Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 672: Lên Đại Học Thật Là Tốt




"Phẫu thuật rất thành công, không có vấn đề gì khác...."

Trải qua hơn hai giờ phẫu thuật, mọi rợ từ phòng phẫu thuật được đẩy ra.

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ..."

Tiền Tiểu Quyên vội vàng nói lời cảm tạ.

Trời cao phù hộ.

Giải phẫu không xảy ra chuyện gì.

Trái tim đang treo trên cây, cũng được lấy xuống.

Mấy người cùng một chỗ đẩy mọi rợ trở lại phòng bếp, bác sĩ nói một số chuyện cần chú ý, sau đó liền rời đi....Nhìn mọi rợ nằm trên giường bệnh, sắc mặt hơi trắng, Lục Dương cười nói: "Mọi rợ, có cảm giác gì không?"

"Bon họ dùng thuốc tê cho ta, nên không hề cảm thấy đau nhức, nhưng mà cảm giác hình như bọn họ dùng búa gõ vào chân ta thì phải."

Mọi rợ nhớ lại tỉnh cảnh vừa rồi.

"Bây giờ không đâu sao?"

Tiểu Quyên hỏi.

Mọi rợ nói: "Không đau ,không có cảm giác..."

Lục Dương giải thích nói: "Hiện tại thuốc tê còn chưa hết hiệu lực, chắc chắn sẽ không quá đau nhức, qua mấy giờ nữa, ngươi nhìn lại một chút, nhất định sẽ đau, mọi rợ, ngươi phải chịu đựng đấy."

"Ta không sợ đau."

Nói xong, mọi rợ nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Tỷ, cha đâu rồi, còn chưa trở lại sao?"

"Vẫn chưa, ta cũng không biết ông đi đâu, gọi điện cũng không thấy ông nhấc máy."

Nhắc đến phụ thân mình.

Tiền Tiểu Quyên có chút bận tâm.

Cũng không quá tin cậy rồi, sớm biết như vậy tự nàng chạy tới đây còn tốt hơn.

"Không có việc gì, tí nữa ta sẽ gọi lại cho ông." Phẫu thuật kết thúc, tâm tình của mọi rợ tự nhiên cũng thả lỏng không ít, sau đó hắn nhìn Lục Dương nói ra: "Lục ca, ta lúc nào có thể xuất viện."

Nằm trên giường bệnh mấy ngày, toàn thân Tiền Mãn có chút không được tự nhiên.

"Cái này còn phải xem bác sĩ nói thế nào đã." Lục Dương chậm rãi nói ra: "Tình huống của ngươi tương đối nghiêm trọng, đoán chừng phải quan sát khoản một tuần lẽ, sau đó đổi thuốc một lần, mới có thể xuất viện, tuy nhiên, bộ dạng ngươi như vậy, ra ngoài cũng chỉ có thể ngồi xe lăn, để tí nữa ta mua cho ngươi một cái, ngươi mang về mà dưỡng bênh...Chờ ngươi khỏe, đừng đi tới công trường, đến Lục Thành tìm ta, ta an bài công tác cho ngươi..."

Thời điểm mọi rợ đến Lục Thành, Lục Dương không biết, nếu không, chắc chắn hắn sẽ không để cho mọi rợ chạy đến công trường làm, tốt xấu gì mọi rợ cũng là huynh đệ của mình, coi như điều đến bên phía Tống Lão Hổ làm bảo vệ, cũng so với đi làm thợ tốt hơn một chút, tiền lương cũng không phải ít, hơn nữa còn an toàn hơn nhiều...Mọi rợ mới mười tám tuổi, vẫn còn hấp tấp vội vàng, không thích hợp làm việc mấy nơi như công trường."

"Lục ca, ngươi có thể tìm công tác cho ta sao?"

Mọi rợ còn chưa biết người huynh đệ này của hắn mạnh bao nhiêu.

Lục Dương cười cười: "Yên tâm, khỏe bệnh cứ tới tìm ta là được.'

"Được, ta đây hảo hảo dưỡng bệnh, đợi tốt rồi sẽ đến tìm ngươi." Mọi rợ đối với Lục Dương vô cùng tín nhiệm, từ nhỏ chơi chung một chỗ, Lục Dương so với người khác thông minh hơn nhiều, đi theo hắn, chơi trò nào cũng không hề sợ thua.

Cùng lúc đó.

Điện thoại của Tiền Tiểu Quyên vang lên.

Nàng nhận nghe điện thoại.

Nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia, sắc mặt nàng hơi tái lại.

"Tỷ, làm sao vậy, người nào gọi điện?"

Mọi rợ nhìn sắc mặt của tỷ tỷ mình liền biết có chuyện xảy ra.

Lục Dương cũng tò mò nhìn Tiền Tiểu Quyên, giọng nói ở trong điện thoại rất nhỏ, hắn cũng không nghe được bên trong nói gì.

Tiền Tiểu Quyên hít sâu một hơi, nói ra: "Cha bị bắt rồi!."

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lục Dương nhíu nhíu mày.

Chính hắn cũng không biết ông chú ngoại làm lại gì nữa đây?

Làm sao lại bị công an bắt?

"Ta cũng không biết, người ta nói thân nhân đến đồn công an một chuyến, ta cũng không biết..."Tiền Tiểu Quyên bối rối, nói năng có chút lộn xộn.

Vẻ mặt Mọi rợ cũng trở nên gấp gáp.

Lục Dương cũng không nghĩ tới, bên này vừa phẫu thuật xong, bên kia lại xảy ra vấn đề, liếc nhìn hai người, hắn nói ra: "Không sao, ta lái xe tới đây, để ta qua đó xem chuyện gì xảy ra, Tiểu Quyên di, chị ở đây chiếu cố cho mọi rợ, không cần phải lo lắng...Nhìn bình truyền dịch, hết nước kêu hộ sĩ, chắc ông chú ngoại cũng không xảy ra chuyện gì to tát đâu...."

Nói xong, Lục Dương đi ra phòng bệnh.

Ông chú ngoại này, quả thật rất biết gây chuyện.

Nếu như không phải bời vì mọi rợ, Lục Dương chắc chắn sẽ không đi quản, cho dù ông là thân thích họ hàng bên ngoại, tuy nhiên, hiện tại mọi rợ mới giải phẫu xong, Tiểu Quyên thì lần đầu tới Lục Thành, cái gì cũng chưa quen thuộc, trừ hắn ra, thật đúng là không có ai có thể giúp đỡ.

Mười phút sau.

Lục Dương đi vào đường Tường Vân.

Cái chỗ này, phụ cận ngay tại Miêu Thôn.

Chỗ công tác lúc trước của Chu Đình Đình cũng chính ở con đường này, tiệm net kiến đỏ cũng nằm ở đây, thời điểm vừa rồi đi ngang qua, Lục Dương nhìn thấy chiêu bài quán net đã bị gỡ xuống, xem ra lần trước Siêu ca nói không sai, cái tiệm này đã đóng cửa rồi.

Đến nơi.

Sau khi nói rõ tình huống, Lục Dương gặp được ông chú ngoại.

Giờ phút này, ông chú ngoại cuộn mình ngồi ở trên ghế, bộ dạng phờ phạc, giống như con gà trống mới đánh trận thua vậy.

Người còn lại là một viên cảnh sát trẻ tuổi, nghiêm túc nói.

"Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nể tình chuyện con của ông vẫn còn nằm ở bệnh viện, bên phía kia không so đo, tuy nhiên, nếu như ông còn làm mấy chuyện nguy hiểm vậy nữa, cùng đừng trách chúng ta không nói chuyện tình cảm."

Ông chú ngoại liên tục gật đầu.

Sau khi kí giấy cam đoan, Lục Dương dẫn ông chú ngoại đi ra bên ngoài.

"Mọi rợ vừa phẫu thuật xong, phẫu thuật con như thành công, không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn..." Lục Dương vừa đi bên cạnh ông chú ngoại vừa nói, biết được chuyện ông chú ngoại vừa lằm, hắn cũng hết sức câm nín.

Cái này nếu thật sự bị truy cứu, cũng phải ngồi trong tù mười ngày nửa tháng...

Tiền Trường Phú ồ một tiếng, không nói gì.

Lục Dương nói tiếp: "Người gọi điện thoại cho Tiểu Quyên di đi ạ, nàng cùng mọi rợ đang vô cùng lo lắng."

Nghe nói như thế, Tiền Trường Phú lấy điện thoại ra nhìn, nói ra: "Không có pin."

Lục Dương nhìn thoáng qua, màn hình điện thoại của ông chú ngoại đã tắt ngủm rồi, hắn cầm lấy điện thoại của mình ra, may mắn vừa rồi có lấy số tiểu Quyên, hắn bấm dãy số, sau đó đưa cho ông chú ngoại.

Ở trong điện thoại nói vài câu, Tiền Trường Phú liền cúp điện thoại, sau đó nhìn nhìn điện thoại, hỏi: "Đây là điện thoại gì, sao lại đẹp mắt như vậy."

"IPhone đấy."

Lục Dương cũng chẳng muốn nhiều lời, cất điện thoại vào lại trong túi, sau đó mở cửa xe mình bước vào.

"Xe nay không tệ, cháu đó nha..."

Tiền Trường Phú có chút khiếp sợ nhìn xe của Lục Dương, ông không nghĩ tới ngoại tôn của mình lại lái xe đến đây.

"n, năm trước mới mua, coi như cũng tạm được đi."

Lục Dương đáp lại một câu.

"Lên đại học thật là tốt."

Tiền Trường Phú trầm mặc một hồi, cảm thán một câu...

Lục Dương chỉ cười cười, người bình thường cũng biết, cái này với chuyện lên đại học hay không cũng không có quan hệ. Trên xe, Tiền Trường Phú hỏi bóng gió về cách Lục Dương thế nào kiếm tiền, Lục Dương cũng chỉ tùy tiện ứng phó vài câu.

Trở lại bệnh viện.

Ở trước mặt con cái mình, ông chú ngoại lại khôi phục trạng thái như xưa, còn sinh động miêu tả mình ở công trường quấy phá thế nào...

Tiền Tiểu Quyên nghe cha mình nói leo lên một cái cần cẩu cao mấy chục mét, sắc mặt nàng liền trắng bệch.

Sắc mặt mọi rợ cũng không tốt, hắn nói ra: "Cha, người làm như vậy làm gì, người làm như vậy, về sau Hoàng ca dẫn ta vào công trường sẽ cực khổ a."

"Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, nếu hắn không dẫn ngươi đến công trường, thì chân ngươi cũng không bị gãy!." Ông chú ngoại có chút bất mãn khi nhi tử phản bác bản thân, cưỡng ép tìm lấy một cái cớ.

Còn nói thêm: "Tay ngươi không bị sao, ở viện vài ngày rồi về đi."

Lục Dương biết rõ ông chú ngoại vài ngày không có đánh bài nên ngứa tay, liền nói ra: "Ông chú ngoại, mọi rợ tạm thời không về được, còn phải ở lại thay thuốc mấy lần, xem tình hình đã...Nếu người có chuyện, có thể trở về trước....để tiểu Quyên ở lại chăm sóc là được rồi, có chuyện gì cháu tới hỗ trợ là được."

"Phiền toái như vậy để làm gì, ở bệnh viện tốn nhiều tiền lắm." Ông chú ngoại lẩm bẩm.

Lục Dương nói ra: "Không phải người ở công trường nói sẽ thanh lý tiền chữa bệnh sao? Người ta bỏ tiền ra mà, thúc ông còn tiết kiệm làm gì."

Nói đến đây.

Ông chú ngoại cũng không nói gì lại.

Nếu như đổi lại lúc trước, ông có thể quở trách Lục Dương vài câu không biết lớn nhỏ, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe con của Lục Dương, ông cũng không còn tự tin như trước nữa rồi.