 5.9 tệ, năm cân hạt dẻ có giá 9.9 tệ, mươi cân là 19.9 tệ, mươi lăm cân là 29.9 tệ....
Cái giá này, có thể nói vô cùng rẻ.
Dù sao, đối với mấy loại như sản phẩm nông sản, thì chi phí vận chuyển còn cao hơn chi phí sản phẩm một tí.
Chỉ cần bỏ ra chưa đến sáu tệ là có thể nếm thử ba cân hạt dẻ, cho dù là người không thích, cũng bỏ ra vài đồng để mua về nếm thử.
Sáu tệ rất đắt? Không phải, sáu tệ còn chưa đủ một gói thuốc, cũng chỉ được hai lon coca mà thôi.
Về phần những người khác làm việc ở Thân Thành hay ở vùng phụ cận, nếu như thấy được, khẳng định bọn họ cũng sẽ mua ủng hộ vài cân.
Huyện Thanh Sơn.
Gần đây Liễu Đại Giang có thể nói là vô cùng rạng rỡ.
Chuyện thu mua hạt dẻ, Lục Dương giao cho Triệu n Như, nhưng nàng hiện tại là xưởng trưởng của nhà xưởng sản xuất quần áo Hằng Nguyên, nên khối lượng công việc một ngày không ít, tự nhiên không thể đứng ra chỉ đạo tận nơi.
Vì vậy, nàng đem chuyện này cho Liễu Đại Giang đang rảnh rỗi chịu trách nhiệm.
Chỗ thua mua hạt dẻ.
Liễu Đai Giang đều vui tươi hớn hở, tâm tình không tồi, so sánh với lúc trước ở trong văn phòng ngồi đọc báo uống trà, thì hắn càng thêm ưa thích chuyện này hơn.
"Liễu lão bản, hôm nay lại tới nữa à."
Một lão đầu lưng cõng theo một cái khung đi tới, ở bên cạnh còn một thanh niên cường tráng, trên tay cầm theo một cái túi xách da rắn, bên trong chứa đầy hạt dẻ.
Lão đầu phát cho Liễu Đại Giang một điếu thuốc.
Liễu Đại Giang cười ha hả nhận lấy, nói ra: "Trương Tranh, tôi nhớ rõ lão nha....Hôm nay bán bao nhiêu cân đây."
"Một trăm hai mươi cân..."
Lao nhân đem khung gỗ để xuống.
Liễu Đại Giang đem điếu thuốc để lên tai, đưa tay vào trong khung khuấy động vài cái.
Mặc dù nói là hỗ trợ người nông dân tiêu thụ sản phẩm, nhưng cũng không thể để người mua chịu thiêt, mấy quả nát, hư, chưa chín, đều bị loại bỏ ra ngoài....
"Hôm nay ta còn cố ý lựa lại, mấy quả không hợp lệ, cũng không mang tới đây đâu."
Lão nhân cười nói.
Ngày hôm qua lão cũng đã tới nơi đây, tuy nhiên không biết chắc có phải thua mua hạt dẻ thiệt không, vì vậy mang theo hơi ít, hôm nay mang tới toàn là hàng tồn ở trong nhà.
Liễu Đại Giang kiểm tra vài cái, sau đó cầm lấy một quả nếm thử, hương vị không tệ, chất lượng cũng rất tốt.
Sau đó đưa lên bàn cân và cân.
Liễu Đại Giang nói ra: "Tổng cộng là một trăm hai mươi mốt cân, để ta tính toán giá cả."
Lão nhân cảm thán một câu: "Cân của các ngươi, quả thực rất chuẩn."
Thời điểm trước khi đi ra ngoài, hắn và nhi tử đều cân thử qua một lần, hơn một trăm hai mươi cân một chút, tuy nhiên trước khí đi, lại bỏ thêm một chút vào, nếu tính hạt dẻ bỏ thêm vào, thì khoản một trăm hai mươi mốt cân, có thể nói là không hề ít.
Nhưng thương nhân thu mua hạt dẻ trước đây, thường xuyên cân thiếu hai cân, so sánh với bên này mà nói, thì bên này có lương tâm hơn nhiều.
Liễu Đại Giang vừa đếm tiền vừa cười nói: "Chúng ta cũng không phải đầu cơ trục lợi, lừa các ngươi làm gì, chủ yếu vẫn là giúp đỡ đồng hương chúng ta để tiêu thụ hạt dẻ, lão nghĩ rằng lão bản chúng ta muốn kiếm tiền sao? Không phải, chỗ này chúng ta thu mua 1 cân 1.5 tệ, nhưng đem về trên mạng bán chưa đến 2 tệ 1 cân, tính cả hao tổn, nhân công cùng phí vận chuyển, thì một cân hạt dẻ, chúng ta còn phải lỗ mấy mao tiền, tuy nhiên, không sao cả, lão bản của chúng ta không thiếu tiền, cũng không quan tâm chút điểm này."
"Lão bản của ngươi quả thật là người rất hảo tâm, những thương nhân kia cũng quá hắc rồi, một cân mà đòi đưa mấy mao tiền, ta thà để trong nhà hư mất, cũng không thèm bán cho bọn hắn..."
"Đúng vậy a, hôm qua trở về nhà, người ta nói bên này thu mua hạt dẻ, 1 cân 1.5 tệ, lúc đó ta còn tưởng người ta gạt người, thiếu chút nữa còn mắng họ một trận, không nghĩ tới hóa ra lại thật...Trở về phải đãi người ta một bữa mới được."
"Trên cây nhà ta còn dư lại không ít, hôm nay về nhà liền hái xuống toàn bộ, đưa đến bên các ngươi, các ngươi còn thu mua mấy ngày?"
Bốn phía đều truyền đến tiếng nghị luận.
Chủ yếu đều là thán thưởng cùng khích lệ.
Liễu Đại Giang cũng bị mọi người lấy lòng.
Tuy nhiên bởi vì lên voi xuống cho nhiều lần, nên tâm thái của hắn cũng được rèn luyện, không bị nhiều người khen ngợi mà lâng lâng lên, nói ra: "Mọi người cứ yên tâm, chỉ cần hạt dẻ phù hợp tiêu chuẩn, chúng ta đều mua, mà thua mua cũng một hai tháng lẫn, nên mọi người cũng không cần phải vội, giá cả cũng sẽ không thay đổi...."
Sau khi nghe được câu trả lời thuyết phục.
Tất cả mọi người như được tiêm một liều thuốc an thần.
Hai tháng vậy là đủ rồi, coi như hạt dẻ mọc trên núi, thời gian lâu như vậy, cũng có thể hái xuống hết toàn bộ.
Liễu Đại Giang đem tiền đưa cho lão nhân, nói ra: "Sau khi trở về, lão giúp chúng ta tuyên truyền một chút, ở mấy chỗ xa, có thể thuê xe trở đến đây, chúng ta hiện tại nhân thu khá ít, không thể đi xuống dưới thu mua, có ít người còn chưa biết, mọi người hỗ trợ nói giúp, đừng để cho người nông dân bị thương nhân bán hàng rong hút máu."
"Liễu lão bản yên tâm, ta nhất định sẽ thông báo cho mọi người."
"Ta trở về liền nói với mấy người khác."
....
Cách đó không xa.
Trên một chiếc xe.
Quan Kiến Quốc đang ngồi cùng một nam nhân đeo mắt kiếng, hai người đều nhìn về tình huống bên kia.
"Lão Quan, ngươi giúp hương thân giải quyết một đại phiền toái, cảm ơn ngươi..."
Nam nhân đem kiếng mắt nói ra.
Quan Kiến Quốc cười cười, nói ra: "Lão Đàm, nói lời này làm gì, đây đều là công tác của chúng ta."
"Lão Quan, gần đây có hơi bị nhiều người hỏi thăm con rể ngươi đấy, ta thế mà vẫn giữ kín như bưng, ai cũng chưa nói....Nhớ đấy, tiệc cưới, ngươi nhất định phải nói hắn mời ta thêm vài chén."
Lão Đàm cười ha hả nói.
Hai người có quan hệ không tệ.
Lão Đàm lại là chuyên môn phụ trách về phương diện tin tức, nên biết rõ đứa con rể của Quan Kiến Quốc chính là tỷ phú trẻ tuổi của huyện Thanh Sơn.
Quan Kiến Quốc nhẹ gật đầu: "Đương nhiên rồi, cho hắn ngồi uống với ngươi luôn cũng được."